Lệ Kiêu nhìn chằm chằm mảnh thủy tinh trên mặt đất mấy giây, mí mắt mỏng chợt nhướng lên, ánh mắt nặng nề giống như có sức nặng nện lên trên người Ngụy Tấn.
Mọi người đang huấn luyện xung quanh tụ lại đây. Bầu không khí đầy căng thẳng không ai nói tiếng nào. Mọi người nhìn Lệ Kiêu và Vân Đóa đứng cạnh nhau, rồi lại nhìn Ngụy Tấn đứng đối diện với họ.
Ngụy Tấn không nhìn Lệ Kiêu, anh ta nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ đang nhìn mình một cách thích thú, đôi mắt u ám nheo lại, phát ra tín hiệu nguy hiểm.
"Dựa vào đâu nói tôi làm?" Anh ta hỏi Vân Đóa, "Găng tay được treo ở đó thì bất cứ ai cũng có thể đụng vào."
Ngụy Tấn cười khinh thường, "Cô gái nhỏ vội vàng đứng ra bênh vực người đàn ông của mình, nên cẩn thận khi nói chuyện đấy."
Cái cằm của Vân Đóa nhăn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đến tận mang tai, không biết là xấu hổ hay tức giận.
Lệ Kiêu duỗi một cánh tay ra và kéo cô về phía mình. Anh đưa tay lên lưng cô và vỗ về thật dịu dàng.
"Ngụy Tấn." giọng nói của Lệ Kiêu trầm lãnh, "Mày mới là người phải cẩn thận khi nói chuyện với cô ấy đấy."
"Tôi không có nói lung tung!" Đột nhiên Vân Đóa mở miệng.
Cô đi về phía trước từng bước, hơi hơi nâng cằm lên, không chút sợ hãi mà chống lại ánh mắt của Ngụy Tấn, "Nếu tôi có chứng cứ thì sao?"
Ngụy Tấn nhảy dựng, anh ta nhìn lên trần nhà theo bản năng. Mọi người cũng nhìn theo ánh mắt của anh ta —— không có máy quay.
Camera của câu lạc bộ được lắp đặt rất tốt nhưng chỉ có nơi tập luyện của vận động viên chuyên nghiệp này là không được trang bị hệ thống giám sát.
"Không có camera." Vân Đóa can đảm nhìn Ngụy Tấn và nói một cách bình tĩnh, "Nhưng ——"
Cô lấy điện thoại ra từ phía sau lưng và nói: "Tôi chụp được rồi!"
Mọi người: "!!"
Vân Đóa giương mắt, tiểu hồ ly chớp chớp đôi mắt màu hổ phách, "Khi anh lấy đồ trong túi ra thì tôi đã chụp rồi!"
Cô quơ quơ di động, "Sao nào? Có muốn cho huấn luyện viên Phương và Giám đốc Châu xem anh đã nhét thủy tinh vào găng tay của Lệ Kiêu như thế nào không?"
Ngụy Tấn sững người một lúc, sau đó giơ hai tay lên định chụp lấy Vân Đóa. Động tác của anh ta rất nhanh, sải một bước đã tới trước mặt cô, chuẩn bị vung tay về phía Vân Đóa.
Thậm chí Vân Đóa có thể cảm nhận được lực đạo cùng tốc độ vù vù lao đến, cô không khỏi co rúm lại, nhắm mắt theo bản năng ——
Nhưng giây tiếp theo, ai đó đã nắm lấy vai cô từ phía sau và nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi vùng nguy hiểm.
Lệ Kiêu kéo Vân Đóa ra phía sau còn chính mình đi lên phía trước. Anh chắn ngang và bắt được cánh tay Ngụy Tấn đang vung tới, tay kia nắm lại thành đấm, ra một quyền vào cằm Ngụy Tấn.
Ngụy Tấn lảo đảo lui về phía sau, ngồi phịch xuống đất.
"Kiêu ca!"
"Kiêu ca ——"
Mấy chàng trai tiến lên kéo Lệ Kiêu lại làm cú đấm thứ hai của võ sĩ hạng nặng dừng lại giữa không trung.
Kỳ Lãng gắng hết sức kiềm bả vai Lệ Kiêu, "Kiêu ca! Không đáng làm trái quy định vì nó đâu!"
