Đã Mấy Mùa Hạ Trôi Qua

Chương 3



“Hạ Hạ, sao con không vào trong?”

Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, Ngu Thanh Quân đang xử lý bưu kiện quay đầu, nhìn về phía con gái đứng sững sờ trước cửa.

Ngu Hạ khựng lại, kéo mạch suy nghĩ của mình về từ trong đôi mắt lạnh nhạt hờ hững của Lý Duật, lên tiếng: “Mẹ.”

Ngu Thanh Quân ừ một tiếng, vẻ mặt sầu lo: “Con không muốn vào phòng mẹ à?”

“Không phải thế đâu ạ.” Ngu Hạ mím môi: “Con đang suy nghĩ chuyện khác.”

Nghe vậy, Ngu Thanh Quân tò mò: “Nghĩ chuyện gì mà chuyên chú vậy?”

Ngu Hạ nín thinh: “Con vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng.”

“…”

Ngu Thanh Quân hiểu rõ, không tiếp tục gặng hỏi nữa. Bà đứng dậy, kéo Ngu Hạ vào phòng, đồng thời đóng cửa phòng lại.

“Hạ Hạ.” Hai người đi đến bên cạnh ghế dựa rồi ngồi xuống, Ngu Thanh Quân giơ tay chải chuốt lại mái tóc bù xù của Ngu Hạ, khẽ nói: “Có phải tối nay mẹ không tìm con thì con sẽ không định nói chuyện với mẹ không?”

Ngu Hạ im lặng.

Thấy vẻ mặt bướng bỉnh của cô, Ngu Thanh Quân hơi bất đắc dĩ: “Buổi sáng mẹ không nên nói con như vậy, mẹ không cho rằng Hạ Hạ nhà mình là một đứa bé ích kỳ. Nhưng mẹ đã nói những lời như vậy thì bây giờ nên nói lời xin lỗi con.”

Ánh mắt bà hiền từ nhìn cô: “Xin lỗi con.”

Ngu Hạ ngẩng đầu, vành mắt ướt át nhìn bà.

Ngu Thanh Quân mỉm cười, nhéo gò má trắng nõn của cô, hỏi: “Từ khi nào con gái mẹ biến thành bé mít ướt thế này?”

Ngu Hạ khẽ hừ một tiếng, không nói cũng hiểu rõ. Cô biến thành mít ướt cũng là vì vợ chồng Ngu Thanh Quân.

Ngu Thanh Quân nghiêm túc xin lỗi cô, thừa nhận là sơ suất của vợ chồng họ, không thương lượng trước với cô về chuyện Lý Duật sẽ ở nhà họ.

Trong lúc nghỉ hè, công việc của Ngu Thanh Quân rất bận bịu, đủ loại chuyện trên trời dưới đất của khách sạn khiến bà bận rộn đến mức tối mày tối mặt, mỗi tối về đến nhà đã là mười một mười hai giờ, buổi sáng khi bà đi làm thì Ngu Hạ chưa rời giường. Cứ lâu ngày như vậy, tất nhiên sẽ bỏ quên một số chuyện.

Nghe Ngu Thanh Quân nói thế, Ngu Hạ rầu rĩ dạ vâng. Ngu Thanh Quân mỉm cười, lại nói thêm một câu: “Hơn nữa lúc đầu mẹ mời Tiểu Duật đến nhà mình, Tiểu Duật còn từ chối không chịu.”

“Cái gì cơ ạ?” Ngu Hạ kinh ngạc: “Vì sao cậu ta lại từ chối?”

Mặc dù nhà họ không hào nhoáng như biệt thự hay thấy trong TV nhưng cũng không hề thua kém chút nào.

Ngu Thanh Quân: “Thằng bé không muốn quấy rầy nhà mình.”

Ngu Hạ bĩu môi: “Thế thì sao bây giờ cậu ta lại chịu quấy rầy nhà mình?”

“…” Ngu Thanh Quân bị chặn họng vì câu nói của con gái, bật cười giải thích: “Thằng bé không muốn để ông bà ngoại của mình lo lắng.”

