Hứa Hiện kinh ngạc nhìn Tiếu Giang, khuôn mặt tuấn tú ướt đẫm mồ hôi của Tiếu Giang được thu vào đôi mắt trong veo của cô. Tiếu Giang lại có thể chờ ở chỗ này hai tiếng, Hứa Hiện mở to mắt, nhìn Hứa Xương Thịnh đang thong thả đứng ở bên cạnh, ngừng một chút, không nhìn Tiếu Giang mà đi đến bên cạnh Hứa Xương Thịnh.
"Về nhà thôi."
Hứa Xương Thịnh đứng ở giữa vô cùng xấu hổ, vừa rồi ông còn nói Hứa Hiện di gấp nên mới chưa chào Tiếu Giang. Bây giờ con bé còn nói chuyện trước mặt Tiếu Giang, bọn họ cũng không để ý tới thằng bé.
Hứa Xương Thịnh đưa trà sữa lạnh vừa mua cho Hứa Hiện, giảng giải nói: "Anh Tiếu Giang đến thăm con, con chào anh một tiếng đi."
Hứa Hiện nghiêm mặt, nghe lời quay đầu lại, ánh mắt không có tiêu cự, lễ phép nói: "Chào anh Tiếu Giang."
Nói xong, cô lập tức quay đầu lại đi vào trong nhà, rất tức giận, nếu không cô sẽ không đối xử như vậy với anh.
Tiếu Giang cũng không giận, cũng không ép Hứa Hiện trả lời, anh cười với Hứa Xương Thịnh, đi theo phía sau hai người trở về nhà.
Khoảng cách từ trường thi đến sân không xa, chỉ cần khoảng mười phút là có thể trở về.
Mặt trời nóng bỏng nướng cháy mặt đất, Tiếu Giang không chịu nổi thời tiết nóng nực, ưu nhã cởi bỏ áo vest màu đen vắt trên cánh tay.
Những ngón tay trắng nõn vươn tới cổ áo trước hầu kết, cởi nút khuy màu trắng được cài chặt.
Hứa Xương Thịnh đi theo bên cạnh hai người thấy rất xấu hổ, Hứa Hiện và Tiếu Giang xảy ra chuyện gì ông không biết, nhưng ông là người làm bố mẹ đương nhiên cần phải ở giữa làm dịu sự xấu hổ này.
Ông nhìn ánh nắng thiêu đốt, dùng tờ rơi bên cạnh quạt gió không ngừng, không nói nên lời: "Sao hôm nay lại khác thường thế nhỉ? Còn chưa tới giữa hè mà đã nóng thế này, tới giữa hè rồi thì phải làm sao hả?"
Tiếu Giang nhìn Hứa Hiện đang miệt mài đi về phía trướng, thấy khuôn mặt trắng nõn của cô bị ánh nắng thiêu đốt rọi tới đỏ bừng, anh không để ý nói: "Nếu như chú cảm thấy nóng, sau này có thể tới Nguyên Thành nghỉ mát, khu biệt thự trong Mậu Lâm*, khu Phong Nam, Nguyên Thành đông ấm hạ mát, cháu có một căn hộ, nếu chú đồng ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến ở."
*Khu danh lam thắng cảnh, rừng rậm.
Hứa Xương Thịnh nghe nói như thế, khuôn mặt cũng cười thành một đóa hoa, ông vui mừng nhìn Tiếu Giang, hết lời khen ngợi: "Thật à? Chú chỉ biết Tiểu Giang là phượng hoàng giữa thiên hạ*, sau này nhất định làm được việc lớn!"
*Người xuất chúng.
Tiếu Giang khiêm tốn cười: "Không thể bằng năng lực của chú được, có thể ở trên nghìn người bộc lộ tài năng trong xưởng lớn, trở thành quản đốc có kỹ thật nổi tiếng trong xưởng, trong đại viện không ai là không hâm mộ chú."
Hứa Xương Thịnh nghe vậy trong lòng bèn vui vẻ, ông hơi xấu hổ mà khoát tay: "Không có, không có, người trong viện đều nói bừa cả thôi, chú không giỏi như vậy đâu."
"Chú quá kiêm tốn rồi, nghe nói dì Lý từng là hoa khôi trong xưởng, ngay cả con của xưởng trưởng cũng chướng mắt lại đồng ý một lòng đi theo chú, đủ để chứng tỏ chú xuất sắc."