Lệ Kiêu buông cánh tay đi về phía trước hai bước, nhìn xuống người ngã ngồi trên mặt đất, đôi mắt đen sâu thẳm như hàn đàm.
"Mày thử chạm vào cô ấy xem?" Giọng nói của người đàn ông trầm vô cùng, từng từ như được nghiền ra từ giữa kẽ răng, vừa lạnh vừa bén.
Lệ Kiêu nhìn Ngụy Tấn đứng lên từ mặt đất, phút chốc nhếch khóe môi khinh thường: "Đàn ông dám làm dám chịu, nếu mày đứng ra thừa nhận nói không chừng tao còn xem xét coi trọng mày một chút."
"Một kẻ hèn nhát như mày hoàn toàn không xứng đáng đứng trên võ đài." Anh ném găng tay quyền anh đỏ lên người Ngụy Tấn, "Đánh mày tao còn thấy hạ giá bản thân!"
Lệ Kiêu vừa dứt lời ——
"Sao lại thế này!"
Mọi người quay đầu lại thấy huấn luyện viên Phương vội vàng đi tới. Không ngờ giám đốc Châu cũng đến. Ông chủ câu lạc bộ đi phía sau trong bộ đồ vest và giày da, gương mặt không mấy vui vẻ.
"Làm gì vậy?" Huấn luyện viên Phương nghiêm nghị nói, "Mấy đứa thực sự đã đánh nhau trong khi huấn luyện sao!"
Chân tổng đi đến trước mặt Lệ Kiêu có chút khó tin, "Lệ Kiêu, cậu đánh nhau sao?"
"Không phải đâu Chân tổng!" Kỳ Lãng giành nói, "Là Ngụy Tấn gian lận trong găng tay của Kiêu ca, hai người nhìn xem!"
Nói rồi anh chỉ vào những mảnh thủy tinh trên sàn sau lưng mình.
"Vân Đóa thấy Ngụy Tấn làm." Từ Bân Bân nói tiếp, "Cô ấy còn quay lại được!"
Huấn luyện viên Phương chuyển hướng sang Ngụy Tấn, "Là do cậu làm?"
Ngụy Tấn hạ cằm, vẫn là vẻ mặt châm chọc và thản nhiên đó, "Đúng vậy."
Anh ta thừa nhận một cách thoải mái làm mặt huấn luyện viên Phương nháy mắt đen lại.
"Mấy đứa theo ta lại đây." Giám đốc Chân nói Lệ Kiêu và Ngụy Tấn, nói xong ông lại vẫy tay về phía Vân Đóa, "Đến đây. Cháu hãy mang theo cả những gì đã chụp."
Vân Đóa mím môi, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ khó xử.
"Thật sự cháu đã thấy anh ta để đồ vật vào găng tay của Lệ Kiêu." Cô gái mở hai tay nhỏ bé ra, "Nhưng mà...... cháu không có chụp được!"
Mọi người giật mình: "Hả?!"
"Không phải chứ" Kỳ Lãng hỏi Vân Đóa, "Vừa rồi em mới nói là đã chụp được cơ mà?"
Vân Đóa nhẹ nhàng "haizz" một tiếng, có chút ngượng ngùng, "Vừa rồi em chỉ muốn...... Lừa anh ta chút thôi."
Mọi người: "......!"
Phấn khích nha phấn khích nha.
Lệ Kiêu nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt sáng ngời. Anh cúi đầu như cố nén cười, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên không tự chủ được.
Vân Đóa cũng cúi đầu, trộm thè đầu lưỡi hồng nhuận ra, giống như tiểu hồ ly đã thực hiện được gian kế.
Tiểu hồ ly lại nhìn Ngụy Tấn, "Dù không chụp được nhưng chính anh ta đã thừa nhận rồi còn gì."
Ngụy Tấn: "......"
Anh ta cắn răng cúi đầu chửi "ĐM", hai mắt híp lại, âm u nhìn về phía Vân Đóa.
"Lệ Kiêu và Ngụy Tấn theo ta." giám đốc Chân nói.
Lệ Kiêu quay đầu lại nhìn Vân Đóa, rõ ràng là anh đang lo lắng. Đôi mắt hẹp dài của anh lại nhìn Kỳ Lãng đứng cạnh đó, đoạn mi nhướng lên đầy ẩn ý.
