Dạ Hành Ca

Chương 21: Phá địch



Trán Ca Dạ nóng hổi.

Vì gãy xương sườn nên dẫn đến sốt cao, vẫn chưa tỉnh lại, nàng như rơi vào cơn ác mộng, trong hôn mê vẫn không yên ổn. Hắn liên tục đổi vải lạnh đắp trên trán, giữ tay chân nàng lại tránh tự làm bị thương.

Nàng rên khẽ, nỉ non không rõ tiếng, yếu ớt vô cùng. Hôn mê rất lâu, thi thoảng nàng lại mở mắt ra, nhìn hắn lau mồ hôi thay nàng, cứ tưởng nàng đã tỉnh, nhưng ánh mắt lại cứ mê man nhìn hắn, trong miệng thốt ra một cái tên xa lạ.

“… Hoài Y…”

Như đã xác định được người trong ký ức, nàng trở nên dễ bảo vô cùng, mềm oặt dựa vào trong ngực hắn, níu lấy vạt áo không buông như đứa trẻ sơ sinh, có vẻ ngây thơ đáng yêu của một đứa trẻ, tròng mắt đen láy ướt át hòa hợp, tựa như sẽ chảy nước bất cứ khi nào, hắn chưa bao giờ thấy nàng yếu đuối như thế cả.

Lúc nàng tỉnh dậy, nhất thời hoảng hốt.

Rèm rũ thấp quang cảnh ảm đạm, thế nhưng lại rất ấm áp và thoải mái, chăn bông dày đắp trên người, mép trướng tao nhã thêu hoa văn đặc biệt của Tây Vực. Trên cán có đặt một bát thuốc đang bốc khói trắng, rải rác bên cạnh là bông băng vải sạch, dưới ánh nến lay lắt, những chiếc bình sứ đựng thuốc trị thương óng ánh như ngọc.

Con ngươi đảo một vòng, phát hiện mình đang được ôm vào lòng, dựa vào lồng ngực vững chãi, hơi nhiệt từ nãy đến giờ là phát ra từ nơi đấy, hai tay ôm ngang eo đè cánh tay nhỏ nhắn lại, cẩn thận tránh vết thương.

Khuôn mặt tuấn mỹ đang ngủ say, có thể nhận ra đã mấy ngày liên tục không nghỉ dẫn đến mệt mỏi, dưới hàng mi dài có bóng mờ, tiều tụy vô cùng.

Mắt lại nhắm chặt, lúc mở ra lần nữa, trông hắn vẫn lạnh lùng vững chãi, rõ ràng đã từng giãy giụa, dao động, tức giận, nghi ngờ, thế nhưng nay đã hoàn toàn biến mất. Càng lúc hắn càng giống sát thủ vô tình, cũng càng giống… nàng.

Ánh mắt di chuyển đến từng tấc đường nét, phức tạp lại khó hiểu, đây là thay đổi mà nàng mong muốn, nhưng cũng không phải là kết quả mình muốn thấy. Nhất định phải nhanh lên, nếu không thì hắn… sẽ không quay lại được, hắn không giống nàng, còn có cơ hội, còn có nơi để đi.

Nàng sờ lên sống mũi cao, bờ môi góc cạnh rõ ràng, đầu ngón tay di động một hồi mới thôi.

Cảm giác được ôm, rất xa lạ, cũng rất mới lạ.

Nhưng… không tệ chút nào.

Lần đầu tiên để ý chí trôi dạt, nàng tựa vào lồng ngực ấm áp, ngủ thật say.

Dược liệu rất tốt, vết thương do roi quất khép miệng rất nhanh, xem ra phần lớn vết thương đáng sợ chỉ ở ngoài da, phiền toái nhất là gãy xương, dù hít thở vẫn cảm nhận được đau đớn, “Hôm nay là ngày nào rồi?”

Có được câu trả lời chính xác, nàng im lặng tính toán hồi lâu, “Nội trong ba ngày chúng ta phải lên đường về giáo.”

