Đặc Công Tà Phi

Chương 241: Người yêu tỉnh lại



Trong phòng khách ở Tây viện --

Kể từ khi nhìn thấy một tia sét uy phong từ trên trời giáng xuống, đánh Nam viện thành tro bụi, Tiêu Hàn quay về Tây viện cứ lẳng lặng đứng cạnh cửa sổ hình quạt. Mặc cho hoa cỏ bay múa bên ngoài đều không lọt được vào tầm mắt Tiêu Hàn. Hắn đứng đón gió trước cửa sổ, đầu ngẩng lên rất lâu, đôi mắt nhìn chằm chằm từng đám mây trắng trên bầu trời xanh, mặc hai chân đứng đến tê rần cũng làm như không biết.

Thái tử Bắc Dực Tiêu Hàn đang lo lắng cho hai trăm vạn đại quân Bắc Dực sắp đến biên giới Tây Thần quốc. Không phải lo lắng cho đại quân sẽ gặp phải một cuộc ác chiến kịch liệt sau khi đến Tây Thần quốc.

Lúc trước, trong hồ Trúc Lâm --

Dạ Dật Phong rắp tâm hại người, tiết lộ thân phận thật sự của Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm cho Tây Thần đế Tư Đồ Kiệt, còn hộ tống Tư Đồ Kiệt xuất hiện trong hồ Trúc Lâm, muốn xem cảnh hai người họ bị thi tôn lấy mạng xuống địa ngục. Theo tác phong làm việc của bọn họ, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Dạ Dật Phong và Tư Đồ Kiệt âm mưu đẩy bọn họ vào chỗ chết?

Vì thế, không phải là đại quân Bắc Dực quốc ác chiến kịch liệt với Tây Thần quốc mà là đại quân của Thương Nguyệt quốc. Tiêu Hàn lo là sau khi hai bên đại quân tổn hại, lãnh thổ của Thương Nguyệt và Tây Thần tất sẽ trở thành miếng thịt béo bở để Long Diệu và Bắc Dực tranh đoạt. Nếu vì đoạt miếng thịt béo mà chọc giận Thượng Quan Ngưng Nguyệt, hai trăm vạn đại quân của hắn tất sẽ đối đầu với linh lực của nàng.

Hắn đã tận mắt chứng kiến năng lực gọi sấm kinh khủng của Thượng Quan Ngưng Nguyệt rồi. Hơn nữa, Thiên Cơ lão nhân đã từng nói rằng Thượng Quan Ngưng Nguyệt không chỉ có năng lực gọi sấm mà còn có năng lực hô mưa gọi gió. Vì vậy hắn hiểu rõ, mấy chục vạn đại quân Tây Thần tuyên chiến với Bắc Dực quốc còn lâu mới đáng sợ bằng một Thượng Quan Ngưng Nguyệt! Mấy chục vạn đại quân Tây Thần coi là cái gì? Chỉ cần đầu ngón tay út của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa động là có thể khiến hai trăm vạn đại quân Bắc Dực không bị sét đánh từ trên xuống thành tro bụi thì cũng bị mưa to trên trời rơi xuống làm chết đuối.

Tiêu Hàn lẳng lặng trầm tư sầu lo, tứ đại Trưởng lão lại mồ hôi đầm đìa, khí thế hừng hực ngút trời. Sau khi thiếu Bang chủ phu nhân vĩ đại của bọn họ dẫn sấm đánh căn phòng thành tro bụi -- lão Bang chủ hâm của bọn họ cũng để lại một câu nói: Thiếu một căn phòng cứ thấy kì cục thế nào ấy, các ngươi chuẩn bị nhân công để làm một căn phòng mới đi nha!

Nghe lời nói này cứ như một căn phòng xây dễ dàng như trồng một ngọn cỏ ấy. Nói xong, lão Bang chủ lắc lắc những chòm râu đuôi sam, ôm thiếu Bang chủ, đẩy thiếu Bang chủ phu nhân rồi quay đầu bỏ đi mà không nhìn lại. Nói rằng: Đầu tiên đưa thiếu Bang chủ vào Bắc viện, sau đó cùng với thiếu Bang chủ phu nhân đi bờ hồ câu cá, cuối cùng để nàng nướng cá cho ông ăn. Thực ra... lão Bang chủ hâm sợ bọn họ ngửi thấy mùi cá nướng thơm nức rồi chạy đến giành ăn cá với ông nên mới ném cho bọn họ nhiệm vụ dựng căn phòng mới để bọn họ không còn rảnh tay chứ gì?