Kỳ Lãng đã tiếp thu được tín hiệu, khẽ gật đầu rồi làm cái động tác "ok" đáp lại.
Lãnh đạo đi rồi, các chàng trai ào ào lập tức vây đến bên người Vân Đóa.
"ĐM chị dâu nhỏ quá được nha!"
"Cơ trí!"
"Lợi hại!"
Vân Đóa xấu hổ gãi gãi hai bên thái dương, "Ừm......"
Đợt áp suất thấp vừa rồi đã bị quét sạch, một đám các chàng trai cười ha ha ha, thoạt nhìn còn kích động hơn đương sự.
"Vừa rồi giám đốc Chân cũng ngơ luôn ha ha ha!"
"Khuôn mặt của Ngụy Tấn đờ ra nhìn thật là tuyệt!"
Kỳ Lãng còn làm bộ vỗ cằm hai cái, xem thế là đủ rồi: "Xem ra sau này tôi không thể gọi em là chị dâu nhỏ được rồi, phải gọi là chị dâu lớn!"
**
Vân Đóa đợi gần nửa tiếng mới thấy Lệ Kiêu đi ra khỏi văn phòng.
"Thế nào rồi?" Cô gái nhỏ hỏi han ngay khi nhìn thấy người đàn ông. "Bọn họ nói gì?"
Cô ngẩng mặt lên nhìn anh, đôi mắt màu hổ phách đầy nghiêm túc và quan tâm, mắt hạnh ẩm ướt vô thức lộ ra vẻ dịu dàng quyến rũ.
Lệ Kiêu bắt gặp ánh mắt của cô, trái tim anh bỗng chốc tan chảy.
"Không có việc gì." Anh ôn nhu nói.
Lông mi Vân Đóa khẽ run, thoạt nhìn vẫn rất không yên tâm, "Thật chứ?"
Lệ Kiêu "Ừm" một tiếng, đặt tay lên vai cô gái, lòng bàn tay anh vuốt ve đầu vai mảnh khảnh của cô, "Không cần lo lắng. Tôi không có gì chuyện đâu."
Ai gặp chuyện không may thì gặp chứ anh thì không thể có việc gì.
Đương nhiên là giám đốc Chân sẽ ưu tiên cho chiếc máy in tiền và bảng hiệu sống của mình. Nhưng chuyện này cũng vốn là do Ngụy Tấn chơi xấu trước, cho dù Lệ Kiêu có đánh anh ta một quyền thì cũng không hề đuối lý.
Bên cạnh đó, vẫn còn những giải đấu lớn sắp tới, Lệ Kiêu là người mạnh nhất và chắc chắn sẽ thi đấu, nên việc huấn luyện viên không thể trừng phạt anh vào lúc này là điều đương nhiên. Vừa rồi gọi anh đi chính là ngoài mặt mà thôi.
Ai gây rối thì người đó tự đi mà thu dọn.
"Em thì sao" Lệ Kiêu hỏi cô gái nhỏ, anh vẫn nắm lấy vai cô không buông tay, "Bị dọa rồi phải không?"
Vân Đóa lắc đầu, nhướng mi về nhìn về phía anh.
Cô chả có chút vấn đề nào.
Vừa rồi Ngụy Tấn như hung thần ác sát muốn giật điện thoại di động của cô thì quả thật là bị dọa cho sợ hãi. Nhưng trong nháy mắt khoảnh khắc Lệ Kiêu che chắn trước người, trong lòng cô lại ngập tràn cảm giác an tâm.
Chỉ là...... cánh tay vẫn còn hơi đau.
Khí lực của người đàn ông này quá lớn. Cô cảm thấy chắc chắn tay mình đã bị nắm đến xanh tím rồi huhu.
Lệ Kiêu vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ. Sau khi nhìn một hồi, ánh mắt của anh thay đổi, đôi mắt sâu thẳm và nóng bỏng hơn, quả thực giống như muốn cắn cô gái nhỏ một cái.
Khuôn mặt Vân Đóa nóng bừng lên. Cô không tiếp được ánh mắt trắng trợn như vậy, cụp mắt xuống thì thầm: "Anh đang nhìn cái gì vậy......"
"Nhìn em đáng yêu." Lệ Kiêu cúi đầu nở nụ cười, "Còn thông minh nữa."
Anh đặt tay lên vai cô, dùng ngón tay cái vuốt ve sườn mặt của cô gái ý bảo cô ngẩng đầu nhìn mình.