“Vết thương của cô quá nặng, vẫn chưa thể cử động được.” Hắn ngạc nhiên, không hiểu nổi sao nàng lại cố chấp như thế.

“Cưỡi ngựa không sao, ta sẽ cẩn thận.”

“Cô biết ta không chỉ nói mỗi việc cưỡi ngựa.” Mà còn có thể bị ngăn cản đuổi giết, trong thời gian trốn ở đây, Xích Truật đã lấy cớ lùng bắt đào phạm mà kiểm tra khắp thành mấy lần rồi.

Nàng nhìn tay mình, ngón tay bị thương vẫn đỏ bừng, “Không sao, ta có thể nắm chắc công lực đã khôi phục.” Nàng cười nhạt, “Hơn nữa không phải còn có ngươi sao.”

Hắn im lặng không đáp, vừa lo lắng không thể bảo vệ chu toàn cho nàng, lại lo cho vết thương của nàng, không ai hiểu rõ tình trạng thân thể của nàng hơn hắn cả, đi đường xa trong tình hình thế này tuyệt đối không hề lý trí.

“Cô chắc chứ?” Hắn không hỏi thêm nữa.

“Ừ.”

“Vậy ta đi sắp xếp.”

“Đợi đã.” Nàng cản hắn lại, bảo hắn đến gần.

Hắn không hiểu gì, bỗng bàn tay đang chắp sau lưng bị nàng cố kéo ra, vết thương do kiếm sắc xuyên qua đã sưng đỏ thối rữa, “Tay của ngươi, vì sao không bôi thuốc.”

Hắn không đáp.

Nàng nhìn hắn, cầm lấy bình sứ nhẹ rắc thuốc bột lên, rồi lại lấy vải sạch băng bó chỉnh tề, “Không cần phải tự trách.” Nàng cúi thấp đầu, chỉ nhìn thấy mỗi bóng mi rậm, “Lúc ấy phải có một người giữ thể lực, người Xích Truật hận là ta, dù sao cũng không tránh khỏi đánh đập. Hơn nữa ta đã giết quá nhiều người, cũng coi như trả tội, còn ngươi chỉ là vâng mệnh, không cần phải nghĩ nhiều, cái tát kia là do ta giận cá chém thớt… Xin lỗi ngươi.”

Lúc nói ra câu cuối, hắn không cách nào im lặng được nữa, “Vì sao phải xin lỗi, kẻ bất lực là ta.”

“Ta là chủ nhân của ngươi…”

“Cô chỉ là một nữ nhân, còn là một…” Ngoại hình như một đứa trẻ yếu ớt, nhưng hắn lại nuốt câu này về.

“Đừng bị bề ngoài ta đánh lừa.” Nàng bỗng bật cười, rồi khe khẽ thở dài, “Ta mười bảy tuổi rồi, đã sớm trưởng thành.” Từng trải qua biết bao tang thương, nhìn biết bao sinh tử, nàng chưa bao giờ là một đứa trẻ.

“Ma giáo chỉ tôn trọng kẻ mạnh, không liên quan đến nam nữ. Không thể là vì nữ nhân mà khoan dung, kẻ yếu đuối chỉ biết trở thành đồ chơi của người khác, trong mị viên không thiếu. Ta thà làm yêu ma còn hơi là rơi vào tình cảnh mặc cho kẻ khác định đoạt.” Thần sắc cao ngạo chợt lóe rồi biến mất, nàng buông tay lạnh lùng căn dặn.

“Đi đi, mau dưỡng lành vết thương, nếu không vẫn không chắc có thể quay về Thiên Sơn đâu.”

Quả nhiên, không phải chuyện dễ dàng.

Nhìn đằng trước xuất hiện hơn trăm thiết kỵ tinh nhuệ, cả hai không hẹn mà cùng thở dài trong bụng, Ca Dạ âm thầm đưa tay vuốt bờ hông, vẫn là… có hơi miễn cưỡng.

