Hàn tướng quân bỗng dưng ngẩn người, Dạ Dật Phong thô lỗ đoạt lại chén trà sứ thanh hoa, rồi trả lại cho đối phương, Hàn tướng quân nhăn mày nói: "Mạt tướng ngu dốt, mong thái tử chỉ rõ."
"Nếu theo như lời ngươi nói lúc trước, dập tắt hết nến trong tất cả các lều trại. Như vậy..."
Hàn tướng quân đưa tay nhận lấy chén trà, hớp một ngụm trà thơm, khóe môi Dạ Dật Phong câu lên cười mà hỏi: "Khi quân địch đến khu vực quân doanh của ta, nhìn thấy trước mắt tối đen như mực, quân địch còn có thể hành động thiếu suy nghĩ sao?"
Nhưng nếu quân doanh tối đen như mực, chẳng khác nào nói cho quân địch Tây Thần biết, ý đồ tập kích của bọn họ, đã bại lộ.
Kể từ đó, quân địch Tây Thần sẽ có cảnh giác, nhất định sẽ cất giấu sâu hơn, từ đó buông tha chiến lược đánh đòn phủ đầu, yên lặng theo dõi xem xét, chiến lược lùi một bước để đánh trả đối phương.
Được Dạ Dật Phong nhắc nhở một phen, Hàn tướng quân bừng tỉnh hiểu ra, lòng bàn tay trái thô ráp bỗng chốc vỗ vào trán: "Dưới tình thế cấp bách, mạt tướng thất sách!"
Thì ra là... thái tử nhà mình, nhìn như thong thả ung dung phẩm trà, không chút nào để ý việc quân địch tập kích ban đêm, kì thực trong đầu cũng đang suy nghĩ diệu kế đối địch đấy.
Thái tử chính là thái tử, người không phải loại vừa gặp phải tình trạng nguy hiểm, liền vô cùng lo lắng suy nghĩ kế sách, người thô kệch như hắn (Hàn tướng quân) không cách nào bình chân như vại sao có thể sánh bằng thái tử chứ!
"Cho nên, đối với chiến lược tập kích trong đêm của địch, cách đối phó tốt nhất, cũng không phải là dập tắt nến trong tất cả trướng lều, Die nd da nl e q uu ydo n mà là gia tăng số lượng nến trong trướng lều. Ngươi lập tức truyền lệnh xuống, để binh lính đốt toàn bộ nến trong lều. Chỉ là..."
Xoay chuyển chén trà sứ trong tay, trong mắt Dạ Dật Phong lưu chuyển một tia sáng dị thường, nói: "Những ngọn nến cần đốt này, phải đặt vào chậu gỗ thường dùng, trong chậu gỗ còn cần phải có nước, đổ nước ngập quá nửa ngọn nến là được."
Hàn tướng quân nghe thế, đã hiểu rõ chiến lược nghênh địch của Dạ Dật Phong rồi, lúc này mở miệng nói: "Tiếp theo, để nhóm cung tiễn thủ ghi nhớ vị trí đặt chậu gỗ, sau đó sẽ để toàn quân rút lui ra khỏi lều!"
Ngửa đầu, uống cạn trà thơm trong chén, Dạ Dật Phong đặt chén trà sứ thanh hoa xuống, hai cánh tay ôm ngực, trong môi mỏng tràn ra hai chữ: "Không sai!"
"Thái tử quả nhiên cao minh, mạt tướng đi truyền lệnh xuống."
Trong lòng Hàn tướng quân cảm thấy không bằng, vẻ mặt bội phục nói xong, bóng dáng chợt lóe giống như điện, da.nlze.qu;ydo/nn trong nháy mắt biến mất trong lều thái tử của Dạ Dật Phong.
Ánh mắt Dạ Dật Phong nhìn tờ giấy trên bàn, thu lại ý cười hòa nhã trên khuôn mặt, thay vào đó là cả người tỏa ra hơi thở lãnh lẽo âm trầm......