Lý Duật chuyển trường đến Bắc Kinh là vì ông ngoại bà ngoại của anh sống ở gần đây. Hai cụ đã già rồi, anh muốn bầu bạn với họ thêm một khoảng thời gian nữa. Có điều hai cụ sống ở vùng ngoại ô, bất tiện cho việc đi học của anh. Sau này, Lý Duật định thuê một căn hộ gần trường.

Sau khi biết chuyện này, Ngu Thanh Quân cật lực mời Lý Duật đến nhà mình. Bà hy vọng Lý Duật đến sống ở nhà mình, một mặt là vì cảm thấy một mình anh sống bên ngoài không có ai chăm sóc thì vừa đáng thương vừa nguy hiểm, hơn nữa hồi mẹ Lý Duật còn sống là bạn bè thân nhất của bà. Dưới tiền đề bản thân mình có năng lực, bà muốn chăm sóc đứa con thay bạn thân của mình.

Ngu Hạ kinh ngạc: “Mẹ của cậu ta qua đời rồi hả mẹ?”

Ngu Thanh Quân gật đầu.

“Thế…” Cảm xúc vi diệu chợt lướt qua trong lòng Ngu Hạ: “Ba cậu ta đâu ạ?”

Ngu Thanh Quân ngẫm nghĩ, cuối cùng chỉ nói với Ngu Hạ: “Ba thằng bé bận lắm.”

“…”

Bỗng giờ Ngu Hạ chẳng biết nên nói gì.

Lúc trước Ngu Thanh Quân nói chuyện với cô chỉ nói rằng Lý Duật là con trai của bạn thân, không muốn tiếp tục đi học ở Hồng Kông nên mới chuyển đến Bắc Kinh sống trong nhà họ. Bà không nói cho Ngu Hạ biết tình huống gia đình của Lý Duật. Nếu Ngu Thanh Quân nói chuyện này cho cô biết trước, hơn nữa thương lượng với cô sẽ có người ở nhờ nhà mình thì có lẽ cô sẽ không bỏ nhà đi bụi.

Thấy con gái có vẻ như tràn đầy tâm sự, Ngu Thanh Quân vỗ mu bàn tay của cô: “Được rồi, không nhắc đến những chuyện không vui này nữa.”

Bà hỏi Ngu Hạ: “Bây giờ con có thể tha thứ cho mẹ không?”

Ngu Hạ suy nghĩ mấy giây, thấp thoáng cảm thấy mình không thể thỏa hiệp nhanh như vậy: “Con phải suy xét trước đã.”

Ngu Thanh Quân buồn cười: “Suy xét bao lâu?”

Ngu Hạ không trả lời câu hỏi của bà: “Mẹ, mẹ kêu Lý Duật đến sống ở nhà mình, chẳng lẽ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện nam nữ khác biệt hả?”

“?”



Ngu Thanh Quân sững sờ một lát rồi mới hiểu ra: “Hạ Hạ, Tiểu Duật không phải là đứa trẻ như vậy.”

Ngu Hạ lẩm bẩm: “Chưa chắc đâu mẹ ơi.”

Ngu Thanh Quân dở khóc dở cười: “Mẹ nhìn người rất chuẩn. Từ nhỏ đến lớn, thằng bé Tiểu Duật này chỉ thích học hành, nó không có mấy suy nghĩ vớ va vớ vẩn đó đâu. Tất nhiên nếu thằng bé nói câu gì khiến con khó chịu, hoặc làm hành động nào đó xúc phạm con thì con nói trước với ba mẹ, ba mẹ sẽ xử lý ngay lập tức.”

Nghe Ngu Thanh Quân nói xong, Ngu Hạ tạm thời không tìm được lý do thuyết phục Ngu Thanh Quân cho Lý Duật dọn sang chỗ khác. Cho dù có thì Ngu Thanh Quân cũng sẽ không nghe cô.

Nghĩ đến đây, Ngu Hạ từ bỏ ý định thuyết phục Ngu Thanh Quân.

“Mẹ, con về phòng ngủ đây.”

Ngu Thanh Quân ôm cô một cái: “Đi đi, sáng mai cùng Tiểu Duật đến trường.”

“…”



Sáng hôm sau, khi Ngu Hạ đánh răng rửa mặt sạch sẽ xuống lầu thì quý bà Ngu đã chuẩn bị đến khách sạn đi làm.