"Vừa rồi vì sao em lại chạy đến?" Anh hỏi cô, "Không sợ sao?"
Vân Đóa ngẩng đầu nhìn người đàn ông rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống. Cô không trực tiếp trả lời vấn đề của anh, giọng nói dịu dàng ôn nhu: "Nhưng mà, anh ta bỏ thủy tinh vào trong găng tay của anh, tôi....."
"Ừm?" Lệ Kiêu khẽ nhướng mi, "Em thế nào?"
Anh hơi cúi người, ý cười nghiền ngẫm treo trên khóe môi, "Em che chở tôi?"
Người đàn ông khom người xuống thấp hơn, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại, mơ hồ, lại càng thêm thân mật.
Giọng nói của Lệ Kiêu hệt như cát mịn, còn mang theo ý cười: "Đau lòng tôi sao?"
"Anh bớt ảo tưởng!"Cô gái nhỏ quay đầu đi, "Tôi ấy à, chỉ là không chịu nổi Ngụy Tấn làm như vậy mà thôi!
Cô gái nhỏ mím môi, ngạo kiều tỏ vẻ "Hết thảy đều là bởi vì tôi rất có tinh thần nghĩa hiệp, chả liên quan gì tới anh cả."
Lệ Kiêu nhìn đôi môi đang chu chu của cô, đột nhiên anh tò mò cánh môi mọng như quả mật đào này có thật sự mạnh miệng hay không.
Anh nhịn xuống khao khát muốn véo cái miệng nhỏ nhắn của cô, chỉ đưa tay lên bên tai cô gái, dùng đầu ngón tay véo khẽ vành tai mềm mỏng, nhẹ nhàng dùng sức——
Vân Đóa kêu lên một tiếng "a", khuôn mặt cô lập tức đỏ đến tận cổ.
Dái tai mềm mại trắng nõn ửng đỏ, nơi bị người đàn ông đùa giỡn cũng nóng ran lên, hơi hơi đau đớn......
Cô vừa thẹn vừa giận trừng mắt nhìn Lệ Kiêu, nhét túi trà sữa vào trong ngực anh định xoay người bỏ chạy.
Khi vừa quay người, cổ tay mảnh khảnh của cô đã bị anh nắm lại.
"Đừng đi." Lệ Kiêu dẫn cô đến bên võ đài, "Cùng nhau uống."
Nói xong anh lấy một ly trà sữa ra, bóc ống hút cắm vào rồi đưa cho Vân Đóa.
Vân Đóa dừng lại hai giây rồi mới vươn cổ về phía trước và ngậm ống hút trên tay của người đàn ông.
Chất lỏng màu socola vọt lên, đôi môi hồng của cô gái mím lại, giống như một con sóc với đôi má phồng lên.
Trân châu đường đen đã ngọt sẵn rồi, sớm biết vậy cô sẽ không thêm đường......
Lệ Kiêu nâng cốc lên nhấp một ngụm, sau đó nhẹ giọng bình luận: "Cũng được mà."
Nói xong anh lại uống thêm vài ngụm nữa.
Căn bản Vân Đóa chẳng nghe thấy anh nói cái gì, tất cả sự chú ý của cô đều đổ dồn vào ống hút trà sữa.
Sau khi cô uống, anh chỉ đơn giản là nhận lấy và uống tiếp một cách tự nhiên, không hề ngại ngùng khi dùng chung ống hút với cô.
Bốn bỏ năm lên không phải là... là....
Khuôn mặt đỏ bừng của Vân Đóa lại bắt đầu bỏng rát. Cô vô thức đưa tay lên chạm vào môi mình.
"Anh, anh dùng cái đó......" Cô chỉ vào bên trong túi giấy, đầu ngón tay tinh xảo hơi run lên, "Còn một cái nữa cơ mà."
Đoạn mi của Lệ Kiêu khẽ nhướng, nhả ống hút ra.
Chất lỏng chocolate rơi xuống, người đàn ông nhìn đầu ống hút ẩm ướt, khóe miệng cong lên một chút.
"Tôi sẽ dùng cái này." Anh nhếch môi cười đến ranh mãnh, đôi mắt đen láy của anh lại nhìn sang môi cô.