Nửa canh giờ trôi qua --
Trên khoảng đất rộng rãi, trong vô số lều trại do đại quân Thương Nguyệt dựng lên, ánh nến so với nửa canh giờ trước, càng lộ thêm vẻ sáng ngời đỏ rực.
Nơi doanh trại Thương Nguyệt đóng quân, bốn bề ngoài những ngọn núi trải dài liên tục, sườn dốc, còn có cả vô số tảng đá lớn lởm chởm.
Vô số tảng đá lớn lởm chởm này, là do binh lính Thương Nguyệt trước khi xây dựng lều trại, đã nhanh chóng di chuyển qua đây.
Bọn lính theo chỉ thị của Dạ Dật Phong, chất vô số tảng đá lớn này thành từng bức tường đá cứng rắn ở xung quanh doanh trại Thương Nguyệt.
Lúc sáng sớm, Dạ Dật Phong đã cho thi hành một kế độc, lệnh binh lính đẩy mấy tảng đá lớn từ trên đỉnh núi xuống, đập năm vạn kỵ binh Tây Thần thành bùn nát.
Cho nên, ngay đêm đó Dật Phong quyết định hạ trại ở chỗ này thì trước đó sao lại không dự phòng cho tốt chứ?
Nếu Địch tướng quân hữu dũng vô mưu, đầu óc chợt linh hoạt, cũng giống như hắn am hiểu dụng kế, để cho người đẩy mấy tảng đá lớn từ trên đỉnh núi xuống,chẳng phải làm cho lều trại và binh sĩ đang nghỉ ngơi trong lều của đại quân Thương Nguyệt thành tan xương nát thịt sao?
Vì vậy, lúc này Dạ Dật Phong mới chỉ thị binh lính Thương Nguyệt dựng lên tường đá xung quanh doanh trại.
Nếu quân địch đẩy mấy tảng đá lớn từ trên đỉnh núi xuống, bức tường đá này có thể thành công ngăn cản mấy tảng đá lăng từ trên xuống.
Mà mấy bức tường đá dự phòng này, tối nay lại thêm một tác dụng.
Đại quân Thương Nguyệt rút lui khỏi lều trại, hiện giờ tay thuận cầm vũ khí sắc bén, ẩn nấp ở phía sau bức tường đá tại vị trí hai bên lều trại, thân thể nằm sấp trên mặt đất lạnh như băng, hoàn toàn dung nhập vào trong màn đêm tăm tối.
Cùng lúc đó --
Ở phía trước doanh trại Thương Nguyệt, đại quân Tây Thần cố gắng ngừng thở, rón ra rón rén chậm rãi bước xuống từ sườn dốc, đang bước từng bước nhỏ từng bước nhỏ về phía những lều trại đốt nến sáng rực.
Gần nửa buổi trôi qua, đại quân Tây Thần đã thuận lợi xuống núi, toàn bộ đều núp ở phía sau mấy tảng đá lớn lởm chởm.
Ánh nến đỏ rực chiếu vào trên tảng đá lớn, ánh sáng liền bị phản xạ trở về, cho nên, phía sau từng tảng đá lởm chởm cao ngất này, tự nhiên vẫn là thế giới tối đen như mực.
Người ở trong ánh sáng, hoàn toàn không nhìn thấy tình hình nơi bóng tối.
Vì vậy, Địch tướng quân đưa thân vào nơi bóng tối, dĩ nhiên không cần phải lo lắng sẽ bị quân địch phát hiện tung tích, hắn nhô đầu ra khỏi tảng đá, hí mắt nhìn kĩ doanh trại Thương Nguyệt trước mắt.
Địch tướng quân nhìn lướt một vòng quanh doanh trại Thương Nguyệt, không trông thấy bất kỳ một đội ngũ tuần tra nào, khóe môi khẽ cong lên, không khỏi câu lên một nụ cười lạnh lẽo.
Địch tướng quân cho rằng, bởi vì trận đánh lúc sáng sớm, Dạ Dật Phong đại thắng mà về, bởi vì quá mức kiêu ngạo tự phụ, nghĩ rằng quân địch tuyệt đối không dám đột kích lúc nửa đêm, từ đó mà ngay cả đội tuần tra cũng lười phải an bài!