Xây thì xây thôi! Vô Danh sơn trang đẹp đẽ bỗng có thêm một đống hoang tàn, quả thật nhìn rất chướng mắt. Vì vậy -- sau khi đồng loạt ngẩng đầu khinh bỉ trời xanh, bốn Trưởng lão lập tức tập trung những trưởng lão còn lại. Dùng xe đẩy chất đống những hòn gạch, đá dăm, cát và các vật liệu xây nhà trong Nam viện. Tiếp đó bắt đầu đào móng, khuấy bùn nhão, cưa gỗ, một tràng tiếng cười, một tràng tiếng hô, tấu lên khúc ca xây nhà lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong Nam viện.

Bằng linh lực của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cộng với võ công sâu không thấy đáy của Thiên cơ lão nhân, cần gì phải đi câu cá? Khí lưu trên hai tay liên tục vung ngang qua nước hồ xanh ngắt, tất cả những con cá ở sâu dưới hồ đều khó có thể chống cự, bị cuốn bay lên bờ.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi -- Trừ những con cá trích nhỏ như que tăm bị Thiên Cơ lão nhân ghét bỏ, bĩu môi ném lại về trong hồ thì những con cá trích lớn mập mạp đều vô cùng "vinh dự được" bay vào sọt. Dĩ nhiên chúng đều được đưa đến nơi chúng sợ nhất - phòng bếp, không thể chống lại vận mệnh đáng thương mặc người chém giết. Cuối cùng, sau khi bị đánh vảy, moi nội tạng, những con cá trích được rửa sạch, bỏ vào trong sọt lớn, sau đó đưa vào một căn phòng nào đó ở Bắc viện...

Bên trong căn phòng ở Bắc viện, Thượng Quan Ngưng Nguyệt đang ngồi xếp bằng trên nệm êm bằng tơ lụa được trải lên mặt đất. Bên trái nàng đặt hai sọt cá trích, bên phải đặt chiếc bàn kỷ trà dài, trên đó để rất nhiều gia vị nướng. Ở phía trước nàng có một lò than nhỏ tinh xảo, trên lò than gác chiếc vỉ sắt đặc chế để nướng cá.

Bốn con cá bị Thượng Quan Ngưng Nguyệt dùng bốn chiếc que trúc xiên qua, đang đặt trên vỉ nướng, thỉnh thoảng trở mặt cá để làm cá chín đều. Múi cá nướng thơm nức lan theo gió, nàng cầm chiếc cọ nhỏ trên bàn rồi nhúng đầu cọ vào dầu, sau đó chậm rãi quét lên da cá. Màu da cá dần chuyển sang vàng ruộm, lúc này nàng lại cầm lọ gia vị ở trên bàn rồi rắc lên thân cá.

Có cá nướng ăn, Cầu Cầu và Ngốc Bảo sẽ bỏ qua sao?

Đối diện lò than -- Cầu Cầu và Ngốc Bảo chẳng thèm để tâm khói bếp hun chảy nước mắt, ánh mắt tỏa sáng lòe lòe nhìn chằm chằm cá nướng thơm lừng, nước miếng chảy thành vũng phía dưới.

Hành lang ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân liên tục.

“Nguyệt hài tử, con nhìn xem có phải rất tuấn tú không?” Thiên Cơ lão nhân cười nói, nhún chân một cái vào trong phòng, thân thể xoay một vòng rồi tới trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Lúc nãy Thiên Cơ lão nhân đi đâu?

