Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 57





A Văn ở bên cạnh Chu Ký Bắc, cậu cầm gậy, đùi phải mượn lực bước đi, hai bên hành lang có mấy bụi tre Phú Quý, thỉnh thoảng gậy dài đụng vào bồn đựng tre, phát ra âm thanh buồn bực.

Chu Ký Bắc nâng cổ tay, cây gậy trong tay trêu chọc khóm tre Phú Quý, cậu hơi nghiêng đầu, thoáng nhìn thấy một cái túi màu đỏ treo giữa bụi tre, cậu chợt cười nói: “Đi lên từng bước một đi lên.


A Văn quay đầu lại xem, cánh cửa bỗng bị mở ra, gậy dài gõ xuống cầu thang, cách đó không xa có một chiếc xe bật đèn sáng choang chạy tới, ngọn đèn chói mắt, chợt lóe lên như vội vàng.

Chu Ký Bắc giương mắt nhìn phía đối diện, cửa xe như được cảm ứng bị đẩy ra, nửa thân người dò xét đi qua, liếc mắt một cái, đôi con ngươi của cậu dịu dàng hẳn lên.

“Lạnh không?” Bước chân Quý Quỳnh Vũ tăng tốc, hai ba bước chạy lên cầu thang, vọt tới trước mặt Chu Ký Bắc, theo bản năng hắn cởi khăn quàng cổ của mình quàng lên cổ đối phương.

Cậu cúi đầu, từ trên cổ áo mũi ngửi được mùi hương có một không hai, lại khẽ ngẩng lên, nửa gương mặt bị chôn trong khăn choàng cổ, lộ ra đôi mắt, mặt mày đầy cảm xúc, giống như con nai nhỏ được bọc chiếc khăn sặc sỡ màu sắc trong rừng sâu, ánh mắt ướt át, tầm nhìn bén nhọn như không thấy, tất tần tật đều là dịu dàng vô tận, tựa như thảo nguyên rộng lớn, liếc mắt không thấy điểm ra.

A Văn yên lặng rời đi, Chu Ký Bắc và Quý Quỳnh Vũ trò chuyện, không hề phát hiện.

“Lạnh.

” Chu Ký Bắc rụt cổ lại, làn da cảm nhận được ấm áp trên từng sợi vải, cậu bước lên, nâng tay nhét vào túi áo khoác của hắn, ngón tay bắt được người, thoáng dùng lực ôm Quý Quỳnh Vũ vào.

“Ôm tôi.

” Chu Ký Bắc rõ ràng đã cao hơn Quý Quỳnh Vũ, cậu cúi cằm xuống là đụng vào trán hắn ngay, khi nói chuyện, hơi thở như sương trắng bốc thành từng mảnh, mang theo ý đồ dụ dỗ, bồi hồi giữa mi tâm hắn.


Âm thanh của cậu không quá giống với trước đây, nhưng hàm ý của sự quyến rũ trong những từ đó giống như một cái bóng nông trên bờ hồ, không đủ rõ ràng nhưng đủ để người ta hiểu ý tứ trong đó.

Quý Quỳnh Vũ nghiêng đầu nở nụ cười, trong ngọn đèn mờ nhạt hai bên đường, chụp đèn màu vàng ấm giống như một chiếc bánh đã chín, phủ lên trên mềm mềm, chỉ cần cắn một miếng là bạn đã có thể no căng bụng.

“Còn lạnh không?” Quý Quỳnh Vũ hỏi cực mềm nhẹ, môi nhẹ dán vào lỗ tai Chu Ký Bắc, hà hơi vào đôi tai đông lại vì lạnh.

Mặt hai người dán vào nhau, bả vai rụt lại, tay phải của Chu Ký Bắc còn cầm cây gậy chống, phải ổn định thân thể, không thể khống chế được, cho nên chỉ có thể dùng một tay bỏ vào túi áo Quý Quỳnh Vũ, hắn cảm nhận được chút biến hóa vi diệu của Chu Ký Bắc, tay choàng qua thắt lưng cậu, ôm sát vào, chia nhiệt độ cơ thể cho cậu.

“Không lạnh, về nhà đi.

” Khóe môi mỉm cười, cậu cúi đầu dùng môi mình khẽ chạm vào môi hắn, hơi thở giao hòa, khó có thể tách rời nhau.

Ánh đèn từ chiếc xe đối diện vẫn bật mở, ngọn đèn giống con cá vàng trong bể, miệng mở to, bọt nước phun ra nuốt vào, nghênh đón hai người từ xa.

truyện kiếm hiệp hay
Nhà họ Chu.