Trước khi đi làm, bà dặn dò Ngu Hạ: “Ăn bữa sáng xong thì kêu chú Trần đưa con và Tiểu Duật đến trường. Tiểu Duật còn phải đến văn phòng giáo vụ một chuyến, thằng bé không quen thuộc với trường học, con nhớ dẫn Tiểu Duật đến đó giúp mẹ.”

Không chờ Ngu Hạ đồng ý, Ngu Thanh Quân đã vội vàng đi làm.

Nhìn bóng lưng bà lên xe, Ngu Hạ bị nghẹn họng một lát, quay đầu nhìn về phía người đang ngồi bên bàn ăn. Dường như Lý Duật không phát hiện tầm mắt của cô, vẫn chuyên chú dùng bữa sáng của mình.

Ăn sáng xong, hai người im lặng lên xe.

Chỉ cần không bị kẹt xe quá nghiêm trọng thì từ nhà Ngu Hạ đến trường bình thường sẽ không vượt quá hai mươi phút. Quãng thời gian ngồi trên xe đến trường vốn là thời điểm sung sướng nhất trước khi đi học của Ngu Hạ, mỗi ngày cô sẽ ngồi trong xe xoi mói kiểu tóc, soi gương, xem video của idol, đọc truyện tranh vân vân…

Nhưng hôm nay có thêm một người, cô làm gì cũng thấy ngượng nghịu.

Có lẽ chú Trần cảm thấy trong xe quá yên tĩnh, cũng có lẽ ông ấy được Ngu Thanh Quân dặn dò phải làm cho Ngu Hạ và Lý Duật quen thuộc hơn, ông ấy lên tiếng đánh vỡ bầu không khí lúng túng này: “Hạ Hạ.”

Ông ấy ngẩng đầu nhìn vào gương chiếu hậu, hiền lành nói: “Chú nghe mẹ cháu nói, hôm qua Tiểu Duật tìm được cháu đầu tiên phải không?”

Ngu Hạ cứng đờ, đáp lại một tiếng hàm hồ.

Chú Trần cười hớn hở gật đầu, quay sang Lý Duật: “Tiểu Duật đến Bắc Kinh sống có quen không?”

Giọng Lý Duật trong veo mát lạnh như cơn gió lạnh buổi sáng: “Cháu quen hơn rồi.”

Chú Trần hiểu ngay, nói thêm: “Có việc gì cần chú Trần giúp đỡ thì cứ nói, đừng khách sáo với chú Trần.”

Nghe vậy, mi mắt của Lý Duật khẽ nâng lên, tầm mắt lướt qua người bên cạnh đang nhìn lén mình, đồng ý: “Cảm ơn chú Trần.”

Trò chuyện xấu hổ suốt chặng đường, gần đến cổng trường học, Ngu Hạ tinh mắt nhìn thấy bóng dáng Thẩm Nhạc Tranh, cô vội kêu lên: “Chú Trần, chú dừng xe một lát, cháu xuống chỗ này.”

Chú Trần sửng sốt, do dự trong chốc lát: “Hạ Hạ, mẹ cháu…”

Ông ấy còn chưa nói hết câu thì Lý Duật đã tiếp lời: “Chú Trần, cháu cũng xuống xe chỗ này.”

Hai người xuống xe. Ngu Hạ nhìn về phía người sau lưng, đang suy nghĩ mình nên nói thế nào để anh tự đến phòng giáo vụ một mình nhưng còn chưa nghĩ ra thì Lý Duật đã chẳng buồn nhìn cô lấy một lần, trực tiếp lướt qua cô tiến về phía cổng trường.

“?”

Nhìn bóng lưng cao gầy của Lý Duật đi xa, Ngu Hạ vẫn còn hơi khó tin.

Bỗng dưng, ai đó vỗ nhẹ lên vai cô từ đằng sau: “Hạ Hạ! Cậu đứng ngây người ở đây làm gì vậy?”

Ngu Hạ quay sang, thấy người vỗ vai mình là Thích Hy Nguyệt, bạn cùng lớp chơi cũng khá thân với mình.

“Tớ…” Cô chớp mắt mấy cái: “Đang mắng người.”

Thích Hy Nguyệt cùng cô sánh vai bước đi, tò mò hỏi: “Mới sáng ra mà ai đắc tội cậu vậy?”