Hứa Xương Thịnh được Tiếu Giang khen đến mức tìm không thấy đường, nếp nhăn trên khuôn mặt vì cười mà xô lại, vui vẻ cười ngoác miệng không khép lại được.
Hứa Hiện ở phía trước nghe được bèn trợn tròn mắt, im lặng cảm thán, đồ thảo mai!
Đi ngang qua cửa hàng, Tiếu Giang dừng lại, cười nói: "Chú có thể chờ cháu một lát không?"
Hứa Xương Thịnh đã sớm bị Tiếu Giang dỗ cho vô cùng vui vẻ, bây giờ dù Tiếu Giang nói gì, chỉ cần không phải làm chuyện vô đạo đức thì Hứa Xương Thịnh đều có thể đồng ý.
Ông cười đáp: "Được."
Hứa Xương Thịnh đồng ý nhưng Hứa Hiện không muốn chờ, cô uể oải cắn ống hút, giậm chân đi về phía trước, Hứa Xương Thịnh lập tức kéo lấy cặp sách của Hứa Hiện, giảng giải: "Từ từ chờ một chút."
Hứa Hiện không muốn chịu thua trước mặt Tiếu Giang, cô không muốn mình trở thành con chó gọi tới là tới đuổi đi là đi. Hứa Xương Thịnh cũng không sai, sai ở chỗ chính là Tiếu Giang rất biết cách thảo mai, nói vài ba cây đã dỗ được Hứa Xương Thịnh đến mức mê muội.
Hứa Hiện không muốn xảy ra tranh cãi trước mặt với Hứa Xương Thịnh, cô nói bừa một lười nói dối: "Thi xong rồi nên mắt con hơi đau, con tới hiệu thuốc phía trước mua lọ thuốc tra mắt."
Hiệu thuốc cách đây cũng không xa, Hứa Xương Thịnh liếc mắt một cái nhìn qua là có thể thấy được, ông buông cặp sách của Hứa Hiện ra, nói: "Vậy con ở hiệu thuốc phía trước chờ bố."
Hứa Hiện gật dầu, vừa muốn rời đi thì đôi mắt hoa đào nhỏ của Tiếu Giang đang đứng ở quầy tính tiền đã nhìn Hứa Hiện tiếp lời: "Anh có."
Tiếu Giang tưởng tưởng rất nhiều lần cảnh hai người gặp nhau, gốm thủy tinh bị đập vỡ trong đêm giao thừa vào ba năm trước, Tiếu Giang sợ Hứa Hiện buồn, sau khi rời khỏi đại viện, mấy đêm liền chạy khắp thành phố tìm cửa hàng gốm sức chế tác hoàn mỹ, nói hết lời mới cầu xin được chủ cửa hàng mở cửa thức cả đêm dạy anh làm gốm thủy tinh.
Đêm hôm đó, anh không chỉ sửa lại món quà Hứa Hiện tặng cho anh mà còn làm gốm thủy tinh thành cảnh hai người đứng bên bờ sông ngắm pháo hoa đưa cho Hứa Hiện. Anh muốn bù đắp quang cảnh mà hai người đã bỏ lỡ.
Đáng tiếc là hai người vẫn bỏ lỡ, khi anh chạy về đại viện thì Hứa Hiện đã trở về quê rồi.
Anh ở lại Phụ Thành vài ngày, muốn tự tay đưa đồ cho Hứa Hiện, còn chưa đợi được cô, bên Nguyên Thành đang độ bắt đầu làm ăn. Anh không thể kéo dài thời gian thêm được nữa, sau khi vội vàng thu dọn xong xuôi, Tiếu Giang nghĩ tới phải về, dịu dàng cười hỏi Hứa Hiện có nhớ anh không.
Cuối cùng vẫn là lý trí chiến thắng tình cảm, tình cảm của anh đối với Hứa Hiện đang dần thay đổi, Hứa Hiện còn quá nhỏ, anh cần phải khống chế bản thân mình, anh quyết định chờ Hứa Hiện lớn lên, chí ít người đời có thể dễ dàng tha thứ thời điểm xuất hiện tình cảm.
Lần trước vội vàng xuất hiện trước mặt Hứa Hiện, là sợ Trương Tử Dương cướp lấy Hứa Hiện. Anh không thể chắc chắn một cô gái có thể không dao động trước mấy đợt tấn công toàn lời ngon tiếng ngọt.
Thi vào Đại học, cũng là tượng trưng cho việc Hứa Hiện trưởng thành.
