Cứu Vớt Nam Phụ Đáng Thương

Chương 32: Thần đồng



- Thể hiện thực lực -

Trong lời của Hứa Hiện đầy giận dữ, từ lúc cô xem trong truyện gốc đã rất ghét Chu Thụy Hi, Đặng Hạo không biết chuyện của Chu Thụy Hi nên cho rằng lời của Hứa Hiện quá đáng quá mức, cậu ta đứng ở trước người Hứa Hiện, bênh vực cho Chu Thụy Hi: "Tiếu Giang không phải nhân dân tệ mà cho rằng ai ai cũng đều thích! Tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã không trong sáng cứ dòm ngó Tiếu Giang, đã vậy lại còn chụp cái mũ này lên đầu Thụy Hi, mày có biết xấu hổ không vậy hả!"

Thật không biết Chu Thụy Hi cho Đặng Hạo uống thứ thuốc gì mà Đặng Hạo lúc này còn có thể bảo vệ Chu Thụy Hi như vậy, vẻ mặt Hứa Hiện lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Có phải Chu Thụy Hi nói dối không?"

Ánh mắt Đặng Hạo chuyển loạn, che chắn trước người Chu Thụy Hi không tự chủ mà lệch sang bên cạnh, mất nửa giây sau vẻ mặt cậu ta lại trào dâng ý chí nói: "Thụy Hi không nói sai! Cậu ấy không hề nói bút là do Tiếu Giang tặng cho cậu ấy! Là tao tự cho rằng bút là do Tiếu Giang tặng, chính mày cũng không tự mà nghĩ ra!"

"Chẳng lẽ chị ta chưa từng nói? Cũng không giải thích?" Giọng nói của Hứa Hiện mỗi câu lại trở nên nặng nề hơn: "Mọi người thường nói im lặng chính là ngầm đồng ý, các người cứ thế cao cao tại thượng hưởng thụ sự khen ngợi phô trương! Chẳng nhẽ chị ta không phải một tên trộm, không phải có lòng hư vinh mạnh mẽ nên mới nói dối ư!"

Đặng Hạo bị Hứa Hiện chặn lại nhất thời không nói lên lời, chỉ có thể ngang ngược vì Chu Thụy Hi mà giải thích: "Thụy Hi cũng chỉ là bất đắc dĩ."

Hứa Hiện không muốn nghe Đặng Hạo nói mấy lời vô ích, cô quét mắt đến bài thi của Chu Thụy Hi, tự tin cầm lấy bài thi của mình đưa cho mọi người để tra đáp án trên Baidu: "Chu Thụy Hi làm sai ba câu trong tổng số các câu hỏi trắc nghiệm, đề còn lại chỉ làm được một nửa, tôi cứ tính nếu phía sau Chu Thụy Hi có làm đúng hết thì cũng không thể vượt qua điểm số của tôi."

Hứa Hiện giật bài thi, thanh âm vang dội công bố.

"Tôi làm đúng toàn bộ đề thi, đề trắc nghiệm và chứng minh hàm số đều đúng hết, đề phía sau cho dù tôi chưa làm hết quá trình nhưng đáp án cuối cùng vẫn đúng! Tôi có lòng tốt còn để thêm cho Chu Thụy Hi nửa tiếng, chị ta cũng đuổi không kịp tôi!"

Bạn học bên cạnh lập tức nhận lấy bài thi của Hứa Hiện coi như báu vật cẩn thận cất đi, lại nhanh chóng cầm lấy bài thi của Chu Thụy Hi để so sánh, chỉ cần liếc mắt một cái bọn họ lập tức biết rõ ai thắng ai thua, mặt phía sau phần lớn đề Chu Thụy Hi đều không làm, mà Hứa Hiện gần như đã làm ra hết, hoàn toàn không thể so sánh.

Bạn học im lặng cầm bài thi đưa qua đưa lại như đổ thêm dầu vào lửa mà hỏi thăm: "Cậu có muốn làm thêm nốt nửa tiếng kia nữa không?"

Ánh mắt chế nhạo, giễu cợt của người xung quanh khiến Chu Thụy Hi cảm thấy nhục nhã cũng làm cô ta muốn phá hủy tất cả mọi thứ để chúng biến mất, xóa sạch chuyện nhục nhã này, Chu Thụy Hi phát điên giật lấy bài thi xé nát nó ra thành từng mảnh, con ngươi đỏ ửng như mắc chứng cuồng loạn mà thét lên: "Không cần!"

Cô ta trực tiếp đẩy Đặng Hạo ra, đối thẳng mặt với Hứa Hiện, vành mắt đỏ ửng, mặt đỏ tía tai quát lớn: "Tôi không quyến rũ đàn ông có gia đình!"

Hét lên xong, Chu Thụy hi lại áp chế sự cao ngạo bỏ qua một bên, đảo mắt ép lửa giận nhận thua, hèn mọn áy náy nói: "Xin lỗi, tôi nhất thời phù phiếm không kịp phủ nhận với bọn họ, lần thi đấu này tôi thua rồi, sau này tuyệt đối sẽ không nhận bất cứ món đồ nào của Tiếu Giang, nhưng mà..."