Ông dựa theo một phen "tỉ mỉ" chỉ dẫn của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, chạy đến căn phòng khác, vô cùng nghiêm túc sửa sang lại trang phục của mình. Giờ phút này -- Trên mặt dán một lớp da vàng dịch dung có vết bớt màu đen, giày cỏ rách một lỗ lớn lộ ra ngón chân cái cắm đầy đuôi gà trống sặc sỡ. Chòm râu và tóc bạc tết thành những bím tóc đều như bánh quai chèo. Mỗi bím tóc đều giắt một bông hoa hải đường đỏ tươi. Thiên Cơ lão nhân đang nhiệt tình đi lòng vòng trước mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt, khẩn trương chờ nghe nhận xét của nàng.

Thượng Quan Ngưng Nguyệt lật qua lật lại vỉ nướng, mùi thơm cá nướng ngày càng đậm. Đôi mắt nhìn về phía Thiên Cơ lão nhân, nàng lập tức mở miệng khen: “Tuấn tú! Tuấn tú không địch nổi! Quả thật là tuấn tú đến mức lên trời xuống đất cũng không có ai địch nổi!”

Dường như thấy lời tán dương của Thượng Quan Ngưng Nguyệt không đã nghiền, thân thể Thiên Cơ lão nhân di chuyển đến sau lưng Ngốc Bảo, tay trái vỗ một cái lên cánh nó, nghiêng đầu cười toét miệng, hỏi: “Nè, đại điểu, lão già ta tuấn tú đúng không?”

-- Đại điểu á?

Nghe thấy Thiên Cơ lão nhân gọi, khóe mắt Ngốc Bảo co rút, vốn không mong Thiên Cơ lão nhân đến, hiện tại lại càng thêm mất hứng. Đôi mắt Ngốc Bảo nhìn chằm chằm cá nướng trên vỉ như cũ, trong lòng bực mình lẩm bẩm -- Tuấn tú? Bộ trang phục của người này dọa quỷ khóc mà chưa dọa người khóc đã coi như tích đức rồi!

Thấy "Đại điểu" lười phản ứng lại mình, Thiên Cơ lão nhân lại di chuyển đến sau lưng Cầu Cầu, nhanh chóng cúi xuống, cười toe toét hỏi nó: “Nè, tiểu phì cầu, lão già ta rất rất tuấn tú phải không?”

Tiếng cười của Thiên Cơ lão nhân phát ra, Cầu Cầu bỗng xoay đầu, chỉ là... không phải vì Thiên Cơ lão nhân tuấn tú nên muốn lên tiếng khen ngợi ông mấy câu, cũng chẳng phải vì trang phục của ông rất lôi thôi, muốn lên tiếng châm chọc một phen, càng không phải vì ông lấy cho nó cái tên Tiểu phì cầu khó nghe nên muốn phát hỏa với Thiên Cơ lão nhân. Đối với Cầu Cầu ham ăn xưa giờ mà nói, vào lúc này không chuyện gì có thể thu hút lực chú ý của nó như cá nướng thơm lừng trên vỉ. Nó quay đầu lại, trong mắt nổi trận lôi đình, trừng Thiên Cơ lão nhân, hung dữ nhe răng trợn mắt với ông, bởi vì...

Thiên Cơ lão nhân thấy Cầu Cầu hung dữ như vậy, trong lòng cảm thấy khó hiểu, nghiêng đầu nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt: “Nguyệt hài tử, tiểu phì này sao vậy? Lão già ta chỉ hỏi nó có tuấn tú không, nếu nó không muốn trả lời thì khỏi trả lời, tội gì phải làm như muốn nuốt sống ta chứ?”

Nàng ngẩng đầu liếc nhìn Cầu Cầu rồi tiếp tục nướng cá, lẳng lặng cười đến xinh đẹp.

“Người không cẩn thận giẫm lên đuôi nó, nó không hung dữ với người mới là lạ! Nó đang bực mình vì chưa được ăn cá nướng, cẩn thận khéo không nó coi chân người như cá nướng mà gặm đó!”

“Hả?” Thiên Cơ lão nhân cúi đầu nhìn cẩn thận, thân thể đột nhiên nhảy ra, vẻ mặt áy náy nhìn Cầu Cầu: “Xin lỗi, tiểu phì cầu đừng tức giận nha. Lão già ta không cố ý giẫm đuôi ngươi đâu! Lão già cho ngươi bóp một cái nha?”