Lần trước nói chuyện, biết Hứa Hiện muốn đi Bắc Thành, sau khi trở về anh nằm trên ghế mềm suy nghĩ rất lâu. Liệu để Hứa Hiện tự do, để cô đi làm những chuyện mình yêu thích hay là dùng thủ đoạn để dụ dỗ Hứa Hiện đi từng bước một vào bẫy rập mà anh đã bố trí sẵn sàng tới bên cạnh mình.
Hút xong điếu thuốc bị sặc, lúc máu trong người dần cứng lại, anh mới đứng dậy cầm lấy gạt tàn chứa đầy tro bụi tàn thuốc ném vào trong thùng rác, đi vào trong nhà tắm tắm rửa, gột sửa sự mệt mỏi đầy người, gột đi những suy nghĩ quanh quẩn mãi trong đầu.
Thử dùng nhiệt tình để xoay chuyển một lần, nói chuyện với Hứa Hiện thật tốt, nói ra ý nghĩ của anh, tôn trọng lựa chọn của cô.
Hứa Hiện quay đầu nhìn Tiếu Giang, vì sao ngay cả thuốc nhỏ mắt mà Tiếu Giang cũng có?
Anh là Doraemon đấy à? Túi thần kỳ?
Hứa Hiện muốn từ chối, Hứa Xương Thịnh lo lắng nhìn chằm chằm cô, Hứa Hiện nghẹn lời nửa ngày, nói: "Con không thích dùng loại này."
Hứa Xương Thịnh đứng ở bên cạnh vì Tiếu Giang mà bênh vực kẻ yếu: "Thuốc nhỏ mắt đều giống nhau, chọn lựa nhãn hiệu làm cái gì? Có thể dùng là được, con dùng của Tiếu Giang đi."
Hứa Hiện vô tình vạch trần Hứa Xương Thịnh: "Bố? Bố bị Tiếu Giang thả rắm cầu vồng* nên mê muội quá rồi."
*Kiểu như fan hâm mộ idol quá mức ý mọi người.
Mấy lời nói của Tiếu Giang, bị Hứa Hiện đánh sập, khuôn mặt của Hứa Xương Thịnh hơi không nhịn được, ông vỗ một cái lên đầu Hứa Hiện, thúc giục Hứa Hiện tranh thủ rời đi: "Nói nhảm cái gì thế hả? Lời Tiếu Giang nói đều là thật! Cái gì mà mê muội, con mau đi mua thuốc nhỏ mắt đi."
Mặc dù khiến Hứa Xương Thịnh hơi xấu hổ nhưng Hứa Hiện vì đạt được mục đích, Hứa Hiện đành phải tự an ủi chính mình, hy sinh bố cứu rỗi con gái. Thật sự là tình thương của cha vô biên, trong khoảng thời gian này cô nhất định phải hiếu kính với Hứa Xương Thịnh thật tốt.
Tùy tiện lấy một lọ thuốc nhỏ mắt ở hiệu thuốc, vừa đi ra cửa, chợt một tán ô màu đen mở ra che trên đỉnh đầu cô. Hứa Hiện kinh ngạc nhìn Tiếu Giang, đôi mắt của Tiếu Giang chứa ý cười giải thích với cô: "Ánh nắng mặt trời gắt quá."
Trong lòng Hứa Hiện chảy qua một dòng nước ấm, Tiếu Giang thực sự rất biết chăm sóc người ta.
Nhưng biết chăm sóc người ta như vật lại đối xử rất nhẫn tâm với cô, ra đi không lời từ biệt, hành tun bất định, không một lười giải thích.
Hứa Hiện vốn định không chú ý tới Tiếu Giang tiếp tục đi về phía trước, nhưng Hứa Xương Thịnh ở bên cạnh lại làm ra vẻ mặt: 'Bố cũng không dám mà con lại còn dám đùa giỡn phát cáu còn không cẩn thận nữa coi chừng đánh chết con' nhìn Hứa Hiện, Hứa Hiện sợ Hứa Xương Thịnh thật sự ra tay, cố gắng nhận lấy ô của Tiếu Giang.
Đi trên đường, một mình Hứa Hiện cầm ô đi phía trước, Hứa Xương Thịnh và Tiếu Giang đi phía sau. Hứa Hiện càng chạy càng khó, hành vi một mình con gái dùng ô có phải hơi thất đức không?
Hứa Hiện dừng lại, lướt qua Tiếu Giang nhìn Hứa Xương Thịnh dò hỏi: "Bố, bố có muốn đi cùng ô với con không?"