Trong phòng đã bật điều hòa, Chu Ký Bắc bước vào cảm nhận được hơi ấm phả vào mặt,  Quý Quỳnh Vũ nửa ôm cậu, đặt cậu ngồi xuống xe lăn.

Khi ngồi xuống, Chu Ký Bắc thở ra một tiếng rên thoải mái, Quý Quỳnh Vũ giúp cậu đẩy tới chỗ bàn ăn, xoay người vào bếp.


Chu Ký Bắc nhìn theo bóng lưng hắn, thấy hắn lấy mấy cái bát từ trong tủ ra, sau đó lại bận rộn bên bàn bên cạnh, không tới một lát liền lộn trở lại, bưng chiếc đĩa tới trước người cậu, trên đĩa tròn có ba cái bánh ngọt hình tam giác, trên bánh ngọt được bao lại bằng nhựa bọc thức ăn, còn dính bơ bên trên.

Quý Quỳnh Vũ cẩn thận ngồi xổm trước xe lăn của Chu Ký Bắc, cắm một ngọn nến vàng lên bánh ngọt, nửa ngọn nến bị cắm sâu vào bánh, ánh nến đốt lên, hơi sáng nhẹ nhàng.

Đưa bánh ngọt lại gần, ánh nến chiếu vào mắt Chu Ký Bắc, làm đôi con ngươi bừng sống.

Trong mắt Quý Quỳnh Vũ dịu dàng, từ nãy tới giờ Chu Ký Bắc vẫn luôn quan sát hắn, cậu nâng mặt hắn lên, hai mắt khẽ run, thâm tình trên mặt không giảm, đưa ngón tay lên đụng vào hàng mi hắn, từ hàng mi miêu tả sang, ngón tay dần trượt, đụng vào môi.

Móng tay cố tình vuốt ve hình dáng môi mỏng, mí mắt Quý Quỳnh Vũ lại run lên, bốn mắt nhìn nhau, giống như sao hỏa đụng địa cầu, những bi thương như châm ngòi nổ ra đều bắn tung tóe lẫn nhau.

“Mười năm, biết chú mười năm.

” Tầm nhìn Chu Ký Bắc không rời nửa giây, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, phát hiện khóe mắt người này đã có nhiều nếp nhăn, bộ dạng bỗng nhiên hoảng hốt khi mới gặp chồng chéo lên nhau, tình yêu dày rồi lại dày, mãi không thể tách rời.

“Cho nên, mười năm vui vẻ.


‘Phù’ ngọn nến bị thổi tắt, hơi khói còn vươn bốc lên cao, thân nến trơ trọi trên chiếc bánh, Quý Quỳnh Vũ rút nến ra, cầm lấy thìa múc một muỗng bánh đưa tới bên miệng Chu Ký Bắc, nhìn ánh mắt hắn, cậu hé miệng ngậm bánh vào miệng, tỉ mỉ nhai nuốt, đầu lưỡi toàn vị ngọt.

Bỗng nhiên, cậu trừng lớn mắt, vui sướng nói: “Đây là…”
Bánh ngọt này là món lúc trước cậu thích ăn nhất, là bảng hiệu đặc biệt ở thành phố S, trước kia khi chú Chu tới đón cậu đi học về, về tới nhà, trong lúc chờ đợi Quý Quỳnh Vũ, đôi khi có thể đợi được chiếc bánh ngọt này nữa.


Từ khi tới Macao, cũng chưa từng được ăn lại, có đôi khi trong giấc mộng về đêm, thỉnh thoảng cậu sẽ nhớ tới những thứ liên quan tới Quý Quỳnh Vũ, nhớ tới nhà họ Quý, nhớ dì Vương, nhớ thời gian phòng ở dưới lầu một, quả cầu thủy tinh trên bàn, giường dài, cây gậy vẫn luôn đặt trong góc… Nhắm mắt cậu vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

“……” Chu Ký Bắc cũng đút cho Quý Quỳnh Vũ một muỗng bánh, hắn cầm tay cậu bỏ muỗng bánh vào miệng, trên muỗng dường như còn lưu lại hương vị của Chu Ký Bắc, có chút ấm, có chút ướt.

Ánh nhìn Quý Quỳnh Vũ có chút ánh sáng, giống như lốc xoáy trên biển, chuyển động thật nhanh, thậm chí điều khiển cả cơ thể Chu Ký Bắc.