Kiêu binh tất bại(đội quân kiêu ngạo, khinh địch chắc chắn sẽ thất bại), Dạ Dật Phong nhất thời đắc ý, trước mắt không có an bài đội ngũ tuần tra, ngược lại còn có lợi cho đại quân Tây Thần tập kích trong đêm.
Vả lại, trong từng lều trại cũng rất yên tĩnh không một tiếng động, các tướng sĩ Thương Nguyệt nhất định đã rơi vào giấc ngủ say. Xem ra... đại quân Tây Thần của hắn không cần quá phí sức lực, cũng có thể đòi lại nợ máu với đại quân Thương Nguyệt rồi!
Đêm khuya yên tĩnh, âm thanh làm bại lộ tung tích cực kỳ dễ dàng.
Vì vậy, Địch tướng quân bỗng chốc nghiêng đầu, cũng không mở miệng nói chuyện, chỉ đưa ngón trỏ phải ra về phía cánh tay của tên thủ lĩnh cung tiễn thủ bên cạnh mình, điểm năm lần ba nặng hai nhẹ.
Động tác đụng chạm khác biệt, là ở dưới hoàn cảnh đặc thù, các tướng sĩ Tây Thần không có phương tiện nói chuyện, nên mới tạo ra một loại phương thức khai thông trao đổi không có tiếng động.
Cho nên, thủ lĩnh cung tiễn thủ hiểu rõ, Địch tướng quân đang hỏi hắn: theo cự ly trước mắt, nếu dùng tên trận dày đặc như mưa, bắn vào trong lều trại đại quân Thương Nguyệt, có thể gây ra bao nhiêu thương vong?
Thủ lĩnh cung tiễn thủ nâng lên ngón cái bàn tay trái, mò mẫn đến sau lưng Địch tướng quân, trước ấn nhẹ tám lần, dfienddn lieqiudoon sau lại ấn mạnh sáu lần, cuối cùng ở sau lưng Địch tướng quân, vẽ một đường dài thẳng tắp.
-- Hồi tướng quân, cự ly quá xa, chỉ có thể bắn được rất ít lều, sợ rằng không cách nào làm quân địch thương vong lớn.
Nếu đi về phía trước tám thước nữa, sau đó dùng tên trận dày đặc như mưa, ngược lại có thể bắn vào sáu phần lều trại, làm quân địch Thương Nguyệt thương vong nặng nề!
Nhận được động tác trả lời của thủ lĩnh cung tiễn thủ, Địch tướng quân lại một lần nữa nheo mắt lạnh, thâm trầm nhìn lều trại phía trước, khuỷu tay phải đụng nhẹ hông của thủ lĩnh cung tiễn thủ.
Thủ lĩnh cung tiễn thủ nhận được chỉ thị, lập tức lấy phương thức truyền lệnh đặc biệt, bàn tay vỗ về phía cung tiễn thủ bên cạnh, bàn tay cung tiễn thủ bên cạnh, cũng vỗ về phía cung tiển thủ phía sau.
Sau một hồi liên tục vỗ nhẹ, tất cả cung tiễn thủ đều nhận được chỉ thị, bỗng chốc kéo căng dây cung, lặng lẽ theo Địch tướng quân lên phía trước tám thước.
Địch tướng quân cho là, đi phía trước tám thước, mặc dù toàn bộ đều từ trong bóng tối an toàn, tiến vào chỗ ánh sáng nguy hiểm, nhưng...
Cũng may bên ngoài lều vải, cũng không bất kỳ một đội ngũ tuần tra nào, vả lại các tướng sĩ Thương Nguyệt trong lều trại đều đã lâm vào trạng thái ngủ say.
Chỉ cần sáu vạn cung tiễn thủ, nhanh chóng khởi động tên trận như mưa, bắn mũi tên dày đặc vào trong lều, các tướng sĩ Thương Nguyệt nhất định tử thương vô số.