Đang nói chuyện vui vẻ với Tiếu Giang, Hứa Xương Thịnh cười đến mức mắt híp lại không nhìn thấy, ông vội vàng xua tay ba cái cự tuyệt: "Không cần, còn dùng đi, bô đi cùng Tiểu Giang ở phía sau là được."
"À."
Hứa Hiện đáp một tiếng rồi lại xoay người tiếp tục đi về phía trước, trong lòng nghĩ là Hứa Xương Thỉnh không muốn dùng, vẫn muốn nói chuyện phiếm với Tiếu Giang, không phải do cô bất hiếu không muốn che ô cho ông, nhưng càng muốn Hứa Hiện càng cảm thấy cả người không được tự nhiên. Hứa Xương Thịnh là bậc cha chú, cho dù cô không dùng cũng phải đưa cho bậc cha chú dùng.
Hứa Hiện dừng lại, lại nói lần nữa: "Con đưa ô cho bố."
Hứa Xương Thịnh hoàn toàn không hiểu tác phong của Hứa Hiện, ông tùy tiện nói: "Nói không cần rồi mà, con dùng đi."
Hứa Hiện im lặng nhìn Hứa Xương Thịnh, Hứa Xương Thịnh chẳng hiểu ra sao nhìn Hứa Hiện, hai người rơi vào cục diện bế tắc.
Tiếu Giang đứng ở bên cạnh cười một tiếng.
Hứa Hiện cảm thấy mất mặt, Tiếu Giang còn ở bên cạnh cười nhạo cô, tai Hứa Hiện đỏ ửng lên nhìn khuôn mặt đã phơi nắng tới mức ửng đỏ của Hứa Xương Thịnh, nói: "Mặt bố phơi nắng đến mức đỏ ửng lên rồi!"
Hứa Xương Thịnh sờ hai má, nhìn làn da trắng ngần của Tiếu Giang ở bên cạnh, nói: "Mặt Tiểu Giang cũng bị phơi nắng đến mức đỏ ửng rồi."
Tiếu Giang đứng ở bên cạnh giúp Hứa Hiện khuyên: "Chú, chú và Tiểu Hiện dùng chung ô đi, chau không sao."
Hứa Xương Thịnh không đồng ý, Tiếu Giang vì chờ Hứa Hiện nên mới phơi nắng mấy tiếng đồng hồ. Bây giờ trên người toàn là mồ hôi, nếu như ông còn không biết lý lẽ để Tiếu Giang phơi nắng, cũng uổng phí lớn hơn hai đứa nhỏ mấy chục tuổi.
Hứa Xương Thịnh cố chấp nói: "Chú không dùng, Tiểu Giang à, cháu và Tiểu Hiện đi chung ô đi."
Hứa Hiện nghe nói như vậy như mắc phải ung thư xấu hổ, mấy năm qua lời cô nói với Tiếu Giang có thể đếm trên đầu ngón tay, đột nhiên muốn cô ở bên cạnh che ô cùng Tiếu Giang, còn không bằng hai người bọn họ che ô đi với nhau, còn cô đi theo sau hai người bọn họ.
Hứa Hiện đi đến trước người Hứa Xương Thịnh, nhét ô che nắng vào trong tay ông: "Hai người dùng đi, con không cần,"
Sao Hứa Xương Thịnh có thể đồng ý, lại để cho cô gái nhỏ nhà mình phơi nắng, còn đàn ông như bọn họ lại che ô chứ?
Ông kéo Hứa Hiện quay lại rồi nhét cô vào giữa ông với Tiếu Giang, trách mắng: "Chúng ta cùng đi!"
Tiếu Giang cảm thấy đây cũng không phải một biện pháp tốt, anh thà phơi nắng dưới ánh mặt trời. Anh vừa định mở miệng, Hứa Xương Thịnh lập tức trừng mắt trách móc: "Không được từ chối."
Vì thế, Hứa Hiện vô điều kiện vị kẹp ở giữa tán ô, một phải một trái như hai hộ pháp.
Mặt Hứa Hiện như thiêu đốt, cô yếu ớt nói: "Con luôn cảm thấy có người nhìn chúng ta."
Tiếu Giang ít khi có cùng ý kiến cũng phụ họa theo: "Cảm giác của em không sai."
Hứa Xương Thịnh trung khí đầy mình lớn tiếng nói: "Đứa nào nhìn chúng ta!"
Hứa Hiện che mặt, mất mặt.
Mặt Tiếu Giang không thay đổi, đây là do anh chọn bố vợ, phải chịu đựng.