Cầu Cầu chẳng thèm để ý vẻ mặt áy náy của Thiên Cơ lão nhân, đầu lưỡi liếm loạn cái đuôi nhỏ bị giẫm lên. Nó nhe răng trợn mắt với ông thêm lần nữa, bộc phát tức giận của mình rồi nhét cái đuôi đầy lông xuống dưới mông, lại chảy nước miếng nhìn chằm chằm cá nướng.

-- Hai tên tiểu gia hỏa này, thái độ thật ngạo mạn, không thèm để ý tới ông một lần!

Thiên Cơ lão nhân hưng phấn cầu khen ngợi, kết quả lại gặp trắc trở. Ông lúng túng bĩu môi rồi tránh xa khói bốc lên từ lò than, đứng đối diện Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

-- Nguyệt hài tử vẫn tốt nhất, đối xử với ông rất nhiệt tình! Không chỉ tỉ mỉ tư vấn trang phục cho ông, còn đi bờ hồ bắt cá cùng ông rồi nghiêm túc nướng cá thơm lừng cho ông ăn!

Chóp mũi Thiên Cơ lão nhân tham lam ngửi mùi cá, ngón trỏ phải xuyên qua làn khói trắng chỉ vào một con cá nướng mập mạp trên vỉ: “Nguyệt hài tử, con cá to nhất này phải dành cho soái lão đầu nha!”

Xoẹt xoẹt, Thiên Cơ lão nhân vừa dứt lời, lập tức thu hút ánh mắt ngoan độc của Ngốc Bảo và Cầu Cầu, đồng loạt phản đối, trợn mắt lên giận dữ nhìn ông. Ông lại không thèm để ý đến ánh nhìn giết người của chúng, ngửa đầu lên nhìn xà nhà, nói: “Nguyệt hài tử, soái lão đầu mặc kệ, soái lão đầu muốn ăn con cá to nhất.”

“Soái lão đầu, Diễm bị thương nhiều ngày như vậy nên cần bồi bổ thật tốt! Con cá to nhất này, chúng ta ai cũng không giành nhau, để lại cho Diễm ăn có được không?” Thượng Quan Ngưng Nguyệt cười trả lời, đồng thời thân thể hơi xoay, ẩn tình nhìn về Hiên Viên Diễm đang nằm trên chiếc giường phía sau lưng cách đó sáu mét.

-- Nửa canh giờ đã qua, Diễm mau tỉnh lại đi chứ?

Lời của Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Thiên Cơ lão nhân không phản đối. Mặc dù ông cho rằng Diễm tiểu tử bị thương nhiều ngày, đã hấp thu năng lượng cường đại của ma châu nên cũng không cần cá bồi bổ thân thể đâu. Thế nhưng tình cảm của ông với Diễm tiểu tử thắng cả tình phụ tử, ông giành cá với ai cũng không giành của Diễm tiểu tử. Huống chi, đây chính là sự biểu hiện tình yêu của Nguyệt hài tử với Diễm tiểu tử, làm sao ông có thể không hiểu phong tình mà phá hỏng tình ý của Nguyệt hài tử với Diễm tiểu tử được?

Nếu Thiên Cơ lão nhân đã không phản đối lời nàng, Ngốc Bảo và Cầu Cầu càng không phản đối. Mặc dù trong lòng chúng rất yêu Nguyệt chủ tử, nhưng người trong lòng Nguyệt chủ tử yêu thương nhất là Hiên Viên Diễm không nghi ngờ rồi, huống chi hắn bị thương hôn mê đã nhiều ngày. Có thể tranh cá to với ai, cũng không nên tranh với Hiên Viên Diễm. Bằng không, nếu Nguyệt chủ tử tức giận, đừng nói giành con cá mập nhất, ngay cả con cá nướng gầy nhất, e là nàng cũng không cho bọn nó ăn.

Thiên Cơ lão nhân hít mùi cá nướng trong gió, nuốt nước miếng "ừng ực", vẻ mặt tham lam hỏi: “Nguyệt hài tử, còn bao lâu nữa mới có thể ăn được?”