Ngu Hạ lại trả lời không đúng trọng tâm: “Có người hình như chẳng biết lịch sự là gì cả.”

“Hở?” Thích Hy Nguyệt mờ mịt: “Ai không lịch sự cơ?”

Ngu Hạ còn chưa trả lời thì Thẩm Nhạc Tranh đứng từ xa thấy hai người đã chạy tới: “Các cậu đang nói chuyện gì vậy?”

Ngu Hạ quay sang nhìn cô ấy: “Sao hôm nay cậu đi học sớm vậy?”

Bình thường Thẩm Nhạc Tranh chỉ toàn đến trường sát giờ vào học, hôm nay vẫn còn hai mươi phút nữa mới vào học.

Nghe vậy, Thẩm Nhạc Tranh nhìn cô: “Tớ dậy sớm.”



Ngu Hạ và Thích Hy Nguyệt không hề bất ngờ.

Ba người cùng nhau vào trường. Thích Hy Nguyệt chợt nhớ tới tin đồn mà hôm qua mình đến văn phòng giáo viên nộp bài tập nghe lén được, bèn chia sẻ với hai cô bạn: “Phải rồi, các cậu có biết hôm nay sẽ có học sinh chuyển trường đến lớp chuyên khoa học tự nhiên không?”

“Thật hay đùa thế?” Thẩm Nhạc Tranh kinh ngạc: “Học sinh chuyển trường được chuyển thẳng vào lớp chuyên khoa học tự nhiên á?”

Họ mới khai giảng không lâu, có học sinh chuyển trường đến đây là chuyện hết sức bình thường. Song được chuyển thẳng vào lớp chuyên thì hiện tại vẫn chưa xuất hiện.

Trường học của Ngu Hạ là trường trung học phổ thông trọng điểm của thành phố, điểm trúng tuyển vốn không hề thấp. Mà lớp chuyên khoa học tự nhiên lại là lớp quan trọng nhất của ngôi trường này. Trong lớp hội tụ các nhân tài như giải nhất học sinh giỏi, ngưỡng cửa rất cao, đồng thời cạnh tranh cũng cực kỳ gay gắt.

Nếu Ngu Hạ nhớ không nhầm thì thủ khoa thi đại học khối khoa học tự nhiên năm nay của tỉnh chính là người xuất thân từ lớp chuyên khoa học tự nhiên trường mình, năm kia cũng vậy.

Thích Hy Nguyệt gật đầu: “Tớ nghe các thầy cô nói như vậy.”

“Đỉnh thế.” Thẩm Nhạc Tranh hết sức kinh ngạc, chợt nghĩ đến điều gì đó, bèn quay sang phía Ngu Hạ, hỏi cô bằng ánh mắt – có phải là nam sinh sống nhờ nhà cậu không?

Nhận thấy ánh mắt của bạn thân, Ngu Hạ chần chờ gật đầu.

Tối qua bà Ngu kể cho cô nghe chuyện của Lý Duật cũng có nhắc tới chuyện này, nói rằng thành tích học tập của Lý Duật giỏi đến bất ngờ, anh đã từng giành giải nhất trong rất nhiều cuộc thi, trong đó vật lý và toán học là hai môn có thành tích cao nhất của anh. Kể đến đây, Ngu Thanh Quân còn cố ý dặn dò Ngu Hạ, sau này học toán có gì không hiểu thì có thể hỏi Lý Duật, có lẽ Lý Duật sẽ dạy tốt hơn cả gia sư mà lúc trước họ thuê để dạy học cho cô.

Tất nhiên, Ngu Hạ từ chối.



Vừa bước vào phòng học, tin tức có một học sinh chuyển trường của khối bọn họ đã được lan truyền khắp nơi.

Ngu Hạ không muốn nghe thấy tin tức liên quan tới Lý Duật, cô lấy tai nghe ra nhét vào tai để chặn tiếng ồn chung quanh, sau đó lại lấy cuốn vở nháp từ hộc bàn, chuẩn bị suy nghĩ hiệp ước khách trọ.