“Xích Truật không đến.” Nàng quét mắt một vòng.

“Ta đã tìm mấy người tương tự chia nhau ra khỏi thành rồi.” Hắn giục ngựa đi lên, yên lặng tính toán đối phó.

Làm nghi hoặc quân địch? Rất tốt, khó trách người ít hơn dự liệu nhiều.

“Băng qua đoạn đường này, ở trấn đằng trước có chuẩn bị xe ngựa.”

Nheo mắt nhìn đội ngựa đang ép đến gần, hắn lại nói thêm một câu.

Sắp xếp rất kỹ càng chu đáo, nàng cười không ra tiếng, chỉ có thể xông qua cửa ải trước mắt ngày.

Dòng suy nghĩ bị tiếng vó ngựa dồn dập nhấn chìm, mã đao đông như rừng sáng lóe, sáng chói cả mắt. Lẳng lặng nhìn trận hình của phiêu kỵ, thiếu niên lật cổ tay đẩy kiếm. Một đường cong rạch qua nơi chân trời, kiếm khí ngang dọc như điện, kỵ binh đằng trước rối rít ngã ngựa, máu văng đầy trời, mùi tanh nồng không cách nào thở nổi. Nàng giục ngựa đi theo, vài kẻ công kích lẻ tẻ bên cạnh đều bị nàng lấy ám khí giải quyết.

Giết người rất thuần thục, động tác của hắn vừa đẹp lại vừa lưu loát, không hề có dư thừa hay chậm trễ, mạnh mẽ nhanh chóng, góc độ chém xuống tinh chuẩn sắc bén, lực đạo rất vừa phải.

Chỉ quan san một chốc mà đã không có dư thời gian, số người quá nhiều, ám khí không đủ ứng phó. Kiếm nàng quá ngắn, cũng không hợp để đấu trên ngựa, bất đắc dĩ lắm mới xuất thủ, miễn cưỡng khống chế động tác trong phạm vi nhỏ. Kỵ binh đánh đến thì cúi người né, để lưỡi đao sắc bén chỉ có thể gọt lấy tóc, nàng trở cổ tay bắt lấy chuôi, đoạt lấy rồi trở tay ném nó đi, lại một người ngã ngựa, máu tươi thấm ướt cả vùng đất vàng, trên mặt đất đen đỏ lộn xộn.

Mấy hồi chém giết đã làm xương sườn bị thương, trước mắt dần tối, suýt nữa không tránh khỏi thế tấn công của địch. Nhận ra thế yếu sau đó, địch nhân ùa mạnh lên, như muỗi bu vào máu. Bỗng người phía trước gào một tiếng, chuyển kiếm sang tay trái mang theo kích động lạnh giá, thế như tia chớp, thoáng cái đã ép lui người tới, rồi lập tức nhún người bay lên, rơi xuống lưng ngựa của nàng, nhất thời áp lực nhẹ đi.

Hắn ở sau lưng bảo vệ hai người, nàng cưỡi ngựa rời đi, con ngựa quý hiếm tung vó phi nước đại, dường như cũng biết đang ở nơi sinh tử. Bốn phía chém giết đến rung trời, lòng bàn tay siết chặt dây cương, căn răng thúc ngựa đi, con ngựa né tránh đợt tấn công ở phía trước, dựa vào kinh nghiệm băng qua phiêu kỵ dày đặc.

Quả thực bao vây quá dày, bị kẹt trong trận, nàng hạ quyết âm giơ tay lên, hơn mười con ngựa vây xung quanh cùng đồng loạt hí lên, trong nháy mắt nổi điên chạy loạn, quăng luôn kỵ binh ở trên lưng xuống, chạy loạn đạp bậy vô số. Chỉ thấy trong mắt ngựa có máu tươi chảy ra, trong tích tắc đã bị làm mù mắt đồng loạt, ngựa nổi điên cất vó tung mình nhảy lên, tạo thành con đường cho hai người họ thoát.