Quả nhiên Nguyệt hài tử không khoa trương, tay nghề nướng cá của nàng thực sự là hạng nhất! Mặc dù bình thường ông rất thích nướng cá ăn, nhưng mỗi lần đều nướng khét cá hoặc nửa chín nửa sống. Vì vậy, hôm nay ngửi được mùi cá nướng của Nguyệt hài tử, đủ biết mùi vị ngon hơn cá nướng của ông gấp trăm lần.

“Đừng nóng vội, rắc gia vị đặc chế lên rồi nướng trong thời gian nửa chung trà nữa là có thể ăn rồi!”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt xoay người, tay trái chậm rãi lật vỉ nướng, tay phải cầm một bình sứ đựng gia vị trên chiếc bàn kỷ trà bên cạnh. Trong nháy mắt khi nàng mở nắp bình, chuẩn bị rắc gia vị lên cá nướng thì --

“Nguyệt nhi, nàng đang phòng hỏa đốt nhà sao?”

Hiên Viên Diễm vốn hôn mê trên giường, đôi mắt bỗng mở ra, nhanh chóng ngồi ở trên giường, đưa giọng nói hài hước theo gió vào trong lỗ tai Thượng Quan Ngưng Nguyệt.

Tay phải nắm bình gia vị của Thượng Quan Ngưng Nguyệt vô cùng kích động mà run rẩy, sau đó đặt lại bình gia vị về bàn kỷ trà. Nàng đứng lên từ nệm êm, vui sướng chạy về phía mép giường, đôi mắt ngấn lệ, cười tươi nói: “Nói lịch sự hơn phóng hỏa đốt nhà một chút, ta đang hun khói nhà!” Tiếng nói vừa ngừng, nàng đã tới trước giường, lần lượt đưa hai tay về phía Hiên Viên Diễm.

Hiên Viên Diễm kéo hai tay nàng rồi đeo giày bước xuống giường, con ngươi đen láy nhìn nàng, môi mỏng chậm rãi nói: “Một giấc ngủ này thật là dài, tựa như ngủ cả ngàn năm!”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nhìn Hiên Viên Diễm, mở miệng trả lời từng câu từng chữ: “Đừng nói ngủ ngàn năm. Chàng ngủ cả vạn năm, Nguyệt nhi cũng sẽ đợi đến khi chàng tỉnh lại!”

Hiên Viên Diễm ôm nàng vào vòng ôm ấm áp, dịu dàng đáp lại: “Ta hiểu mà!”

-- Hắn biết, hắn biết rõ! Trừ lúc ân sư dẫn mình vào thạch thất chữa thương, hắn mới rơi vào trạng thái hoàn toàn ngủ mê man, ân sư chữa thương cho mình như thế nào hắn cũng không biết, còn nửa tháng này, hắn ngủ mê man nhưng thần trí vẫn tỉnh táo. Vì vậy, tất cả những điều Nguyệt nhi làm, mỗi câu mỗi lời hát và khúc nhạc yêu thương say đắm và bi thương, hắn đều nghe rõ ràng. Chỉ tiếc, mặc dù hắn rất muốn mở mắt, bò dậy từ trên giường, muốn ôm chặt nàng vào trong ngực nhưng vẫn lực bất tòng tâm.

Hắn ôm nàng, nàng cũng ôm chặt hông hắn. Hai người không ai mở miệng nói câu nào, chỉ là thâm tình nhìn nhau, cảm nhận trong đôi mắt, trong lòng của đối phương đều tràn ngập sự tồn tại của mình. Cho đến khi -- Mùi cá nướng khét phiêu tán trong không khí; một tiếng ồn phá phong tình vang lên, ánh mắt yêu thương của hai người mới bị cắt ngang.

“Khụ khụ, ta nói nè Nguyệt hài tử... đừng cố gắng âu yếm với Diễm tiểu tử nữa, mau tới cứu cá đi! Cá nướng sắp cháy rồi, cháy rồi sẽ ăn không ngon á!”

