Đặc Công Tà Phi

Chương 291: Bao vây hoàng cung



"Thụy vương phi, dâng lên binh phù Tây Thần." 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười cười, Địch tướng quân nghe lời răm rắp, lập tức móc trong áo ra hai thiết bài (lá bài bằng thiết) cung kính dâng lên cho nàng. 

Mặt trời lên cao. 

Khuôn mặt Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong bị làn sương buồn bã bao phủ, linh hồn bị xé nát thành ngàn mảnh như bị vạn vó ngựa vô tình chà đạp, lòng đau một hồi lâu, cuối cùng... mỗi người luồn tay vào ngực áo lấy ra ngọc bài điều binh khiển tướng, chậm chạp đặt xuống chiếc bàn trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Đấu trí đấu không lại, gõ mõ cầm canh đánh cũng không lại. Quan trọng nhất là lòng quân và dân tâm đã thuộc về Hiên Viên Viễm, trừ giao lại binh phù, bọn hắn còn có biện pháp khác sao? 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhét binh phù tam quốc vào tay áo, tay ngọc đưa ra, cười nói: "Bây giờ, chúng ta có thể vừa thưởng trà, vừa bàn bạc về thời kỳ tứ quốc thống nhất rồi." 

-- Thưởng trà? Ngươi thưởng trà, chúng ta lại gặm nhấm nỗi buồn trong tim. Bàn bạc? Ngươi ra oai nói là bàn bạc, nhưng chúng ta là bại tướng, chỉ đành bất đắc dĩ nghe theo, cơ bản chẳng có quyền từ chối. 

Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong cười khổ sở, trong lòng buồn thương, đồng thời cúi đầu nâng ly lặng lẽ uống trà. 

Địch tướng quân thì cung kính đáp lại: "Dạ dạ dạ!" 

Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong không nói lời nào, chỉ yên lặng uống trà, thi thoảng lộ ra vẻ phiền muộn trên gương mặt. 

Đợi đến khi ly trà thấy đáy, cái gọi là "bàn bạc" cũng kết thúc mỹ mãn. Lúc này, Ngân Lang và Thanh Báo nhận được dấu tay của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, bưng tứ bảo văn phòng: bút, mực giấy, nghiên mực đến. 

Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong thả chiếc ly không trong tay xuống, tất cả cố chấp và thê lương đều theo đầu bút chậm rãi lướt trên giấy. 

Địch tướng quân vẻ mặt kính phục, cung kính nâng tay nhận lấy hộp gấm đựng quyển sổ ghi chép... 

Qua nửa canh giờ -- 

Đại quân tứ quốc trải qua sự sắp xếp của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm đã trở thành đại quân của một quốc gia. Đại quân này chia thành bốn đội ngũ khổng lồ, gọi là Hổ doanh, Báo Doanh, Sư doanh và Ưng doanh. 

Sau đó, Hổ doanh tươi cười chào tạm biệt với mọi người rồi lần lượt rút lui, trở về Long Diệu. 

Đợi đến khi Hổ doanh rời khỏi, Hiên Viên Diễm và Dạ Dật Phong chạy đến Báo doanh. Tướng quân Báo doanh vẫn do Tướng quân Thương Nguyệt đảm nhiệm. 

Đến trước mặt Tướng quân, Dạ Dật Phong chán nản cúi đầu, đưa lá thư trong tay cho hắn. 

Hiên Viên Diễm dặn dò Tướng quân mấy lời, ví dụ như bảo Báo doanh yên tâm rời đi, dọc đường sẽ có đệ tử Cái Bang kịp thời đưa lương thảo đến; hoặc là lời nên nói lúc giao lá thư cho Thương Nguyệt hoàng, hoặc là... 

Đợi đến khi Hiên Viên Diễm nhỏ nhẹ dặn dò xong, Báo doanh và dân chúng Thương Nguyệt sắp trở thành dân chúng Long Diệu cùng tươi cười phất tay từ giã, trở về Thương Nguyệt. 

Ở một hướng khác, Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Tiêu Hàn đi đến Sư doanh. Tướng quân Sư doanh cũng do Tướng quân Bắc Dực đảm nhiệm. 

Đợi đến khi đôi mắt của Tiêu Hàn lạnh lẽo đến nỗi đông đá, hắn mới đưa lá thư. Thượng Quan Ngưng Nguyệt dịu dàng dặn dò Tướng quân vài lời. Sau đó, Sư doanh và dân chúng Bắc Dực cũng tươi cười phất tay về nước. 

Khi Hổ, Báo, Sư doanh lần lượt rời khỏi, Địch tướng quân cũng dẫn dắt Ưng doanh dẫn theo đội ngũ thứ tư và dân chúng về Tây Thần. 

Mặc dù phu thê Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Vô Ngân, Tiêu Hàn, Dạ Dật Phong và đệ tử Cái Bang cũng đi phía sau Ưng doanh nhưng mục đích cuối cùng của bọn họ không giống nhau. Địch Phi và Ưng doanh tiến thẳng đến hoàng cung Tây Thần; đám người Thượng Quan Ngưng Nguyệt thì đến Vô Danh sơn trang ở Tây Thần... 

Nửa tháng sau -- Hoàng hôn phủ xuống, ráng vàng tựa khói, nắng chiều đẹp đẽ như gấm điểm xuyết trên trời xanh bao la, tạo thành một bức họa tuyệt mỹ khuynh thế. 

Trên đường lớn của đế đô Tây Thần xuất hiện một đội ngũ hùng dũng kỳ lạ. Sở dĩ nói kỳ lạ không phải vì bọn họ mặc áo giáp khác màu, mà bởi dù người dẫn đầu là tướng quân Địch Phi nhưng hai bên lại mang theo cờ vàng của Long Diệu. 