Đợi đến những tướng sĩ Thương Nguyệt không có trúng tên bị mất mạng chạy tán loạn ra ngoài từ trong lều, muốn tiến hành phản kích với người đột kích phản kích thì hắn đã sớm cùng với sáu vạn cung tiễn thủ rút lui đến chỗ tối.
Khi đó, các tướng sĩ Thương Nguyệt thoát ra khỏi lều, bởi vì thân ở trong ánh sáng, vốn không cách nào biết được sự hiện hữu của bọn hắn.
Mà bọn họ đặt mình trong chỗ tối, dựa vào bóng đêm đen tối che giấu thành công, nếu bắn ra nhiều tên trận liên tục như mưa, là có thể tiêu diệt toàn bộ tướng sĩ Thương Nguyệt.
Giờ khắc này, Địch tướng quân vốn cũng không biết mình và sáu vạn cung tiễn thủ, đã lọt vào cạm bẫy đoạt mệnh do Dạ Dật Phong bày ra, còn tưởng rằng tính toán nhỏ trong lòng nhất định sẽ thành công!
Trong nháy mắt --
Lặng lẽ đi về phía trước rồi dừng lại, Địch tướng quân bỗng nhiên nâng cánh tay phải lên đưa về phía màn đêm đen tối.
Sáu vạn cung tiễn thủ xếp hàng ngang, buông lỏng dây cung ra, bắn vô số mũi tên nhọn lạnh lẽo giống như trận bão vào trong lều trại đại quân Thương Nguyệt.
Mũi tên nhọn lạnh lẽo giống như trận bão, mang theo sát khí hủy thiên diệt địa, một lượt lại tiếp một lượt, liên tục không ngừng hung ác bắn vào vô số lều trại.
Vậy mà, gặp phải tên trận dày đặc tập kích, trong lều trại vẫn im ắng yên tĩnh như cũ.
Tướng sĩ Thương Nguyệt chẳng những không trúng tên, không bởi vì mũi tên nhọn vô tình xuyên qua mà từ đó phát ra tiếng gào thê thảm; Die nd da nl e q uu ydo n cũng không có bất kỳ một tướng sĩ Thương Nguyệt nào vì chợt có quân địch đột kích lao ra từ trong lều tiến hành phản kích.
-- có cái gì không đúng!
Trái tim Địch tướng quân gõ chuông báo động, đột nhiên giật mình, lúc này mồ hôi lạnh chảy khắp cả người, sắc mặt tái xanh quát: "Không được, trúng phải quỷ kế của Dạ Dật Phong rồi, mọi người lập tức rút lui vào chỗ tối!"
Giờ khắc này, Địch tướng quân bị dự cảm không rõ ràng mãnh liệt bao phủ, mặc dù đoán được âm mưu của Dạ Dật Phong, nhưng rất đáng tiếc, đã quá muộn......
Vô số mũi tên dữ dội mang theo hơi thở chết chóc khó có thể ngăn cản bắn ra từ phía sau bức tường đá vững chắc ở hai bên lều trại.
Cung tiễn thủ Thương Nguyệt ẩn vào bóng tối, bắn cung tiễn thủ Tây Thần bị ánh sáng che phủ, dĩ nhiên là ngắm một cái chuẩn xác.
Cung tiễn thủ Tây Thần đặt mình trong ánh sáng, đừng nói không cách nào phản kích cung tiễn thủ Thương Nguyệt nơi bóng tối, ngay cả phía mũi tên nhọn bắn ra cực nhanh cũng không thể chính xác biết được.
Trong nháy mắt, toàn bộ bốn vạn cung tiễn thủ Tây Thần đều bị một mũi tên đâm xuyên cổ họng.
Tiếng “ầm, ầm” vang lên liên tục, trong màn đêm đen tối vô hạn, bốn vạn cung tiễn thủ Tây Thần đều chết không nhắm mắt ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.
Địch tướng quân và hai vạn cung tiễn thủ khác, mặc dù đã nhanh chóng tránh đi, vô cùng khó khăn lui vào chỗ tối, nhưng bên hông và đầu vai vẫn trúng vài mũi tên nhọn, dẫn đến cả người đầy vết máu thảm thương.