“Đi, ăn cá thôi!”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt thoát khỏi vòng ôm của Hiên Viên Diễm, tay trái nắm lấy tay phải của hắn rồi cất bước về phía lò than. Hai người dựa sát nhau ngồi xuống nệm êm. Nàng lật vỉ nướng, cầm bình gia vị trên bàn rồi rắc lên mình cá. Đầu Hiên Viên Diễm hơi nghiêng, liếc nhìn Thiên Cơ lão nhân, khóe miệng co rút: “Soái lão đầu, trang phục của người thực sự càng ngày càng có ý tưởng sáng tạo rồi!”

“Cái này phải cảm ơn Nguyệt hài tử, nếu không có Nguyệt hài tử một phen chỉ dẫn, lão già ta sẽ không biết mình...” Nghe thấy Hiên Viên Diễm "khen ngợi", mặt mày Thiên Cơ lão nhân hớn hở, lập tức cười hì hì trả lời: “Có thể đẹp trai hơn đó!”

“Nguyệt nhi của ta thật toàn năng, tay nghề nào cũng thông thạo, đặc biệt còn thiết kế một bộ trang phục cho soái lão đầu.” Khóe miệng Hiên Viên Diễm co giật càng thêm nhanh, trong chốc lát còn bổ sung thêm mấy câu.

-- Như vậy... Hắn không cần bày kế tiêu diệt Tư Đồ Kiệt nữa! Trực tiếp cho soái lão đầu mặc bộ trang phục này rồi nửa đêm lẻn vào tẩm điện của Tư Đồ Kiệt, sau đó lay tỉnh hắn, liền có thể dọa chết hắn!

“Đến đây, ăn cá thôi...!” Thượng Quan Ngưng Nguyệt dúi con cá to nhất vào tay Hiên Viên Diễm. Sau đó, nàng đưa một con cho Thiên Cơ lão nhân ở đối diện, hai con còn lại bỏ vào hai đĩa sứ Thanh Hoa rồi chia cho Cầu Cầu, Ngốc Bảo mỗi con một đĩa. Tiếp đó -- Thượng Quan Ngưng Nguyệt lại lấy bốn con cá khác ở trong sọt đặt lên vỉ, tiếp tục nướng cá cho mọi người.

“Nguyệt nhi, chúng ta mỗi người một nửa.” Nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt vội vàng nướng cá cho mọi người, Hiên Viên Diễm không lập tức tận hưởng đồ ăn ngon. Hắn cắn một miếng thịt cá mềm nhất rồi nghiêng đầu, đưa miếng cá đang ngậm trên môi về phía giữa môi Thượng Quan Ngưng Nguyệt. Nàng cũng phối hợp nghiêng đầu, ngậm miếng cá hắn mớm cho rồi nhai kĩ nuốt chậm.

Thiên Cơ lão nhân và Ngốc Bảo đang bận vùi đầu gặm cá, không có thời gian rảnh để tâm đến màn trình diễn cực kì buồn nôn trước mắt. Cầu Cầu nhai cá "chẹp chẹp", nuốt ực ực một cái rồi trợn to mắt với Hiên Viên Diễm. Tuy biết hắn nghe không hiểu lời của nó, Cầu Cầu vẫn không vui mà lẩm bẩm một câu: Cái đồ háo sắc Diễm Diễm nhà ngươi, vừa mới tỉnh lại liền khanh khanh ta ta với Nguyệt chủ tử, thật buồn nôn!

Không ngờ -- Cầu Cầu vừa ngừng nhỏ giọng lầm bầm, thân thể Hiên Viên Diễm bỗng cứng ngắc. Đôi mắt hắn kinh ngạc trợn to, nháy mắt mấy cái, khóe miệng mãnh liệt co quắp, đồng thời khiến cho con cá trong tay thẳng tắp rơi xuống. Thượng Quan Ngưng Nguyệt dựa sát người Hiên Viên Diễm nên nhận ra phản ứng khác thường của hắn đầu tiên. Bàn tay của nàng phải đưa xuống, nhanh chóng chụp được con cá chuẩn bị rớt xuống đất, nghi ngờ nhìn hắn: “Diễm, chàng làm sao vậy?”

Ngón trỏ phải chỉ Cầu Cầu, biểu cảm của Hiên Viên Diễm như gặp quỷ, cà lăm nói: “Nguyệt nhi, chuyện lớn rồi... ban ngày ban mặt gặp... gặp quỷ. Nó... nó...”