Nhân lúc loạn lạc mà rời đi, kỵ trận dần dần bị vất lại sau lưng, không biết đã chạy nhanh được bao lâu, tiếng la hét chém giết dần biến mất, bên hông lại đau nhức không chịu nổi, mắt dần mơ hồ, bên tai nghe thấy tiếng vó nhàm chán, nhưng nàng chẳng còn sức mà nhìn lại, nằm rạp xuống lưng ngựa mất đi ý thức.

Lúc tỉnh lại lần nữa thì đã ở trong xe ngựa, chăn tơ rất dày, giảm độ chòng chành xuống thấp nhất. Ngang hông lại được băng bó lần nữa, ngay cả vết thương trên tay hay trên trán đều được bôi thuốc cẩn thận. Trên bàn nhỏ trong xe có nước trà đồ ăn, thậm chí còn đặt mấy cuốn sách, chắc là sợ nàng dậy lại thấy chán.

Nàng gọi một tiếng, yếu đến nỗi chính mình chẳng nghe rõ, thế nhưng xe ngựa lại dừng lại. Người đi vào tái nhợt tiều tụy, thân hình tuấn mỹ lại nhếch nhác xốc xếch, mấy vết tương chỉ băng bó qua loa, đến y phục cũng là bộ đồ cũ.

“Cô tỉnh rồi à?” Hắn như thở phào nhẹ nhõm, thận trọng đỡ nàng dậy uống nước, trên người vẫn còn mùi máu nồng nặc.

Nàng nhíu mày.

“Đau lắm hả? Kiên nhẫn nào, qua mấy hôm nữa là có thể đến Thiên Sơn rồi.” Hắn dịu dàng an ủi.

“Ngươi bị thương thế nào, có nặng không?” Không thể nhìn ra manh mối gì từ y phục đen cả.

“Ta vẫn chịu đựng được.” Hắn thờ ơ đáp, “Có đói bụng không, ăn chút gì trước đi, vì vội vàng quá nên không chuẩn bị được nhiều.”

“Thế này là tốt lắm rồi.” Nàng nhắm mắt chậm rãi nằm xuống, “Thế còn truy binh thì sao?”

“Hiện đã ra khỏi phạm vi thế lực của Khâu Từ, hẳn là đã an toàn.”

“Chắc Xích Truật sôi máu lắm.” Bên môi hiện lên tia cười yếu ớt, nàng khẽ chế giễu.

Thân danh bị dơ bẩn, thân tín bị giết chết, lúc tin đồn bay đầy trời lại còn điều kỵ binh đi dò xét khắp nơi, giống như gặp nạn liên tục. Mạo hiểm áp lực như thế nhưng vẫn không giết được hai người, có thể tưởng tượng ra giận đến chừng nào.

“Hắn ta đáng đời.” Con ngươi trong trẻo xẹt qua vẻ căm ghét, “Trước khi đi ta đã dặn người, phải lan truyền tin dù Xích Truật bị gỡ bỏ quân quyền nhưng vẫn liên tục điều động tư vệ ra ngoài, vu hãm hắn tội cố ý mưu phản.”

Nàng ngẩn ra đầy khó tin, trơ mắt nhìn. Bỏ đá xuống giếng và đuổi cùng giết tận không phải là tác phong xưa nay của hắn, đồn đãi như thế, sợ là Xích Truật khó mà đặt chân ở Khâu Từ nữa rồi.

Cảm nhận được Ca Dạ ngạc nhiên, hắn thấp giọng đáp lại, không hề che giấu sát khí, “Ta rất muốn tìm cơ hội tự tay giết hắn, chỉ là lần này hắn được hời rồi.”

Nhìn thấy vẻ tàn nhẫn giữa chân mày hắn, nàng im lặng không nói. Bắt đầu từ bao giờ, sát tâm của hắn còn nhiều hơn cả nàng, thật là… không quen chút nào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.