Kỳ quái hơn là lão bách tích chen vai đứng hai bên đường, trừ số ít mang nét mặt sợ hãi như lọt vào sương mù không nhìn thấy lối đi, ghé tai run giọng bình luận nguyên nhân  Địch đại tướng quân cho binh lính phất cờ Long Diệu  thì đa số dân chúng cười rất tươi, vung tay hô to: "Hoan nghênh Địch tướng quân trở về, hoan nghênh Địch tướng quân trở về!"

Con người lúc còn sống, không ai luôn thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý, vì vậy không chỉ dân chúng Tây Thần mà dõi mắt khắp tứ quốc, người từng nhận ơn như núi cao, ân sâu tựa biển của Cái Bang đếm không xuể. Cho nên, khi  Trưởng lão Cái Bang xuất hiện, ngắn ngủi trong nửa tháng -- nói với tất cả dân chúng Bắc Dực từng chịu ơn mình rằng Thụy Vương Long Diệu, cũng là Thiếu Bang chủ Cái Bang mới thật sự là ân nhân bọn họ nên cảm tạ, hơn nữa còn nói rằng Thụy vương sắp thống nhất tứ quốc, từ đó thiên hạ không còn chiến tranh, dân chúng sống trong thái bình mãi mãi. Nghe vậy, dân chúng cảm động đến rơi nước mắt, khát vọng bầu trời hòa bình, lại được cam đoan rằng Thụy vương sẽ đối xử tử tế với mình, làm sao họ không cam tâm tình nguyện đầu hàng? Sao họ lại im miệng, tò mò sao Địch tướng quân và đại quân lại phất cao cờ Long Diệu về đế đô chứ? 

[Đoạn trên ở Tây Thần, nhưng lại nói về dân chúng Bắc Dực, ta cũng không hiểu rõ dụng ý của tác giả.]

Nắng chiều dần dần mờ nhạt, hoàng hôn xuất hiện, vạn vật mông lung, nhá nhem tối -- Địch Phi dẫn đầu Ưng doanh, ngoài hai mươi vạn binh lính thì những binh lính còn lại vây chặt xung quanh hoàng cung Tây Thần. Sau đó, Địch Phi giơ tay lên, mười mấy đội tinh binh giơ roi giục ngựa vội vã đi khỏi. 

Nhìn thấy Địch tướng quân vốn đi giết quân Thương Nguyệt lại không những bao vây hoàng cung Tây Thần mà còn cắm cao cờ Long Diệu bên ngoài tường hoàng cung, cấm vệ quân bảo vệ hoàng cung choáng váng. Ước chừng sững sờ một lúc lâu, rất vất vả để tỉnh táo lại, lúc này cấm vệ quân mới cảm thấy da đầu tê dại, tay chân túa mồ hôi lạnh, chậm chạp đi ra ngoài cửa cung. Bọn hắn nghi ngờ mình gặp ác mộng, dĩ nhiên ra ngoài để hỏi Địch tướng quân xem trước mắt là tình huống gì. 

Đợi đến khi Địch tướng quân kể lại màn kịch kia, cấm vệ quân lập tức tham gia đội ngũ Ưng doanh, bao vây hoàng cung Tây Thần. 

Sau hai nén hương, mười mấy đội tinh binh đã quay trở về ngoài cửa hoàng cung. Thừa tướng Tây Thần nhảy xuống ngựa, chỉ vào mũi Địch tướng quân, giận dữ rống lên: "Địch Phi, ngươi cầm binh quyền trong tay nhưng dù sao cũng là kẻ bảo vệ của đương triều, thế nhưng ngươi lại phái tinh binh cưỡng ép bản Thừa tướng đến hoàng cung. Rốt cuộc ngươi đang rắp tâm làm gì?" 

Những đại thần quan cao chức trọng còn lại cũng bị tinh binh cưỡng ép, rối rít nhảy xuống ngựa. Nhưng bọn hắn nể Địch tướng quân nắm trọng binh trong tay, không dám giận dữ chỉ thẳng vào Địch tướng quân như Thừa tướng. Bọn hắn không ngại mình sống quá lâu. Mặc dù Địch tướng quân quanh năm ở ngoài, không lui tới quá nhiều với bọn hắn nhưng tính tình dữ dội như lửa của Địch tướng quân, bọn hắn vẫn biết rõ. 

Nhìn thấy cả đám đại thần không những bị ép đến hoàng cung mà hoàng cung cũng bị bao vây, hơn nữa bên tường hoàng cung còn cắm đầy cờ Long Diệu, thân thể Thừa tướng lung lay một lúc, suýt chút nữa hôn mê. 

"Địch Phi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ngươi ngươi ngươi..." 

Thừa tướng hít mấy hơi liên tục, vất vả ổn định cảm xúc, gương mặt gần như méo mó: "Ngươi muốn tạo phản sao?" 

Địch tướng quân không để ý đại thần liên tục hít khí lạnh, không để ý Thừa tướng phẫn nộ chỉ vào mũi mình. "Muốn biết bản Tướng quân rốt cuộc muốn làm gì thì theo bản tướng quân vào cung, các ngươi sẽ biết rõ thôi." Địch Phi vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng ném lại một câu rồi ngẩng đầu ưỡn ngực, sải bước đi vào trong cửa hoàng cung. 

Cả đám đại thần bề ngoài bị hai mươi vạn Ưng doanh vô cùng khách khí mời, thực ra bị đẩy vào trong cửa hoàng cung...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.