Đôi mắt mất đi ánh sáng chỉ còn chứa đầy dã tâm.

"Tôi sẽ không để cho hai người ở bên nhau dễ dàng vậy đâu!"

Lòng hiếu thắng của Hứa Hiện bị Chu Thụy Hi kích thích, mắt hạnh xinh đẹp lóe sáng đầy sự hưng phấn, câu nói phía sau của Chu Thụy Hi rõ ràng đá đít mấy câu trước đó, đúng là muốn kích động cô.

Cô chưa từng nghĩ sẽ ở bên cạnh Tiếu Giang, cô chỉ nghĩ nhiều nhất chính là làm thế nào để giúp Tiếu Giang thay đổi vận mệnh cũng vì thế mà được trở về thế giới ban đầu, nhưng bây giờ cô lại rất muốn ở bên Tiếu Giang để khiến Chu Thụy Hi tức chết.

"Thời gian tự học sao lại ồn ào như cái chợ thế này! Chỉ còn một trăm ngày nữa là thi vào Đại học rồi! Mấy đứa muốn về nhà làm ruộng hay sao! Hay là muốn lên phố làm ăn mày hả!"

Tiếng lải nhải quen thuộc vang lên, mọi người liền biết giáo viên chủ nhiệm ác ma tới rồi.

Quan Quân Hồng thân là ủy viên học tập cũng là một trong những thành viên tích cực tra đáp án trên Baidu, cậu lập tức báo cáo: "Thầy Quý! Có một em gái thi đấu toán học với Chu Thụy Hi, lại có thể nghiền ép Chu Thụy Hi, hoàn thành hết tất cả các câu hỏi trong đề!"

Quý Nghiêu hiển nhiên không tin lời của Quan Quân Hồng, ông khinh thường chìa tay cầm lấy bài thi của Hứa Hiện: "Cho thầy xem."

Sau khi xem xong, ánh mắt Quý Nghiêu lập tức thay đổi, học sinh sơ trung sao lại có thể làm được cái này! Đây là bộ đề thi mà ông cố ý muốn làm khó bọn học sinh, để cho bọn nó giải không ra đáp án, phòng ngừa bọn nó lại tự cao tự đại, lơi là việc học tập.

Vì để kiểm nghiệm Hứa Hiện có thật sự có thực lực hay không, ông bỏ bài thi xuống, trầm mặc cầm phấn trên bục giảng viết một đề mới.

Quý Nghiêu quay đầu nhìn về phía Hứa Hiện ra hiệu với cô, nói: "Em lên giải bài này đi."

Hứa Hiện vừa bước lên, Tiếu Giang đã ngăn cô lại, vẻ tươi cười trên mặt trở nên trong trẻo lạnh lùng: "Thầy Quý, em ấy chỉ tới đây đưa đồ cho em thôi, trong lớp còn có người khác tới làm phiền, em ấy cũng không có nghĩa vụ phải giải đề giúp thầy, nếu cần thì xin mới thầy nói cho rõ một chút."

Nghe nói như thế, Hứa Hiện lại lùi chân về, bất luận là Tiếu Giang nói cái gì, miễn là anh nói thì tất cả đều đúng! Hơn nữa cô cũng không thích cách nói chuyện của Quý Nghiêu, cô không phải là học sinh của Quý Nghiêu, cũng không cần Quý Nghiêu dùng giọng điệu mệnh lệnh để ra lệnh với mình.

Quý Nghiêu bị Tiếu Giang nói xong lập tức bối rối, Tiếu Giang làm việc từ trước tới nay luôn làm một mình dựa vào thành tích xuất sắc cùng một đống giấy khen giải thưởng đều khiến giáo viên các lớp giành cho sự ưu ái đặc biệt. Ông tổn hao hết chín sức hổ mới giữ được Tiếu Giang lại đây, nếu ông cố giữ thể diện bằng việc cưỡng ép, vậy thì chắc chắn Tiếu Giang sẽ rời khỏi lớp, nếu học sinh sơ trung kia thực lực còn mạnh hơn so với Tiếu Giang, nói không chừng ông còn bị tổn thất một mầm non tốt.

Do dự một hồi, Quý Nghiêu đành phải hạ thể diện xuống, ho khan một tiếng, ôn hòa thương lượng: "Bạn học nhỏ à, em có thể đừng để bụng lên đây giải thử bài này được không?"

Hứa Hiện quay đầu nhìn về phía Tiếu Giang, Tiếu Giang xoa đầu cô trấn an, dành cho Hứa Hiện sự kiên cười ở phía sau lưng, nhỏ giọng ra hiệu với cô: "Đó là sân khấu của em."

Đúng là sân khấu của cô sao? Hứa Hiện không rõ ràng lắm, trước đây cô theo ý của bố mẹ để học đàn, vùi đầu vào trong biển đề không dám có có phút giây nào thả lỏng, chưa bao giờ cô cảm thấy đó chính là sân khấu của mình, cô chỉ cảm thấy đó là gánh nặng, gánh nặng ép tới khiến cô không thở nổi.