Viết bốn chữ “hiệp ước thuê trọ” xong thật lâu, Ngu Hạ đành phải thỏa hiệp tháo một bên tai nghe ra, quay sang nhìn Thẩm Nhạc Tranh xin trợ giúp: “Điều thứ nhất nên viết gì đây?”

Thẩm Nhạc Tranh: “Baidu nói thế nào?”

Ngu Hạ: “Quên rồi.”

Cô đang chuẩn bị lấy di động ra tìm kiếm một lần nữa thì có một học sinh hấp tấp chạy vào phòng học, lớn tiếng ồn ào: “Mọi người ơi, tớ đã thấy học sinh chuyển trường rồi!”

“Ở đâu? Nam hay nữ?”

Bạn học thông báo tin tức thở hổn hển trả lời: “Nam.”

Bạn học nữ quan tâm: “Có đẹp trai không?”

Bạn học nam: “Sao con gái các cậu nông cạn thế hả?”

“Thì sao hả? Ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, tôi thích con trai đẹp mà không được hả?”

“…”

Nghe mọi người bàn tán, Thẩm Nhạc Tranh cũng rất tò mò. Cô ấy ghé vào bên cạnh Ngu Hạ, hạ thấp âm lượng: “Hạ Hạ, rốt cuộc cậu trai đó có đẹp không?”

Theo phản xạ, Ngu Hạ định trả lời không đẹp trai nhưng câu trả lời này thật sự trái lương tâm, cô không thể nói nên lời. Chần chờ một lát, cô đành phải trả lời một cách gượng gạo: “Tạm được.”

“Miễn cưỡng thế thôi à?” Thẩm Nhạc Tranh thoáng chốc không còn hứng thú.

Ngu Hạ chột dạ, ngập ngừng ừ một tiếng: “Lát nữa cậu sang lớp chuyên xem thử rồi sẽ biết.”

Thẩm Nhạc Tranh đồng ý một cách dứt khoát: “Cũng đúng.”

Hai người đang trò chuyện thì tiếng chuông vào học reo lên. Ngu Hạ nhét điện thoại vào hộc bàn, chuẩn bị lợi dụng thời gian dạy học để suy nghĩ về hiệp ước thuê trọ, tốt nhất là viết kín cả trang giấy để Lý Duật biết điều rời đi.

Cô đang suy nghĩ thì phòng học yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào. Ngu Hạ đang khó hiểu thì giọng nói của giáo viên chủ nhiệm Trương Minh Tuyết vang lên bên tai mình: “Các em hãy dừng lại một lát, để cô giới thiệu với các em, đây là bạn học mới chuyển đến lớp chúng ta trong học kỳ này, mọi người cho bạn một tràng pháo tay nào.”

Lời nói của cô giáo chủ nhiệm vừa dứt, Ngu Hạ thấy khuôn mặt mà mình muốn tránh cũng không thể tránh được của Lý Duật xuất hiện trước mắt.

Cùng lúc đó, Trương Minh Tuyết yêu cầu Lý Duật tự giới thiệu bản thân.

Lý Duật xoay người, viết hai chữ “Lý Duật” lên bảng đen rồi tự giới thiệu: “Tên tôi là Lý Duật.”

Trương Minh Tuyết chờ mấy giây mà không thấy anh lên tiếng lần nữa. Bà ấy ngẩn người, hỏi: “Em giới thiệu xong rồi hả?”

Lý Duật lời ít ý nhiều: “Vâng.”

Trương Minh Tuyết cạn lời, đưa mắt nhìn một lượt quanh lớp học, sau đó chỉ vào một vị trí: “Tạm thời em ngồi ở đó đi, sau lưng Ngu Hạ. Lớp chúng ta đổi chỗ ngồi mỗi tuần một lần, tuần sau đến lúc đổi chỗ cô sẽ đổi vị trí khác cho em.”

Lý Duật gật đầu, nhấc chân tiến về phía dãy bàn trống cuối phòng học.

Mùi bạc hà mát lạnh thoang thoảng lướt qua chóp mũi. Ngu Hạ còn chưa kịp hoàn hồn từ sự kiện đáng kinh ngạc “tại sao Lý Duật lại chuyển sang lớp mình” thì Lý Duật đã đi ngang qua bên cạnh bàn học của cô, kéo ghế ra rồi ngồi xuống bàn học sau lưng cô.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.