Đôi môi ửng hồng của cô gái có chút ướt át, vài giọt nước trên môi thật quyến rũ. Cô lại còn vô thức cắn môi.....
Yết hầu của Lệ Kiêu trượt mạnh xuống, giọng nói đầy mờ ám: "Dùng cái khác thì sẽ không ngọt nữa."
Vừa nói anh liếm nhẹ khóe môi dưới, như thể vẫn còn chưa thỏa mãn.
Vân Đóa: "!"
Cô bật dậy, nhỏ giọng nói thầm "Anh phiền chết mất", thừa dịp người đàn ông chưa kịp nắm lấy tay mình, cô nhanh chóng chuồn đi.
Lệ Kiêu khẽ cười nhìn bóng lưng của cô gái, sau đó cũng đứng dậy theo.
"Kiêu ca!" Uông Chính đang ở đầu bên kia sân huấn luyện gọi với tới, "Huấn luyện viên Phương tìm anh!"
Lệ Kiêu đáp một tiếng, sau đó quay người nói "Này" với bóng lưng người đã ra đến cửa.
"Tôi đưa em về?"
"Không cần đâu!" Cô gái nhỏ không quay đầu lại, khoát tay áo lung tung về phía sau.
**
Đến cửa câu lạc bộ, Vân Đóa hít một hơi thật sâu, đôi mắt màu hổ phách chậm rãi chớp hai lần.
Trên môi cô vẫn còn cảm giác tê nóng, cả dái tai cũng vậy.... Cô thẹn thùng cúi đầu thì thào một tiếng, dùng sức lắc lắc đầu.
Dọc trên đường đi trái tim vẫn đập rất nhanh. Cô đi vào con hẻm dài bên ngoài cổng phía đông của trường học, khi rẽ vào góc cua cuối cùng, cô đâm đầu vào một ai đó.
Vân Đóa bị đẩy lùi lại hai bước, cô thì thầm câu "xin lỗi" nhưng khi ngẩng đầu lên lại cứng đờ.
Là Ngụy Tấn.
Vóc dáng anh ta cũng rất cao, đứng ở trước mặt cô như một bóng đen lớn. Sắc mặt u ám ở trong đêm đen không nhìn rõ, vẻ mặt anh ta không chút biểu cảm nhưng lại khiến lưng người đối diện phát lãnh.
Sao anh ta lại ở đây?
Vân Đóa hạ quyết tâm, bình tĩnh mở miệng: "Có việc gì à?"
Ngụy Tấn không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm cô như vậy.
Da đầu Vân Đóa căng chặt.
Cô có cảm giác anh ta đang quan sát mình, hơn nữa có thể dễ dàng nhìn ra sự bình tĩnh ngụy trang của cô.
Ngụy Tấn thoáng cười "Sợ?"
Môi Vân Đóa mím chặt, tiếng báo động trong đầu vang lên mãnh liệt.
Đầu óc cô quay cuồng: người ở cửa đông này rất ít, trong con ngõ dài nhỏ hẹp này lại càng ít người hơn. Bây giờ đã quá muộn...... Chẳng biết vì sao, cô lại nhớ tới lúc Lệ Kiêu hỏi cô có muốn anh đưa về không......
Hu hu hu cô sai rồi. Cứu mạng.
"Sao thế, vừa rồi chẳng phải khá có bản lĩnh sao?" Ngụy Tấn cong môi châm chọc, "Nghĩ có Lệ Kiêu thì tôi không có cách nào tiếp cận cô sao?"
Vẻ mặt cô rất thản nhiên: "Anh đánh không lại anh ấy."
Ngụy Tấn: "......"
Ngụy Tấn im lặng một lúc lâu, anh ta vậy mà còn thuận theo lời cô nói: "Bây giờ không có anh ta thì cô nghĩ tôi sẽ làm gì?"
Vân Đóa:...... Tôi cho rằng mình cần một viên thuốc.
Từ khi gặp Lệ Kiêu cô đã luyện được khả năng chuyển chủ đề rất tốt. Cô ngẩng đầu nhìn Ngụy Tấn, "Chuyện đêm nay tôi có chút khó hiểu. Không rõ tại sao anh phải làm như vậy."
Cô hơi dừng, "Tại sao anh luôn nhắm vào Lệ Kiêu?"
Ngụy Tấn nhếch môi, "Vừa rồi huấn luyện viên cũng hỏi tôi câu này."