“Khụ...” Thượng Quan Ngưng Nguyệt ho nhẹ một tiếng, tay trái phủ lên trán của Hiên Viên Diễm, đồng thời nhìn Thiên Cơ lão nhân, khóe miệng khẽ co giật, hỏi: “Soái lão đầu, người chắc chắn... chữa khỏi cho Diễm rồi chứ?”

Không phải Cầu Cầu chỉ lẩm bẩm một câu: "Diễm Diễm háo sắc, thật buồn nôn" thôi sao? Cũng không phải lần đầu tiên Cầu Cầu nghịch ngợm nói xấu Diễm, tại sao Diễm lại tỏ ra như gặp quỷ giữa ban ngày vậy? Chẳng lẽ... soái lão đầu cứu Diễm tỉnh lại, chữa khỏi nội thương do Ma Quân gây ra nhưng không ngờ gây ra thương tích mới cho Diễm, khiến đầu óc Diễm bị ngốc luôn?

“Soái lão đầu chắc chắn đã chữa khỏi cho Diễm tiểu tử!” Thiên Cơ lão nhân bỗng ngẩng đầu, cho ra đáp án cực kì khẳng định rồi lại cúi đầu, gặm cá như hổ đói. Chỉ là, trong giây phút ông cúi đầu, trong mắt lại thấp thoáng ý cười sâu xa. Nghe thấy Cầu Cầu lẩm bẩm, tại sao Diễm tiểu tử lại có vẻ mặt như thế, đương nhiên ông hiểu hết cả.

“Này, Diễm thối tha, ngươi có ý kiến gì à?” Tuy biết Diễm không hiểu ngôn ngữ loài chồn, nhưng bị vẻ mặt của Hiên Viên Diễm dọa, lông Cầu Cầu dựng đứng cả lên, kêu to một cách hết sức khó chịu.

“Nhìn vẻ mặt người này nè! Cầu Cầu đáng yêu như thế, chàng nhìn chằm chằm nó như thấy quỷ làm gì vậy?”

Hiên Viên Diễm rút ngón trỏ về, dùng sức ngoáy hai lỗ tai, nhìn Thượng Quan Ngưng Nguyệt rồi gằn từng chữ một: “Nguyệt nhi, thực sự gặp quỷ! Ta lại nghe thấy Cầu Cầu nói ta vừa mới tỉnh lại liền khanh khanh ta ta với nàng, thật buồn nôn!”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt liếc nhìn Hiên Viên Diễm, khóe miệng co giật, trả lời: “Không phải lần đầu nó nói như vậy, trước kia nó còn cười chàng ngại ngùng, chàng còn phải dùng biểu cảm kinh sợ như vậy à?”

Hiên Viên Diễm chỉ vào lỗ tai mình, chậm rãi nói: “Nguyệt nhi, nàng nghĩ kĩ lời ta nói.”

Thân thể Thượng Quan Ngưng Nguyệt đột nhiên cứng đờ, làm cá cầm trong tay rơi xuống mặt đất. Cuối cùng nàng mới kịp phản ứng, nhìn Hiên Viên Diễm, hỏi lại: “Diễm, chàng chắc chắn không nghe nhầm chứ? Chàng thật sự có thể nghe thấy Cầu Cầu nói chuyện sao?”

Hiên Viên Diễm gật đầu, vẻ mặt thành thật trả lời: “Nguyệt nhi, chắc chắn ta không nghe nhầm. Ta thật sự có thể nghe thấy Cầu Cầu nói chuyện!”

Thượng Quan Ngưng Nguyệt có được đáp án, ánh mắt chuyển đến dừng trên người Thiên Cơ lão nhân, phát ra giọng nói kinh ngạc: “Soái lão đầu, chuyện gì xảy ra đây? Sau khi Diễm tỉnh lại, tại sao có thể nghe hiểu lời Cầu Cầu?”

Hiên Viên Diễm cũng nhìn Thiên Cơ lão nhân, vẻ mặt càng thêm nghi hoặc, hỏi: “Đúng vậy! Soái lão đầu, tại sao lại xảy ra hiện tượng kì lạ như vậy?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.