Bánh ngọt tan trên môi răng, cuối cùng đọng lại trong cổ họng, mang theo vị phô mai thơm phức, thậm chí có cảm giác kích thích.

‘Lạch cạch’ muỗng bạc trong kẽ ngón tay rơi xuống, hạ cánh cạnh chân Chu Ký Bắc, ánh mắt cậu tối đen, khuỷu tay đặt trên vịn xe lăn, mười ngón tay lồng vào nhau, ép cằm xuống, mang theo ý tứ hàm xúc bễ nghễ.

“……” Sợi chỉ bạc theo khóe miệng chảy xuống, hô hấp bị cướp đoạt, Chu Ký Bắc cúi người về trước, tay trái mang theo dục vọng không rõ nắm sau ót Quý Quỳnh Vũ, đầu gối hắn vì ngồi xổm lâu mà tê dại.

Chu Ký Bắc hôn môi trên rồi xuống môi dưới, lướt ra lỗ tai, nhiệt nóng bắt đầu ướt át, đầu lưỡi chạy tán loạn, theo vành tai tới dái tai, tiếng nước dính dấp cũng đủ làm Quý Quỳnh Vũ phải quỳ xuống.

“Ư…” Tiếng rên rỉ nhỏ vụn trầm thấp, như rượu lâu năm cất trong hầm, nồng nàn ngon lành.

Các cơ quan đều quá mức kích thích, dây thần kinh cảm giác lao tới phá vỡ trên cánh tay, đầu ngón tay, người dưới tới ngón chân.

Quý Quỳnh Vũ không thể không quỳ xuống, lưng cong lại, như thần phục.

Hắn cảm nhận áo khoác đang bị cởi bỏ, không giống như trước, hôm nay Chu Ký Bắc có chút thô bạo, vì tốc độ mà xé toạc áo khoác, chẳng khác nào người bị bỏ đói ba ngày, bụng cậu kêu vang, khẩn cấp phải nhồi đầy bao tử.

Thân trên Quý Quỳnh Vũ trần trụ, tay Chu Ký Bắc như mang theo dòng điện, một đường tùy tiện vuốt ve, mỗi tấc da đều trở nên nóng bỏng, tùy thời có thể biến thành hỏa hoạn.

Ngón tay ngao du khắp nơi, khẽ lướt qua đầu v*, ma sát đầu v* đau đớn, cứng rắn, nóng lên.


Quý Quỳnh Vũ ghé vào đầu gối cậu, mặt chôn trong cánh tay, gương mặt đỏ rực, mà tư thế dưới đất của hắn càng như lựa ý hùa theo.

“……” Dây nịt bị rút ra, khóe khóa rơi xuống, ngay khi khóa quần mở ra, lòng bàn tay căng thẳng, quần bị cởi xuống treo trên góc đùi, đùi Quý Quỳnh Vũ lộ ra màu hồng nhạt, mạch máu màu xanh nóng bỏng rõ ràng, Chu Ký Bắc cảm thấy mình như say rượu, dường như trên đùi của hắn đều khắc tên mình.

Bóng đèn lộ ra ánh sáng chiếu vào giấy dán tường, bóng mờ của hai người chồng lên nhau, thân thiết va chạm, bóng dáng từ từ nhỏ dần.

Chu Ký Bắc đút một muỗng rồi lại một muỗng, Quý Quỳnh Vũ không từ chối, cũng nuốt xuống một muỗng rồi một muỗng, bốn mắt nhìn nhau, hai người không tự giác lại ôm nhau.

“Tháng sau là sinh nhật 70 tuổi của ba tôi, chúng ta cùng nhau trở về đi.

” Quý Quỳnh Vũ vuốt mặt Chu Ký Bắc, cậu cọ mặt vào lòng bàn tay hắn, cúi đầu hôn vào, tình cảm nồng nàn.

Nghe vậy cậu hơi ngẩng ra, ngón tay vẫn sờ soạng sau gáy Quý Quỳnh Vũ, vô tình cố ý gảy gảy, bỗng nhiên dừng lại chỗ xương quai xanh, mò mẫm một hồi mới hỏi: “… Quay về thành phố S?”
“Ừ.


Thành phố kia giống như nông thôn có nhiều mưa, thường xuyên có mưa đêm, mưa xuống, mới có hắn.

Trở về nhìn thử xem.

______________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ban ngày làm trong xe?
Nấm: Đừng hỏi tui tui không biết gì hết ToT.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.