Vân Đóa mở to mắt, "Cho nên?"
Ngụy Tấn cười khinh thường, "Tôi nói, anh ta nên."
Vân Đóa: "......"
Không phải chứ, mới vừa rồi cô còn thấy cuộc đối thoại của bọn họ khá thuận lợi. Nhưng bây giờ, cô lại hoàn toàn không theo kịp ý nghĩ của người này.
Dường như Ngụy Tấn có vẻ rất sẵn lòng tán gẫu với cô, anh ta từ từ tiếp tục: "Vừa rồi cô nói đúng một câu."
Vân Đóa: "Ừm?"
"Tôi không đánh lại Lệ Kiêu." Ngụy Tấn nghiến răng, hai bên thái dương và má hơi phồng lên, trông nham hiểm đến đáng sợ, "Nhưng mà ——"
Anh ta nhướng mi, ánh mắt lạnh lẽo giống như một con sói, "Tôi có thể đánh cô!"
Vân Đóa sững sờ —— không phải bởi vì sợ hãi, mà là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người đàn ông ngang nhiên muốn đánh phụ nữ như vậy!
Anh ta còn thực sự đã nói ra điều đó!
Mắt hạnh của Vân Đóa trợn tròn, cô chỉ tay về phía trước——
"Lệ Kiêu!"
Ngụy Tấn sửng sốt, lập tức quay đầu lại.
Con hẻm dài sau lưng anh ta không có một bóng người.
Ngụy Tấn: "......"
Ngụy Tấn cắn răng chửi một câu, biểu tình phập phồng phẫn nộ. Anh ta tiến lên từng bước một, bóng đen hoàn toàn bao trùm lấy cô gái mảnh mai.
Tầm mắt của Vân Đóa lướt qua vai Ngụy Tấn, cô khẽ "A" một tiếng rồi lại hét lên, "Lệ Kiêu!"
Làm sao Ngụy Tấn có thể lại bị lừa một lần nữa. Khóe miệng anh ta co rút và giơ tay lên ——
"Bốp" một tiếng, Lệ Kiêu đá một cước vào sau thắt lưng anh ta, mười phần sức lực, vừa nhanh chóng vừa tàn nhẫn.
Ngụy Tấn hoàn toàn không kịp phản ứng gì cả, anh ta gục đầu vào bức tường thấp bên cạnh Vân Đóa. Lệ Kiêu túm lấy cổ áo và nâng người đàn ông lên, đánh đấm quyết liệt————
Vân Đóa nghe thấy âm thanh thân thể va chạm với mặt tường thật lớn, dường như tất cả các cơ quan nội tạng đều nát vụn.
Lệ Kiêu ép người đàn ông vào tường, ra quyền vào sườn mặt bên phải của Ngụy Tấn. Anh hoàn toàn vứt bỏ kỹ thuật khi thi đấu, để cơn giận của mình bộc phát hết mức, mỗi một quyền đều vô cùng hiểm hóc vào đúng chỗ trọng yếu.
Ngụy Tấn cũng là một võ sĩ quyền anh, nhưng dưới những đòn công kích của võ sĩ hạng nặng ưu tú như Lệ Kiêu thì anh ta không còn khả năng chống trả.
Lệ Kiêu hoàn toàn không có ý dừng lại. Vẻ mặt anh lạnh băng không nói một lời, đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ, gân xanh trên trán nổi rõ như muốn nổ tung.
Anh đánh đấm không chút lưu tình, từng quyền đều dùng hết toàn lực, nảy sinh sự tàn nhẫn giống như muốn đánh đến chết người.
Rõ ràng Vân Đóa đã nghe thấy tiếng xương cốt bị đánh gãy, thanh âm da thịt lẫn lộn vô cùng kinh khủng.
Cơ thể run rẩy không kiểm soát được, chân bắt đầu mềm nhũn, cô đành phải phải chống tay vào bức tường phía sau và từ từ ngồi xổm xuống.
Ngụy Tấn vậy mà còn đang cười. Anh ta lau một chút máu trên mặt, khóe miệng hơi cong lên dữ tợn.
"Mày có gan thì giết chết tao đi."
Lệ Kiêu kéo anh ta ra khỏi bức tường và đập mạnh xuống sàn bê tông. Anh cúi người dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn người đàn ông đang nằm trên mặt đất.