Hàm răng bỗng nhiên cắn một cách ngoan độc, trán đột nhiên nổi gân xanh, Địch tướng quân chịu đựng đau đớn kịch liệt, rút ra mấy mũi tên nhọn khỏi đầu vai và bên hông.
Địch tướng quân trúng mai phục, không có hạ lệnh lui binh.
Bởi vì, trong lòng Địch tướng quân hiểu, sáng sớm đã bại một lần, hiện giờ lại một lần nữa trúng phải quỷ kế của Dạ Dật Phong, nếu lúc này ra lệnh cho đại quân trở về doanh trại, tinh thần chắc chắn sẽ xuống tới mức thấp nhất, đại quân Tây Thần không còn lòng tin đánh thắng trận.
Cho nên, trước mắt hắn muốn làm một chuyện duy nhất, chính là yên lặng chờ đợi, đau khổ chờ đợi.
Mũi tên nhọn vừa mới tập kích, chứng minh hiện giờ tất cả tướng sĩ Thương Nguyệt quốc đều đang ẩn nấp ở phía sau bức tường đá vững chắc ở hai bên lều trại.
Nếu lúc này toàn thể đại quân Tây Thần xuất động, xông về phía hai bên lều trại, bại lộ dưới ánh sáng, thì sẽ không thể ngăn cản tên trận như mưa của cung tiễn thủ Thương Nguyệt.
Vì vậy, phải đợi đến khi ánh nến trong lều đều tắt hết, đại quân Tây Thần mới có thể lao ra khỏi bóng tối, thẳng hướng về phía hai bên lều trại.
Đại quân Tây Thần ẩn ở chỗ tối, đang đau khổ lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi ánh nến trong lều dập tắt.
Cung tiễn thủ Thương Nguyệt cũng đang núp trong bóng tối, nhưng không có kiên nhẫn để chờ đợi, bọn họ lại giương cung tên lên lần nữa, đưa đầu mũi tên hướng về phía lều trại của mình.
Vì sao cung tiễn thủ Thương Nguyệt đưa đầu mũi tên hướng về phía lều trại của mình, rốt cuộc bọn họ muốn làm gì chứ?
Đừng nói đại quân Tây Thần không cách nào nắm bắt được hành động của cung tiễn thủ Thương Nguyệt, da.nlze.qu;ydo/nn mặc dù bọn họ nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng cũng không nhất định phải suy nghĩ ra được lý do.
Nhưng, có hai người lại là ngoại lệ.
Hai người này liệu sự như thần, mặc dù cũng giống đại quân Tây Thần, không cách nào nắm bắt được hành động giương tên về phía lều mình của cung tiễn thủ Thương Nguyệt.
Nhưng, lúc trước Dạ Dật Phong thiết lập bẫy mũi tên ngầm, cũng đã đủ làm hai người kia hiểu rõ hết mọi âm mưu quỷ kế của Dạ Dật Phong rồi!
Trong màn đêm đen tối, trên đỉnh một ngọn núi --
Thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt lười biếng dựa vào đại bàng, khuỷu tay giơ lên, khẽ chạm vào lồng ngực Hiên Viên Diễm, dfienddn lieqiudoon đôi môi đỏ hồng xinh đẹp câu lên cười nói: "Diễm, đại quân Tây Thần không thể lại trúng kế nữa, đến lúc chàng phải ra tay rồi!"
"Ừ, ta hiểu rõ!"
Hiên Viên Diễm mặc áo tím tung bay phấp phới, môi mỏng cong lên, sau khi phun ra bốn chữ dịu dàng như nước, bàn tay vốn đang nắm chặt lại buông lỏng ra.
Trong đôi mắt đen tràn ngập ý cười giảo hoạt như hồ ly, không chút để ý lướt nhìn vô số lều trại với ánh nến sáng rực phía dưới ngọn núi, Hiên Viên Diễm nâng bàn tay phải lên cao, đưa về phía vô số lều trại dưới đó......