Cô ghét toán học sao? Cũng không có, cô thích sử dụng công thức để suy ra đáp án chính xác,cô thích xây dựng toán học ở trong đầu thành một mô hình phức tạp, cô muốn dùng toán học để tạo nên giá trị tốt đẹp cho xã hội.

Cô chỉ không thích bị người khác gây thêm sức ép, áp lực, cưỡng ép phải làm gì đó.

Hứa Hiện giẫm chân lên thềm bước về phía bục giảng.

Tiếu Giang cổ vũ cô, dùng thái độ hưởng thụ, tự bày ra cách thức, tự dùng thực lực của chính mình thu được tiếng vỗ tay và vinh quang mà không phải vì cuộc sống, vì so sánh với người cùng tuổi, sớm tạo cho mình áp lực vùi đầu khổ sở vì công việc.

Hứa Hiện ung dung cầm lấy phấn trên bục giảng, suy nghĩ mạch lạc rất nhanh liền viết xuống lời giải, loại đề này đối với cô mà nói chỉ là một cái đĩa rau nhỏ, không thể làm khó được cô.

Quý Nghiêu đứng ở bên cạnh sợ ngây người, Hứa Hiện giải đề rất đơn giản, chính là rút gọn lời giải tiêu chuẩn để viết ra, có thể giảm bớt các bước cần giải quyết, tuyệt đối không chọn đường xa, các bước giải đề so với đáp án tiêu chuẩn dài đằng đẵng chỉ bằng một phần hai, khiến người ta vừa xem liền hiểu ngay.

Quý Nghiêu kích động đến mức nói năng lộn xộn, ông kiềm chế sự hưng phấn của chính mình, chậm rãi hỏi: "Bạn học nhỏ, em có hứng thú muốn nhảy lớp không? Nếu em đồng ý thầy có thể xin hiệu trưởng giúp em làm bài thi, trực tiếp nhảy lớp năm ba cao trung, cùng các anh chị tham gia kỳ thi tuyển Đại học."

Lời này vừa nói ra cả lớp cùng ồ lên, chủ nhiệm lớp lại có thể hi vọng một nữ sinh tham gia nhảy lớp thi Đại học, đây đúng là một tài năng! Thật là thông minh, sắc sảo!

Sắc mặt Chu Thụy Hi tái mét, Hứa Hiện luôn đè nặng lên cô ta, luôn cưới đi sự nổi bật của cô ta, bây giờ ngay cả chủ nhiệm lớp của cô ta mà cũng không buông tha.

Hứa Hiện cũng không nghĩ tới Quý Nghiêu sẽ kêu cô nhảy lớp, áp lực của thế giới ban đầu lại đập vào mặt, thần kinh của Hứa Hiện trong vô thức thắt chặt lại vô cùng kháng cự, cô nâng mắt nhìn về phía Tiếu Giang, thấy khóe miệng anh ngập tràn ý cười tán thưởng đang nhìn về phía cô, trong nháy mắt, gánh nặng trên người được buông lỏng, mặt không đổi sắc mà nhìn về phía Quý Nghiêu nói dối: "Thầy ơi, đối với toán học em đúng là khá thành thạo, nhưng những môn khác học đều nát bét, vì vậy không đủ năng lực thi Đại học ngay được."

Quý Nghiêu không muốn bỏ qua Hứa Hiện, ông lập tức nói thêm: "Em có thể lấy tư cách tuyển sinh đặc biệt!"

Lời Quý Nghiêu còn chưa nói xong, Hứa Hiệp lập tức ngắt lời, nói: "Thầy ơi, em không muốn. Em biết mình có khả năng này nhưng em muốn tận hưởng những quá trình học tập khác nhau."

"Thật xin lỗi đã làm phiền mọi người vì ảnh hưởng tới thời gian học tập, sau này em sẽ gắng tìm anh Tiếu Giang vào giờ giải lao."

Nghe hết câu này, Quý Nghiêu lập tức tóm được thứ gì đó có thể hấp dẫn việc Hứa Hiện nhảy lớp, ông vui mừng khôn xiết nhanh chóng thương lượng: "Không sao, không sao, chỉ cần em muốn nhảy lớp thì có thể tới tìm Tiếu Giang bất cứ lúc nào."

Bạn học bên người đều nếm được chút tư vị là lạ, đây quả là sức hấp dẫn của thực lực, chỉ cần thực lực của bạn tới ngưỡng không ai sánh kịp, vậy thì bạn có thể hưởng thụ hết tất cả đãi ngộ tốt, tốt đến mức không thể tưởng tượng được.

Có một số việc không phải không thể châm chước, chỉ nhìn xem bạn có bản lĩnh để châm chước hay không.

Hứa Hiện vẫn từ chối Quý Nghiêu, cô lại xin lỗi Quý Nghiêu lần nữa, tự mình đi ra khỏi lớp học bỏ lại ánh mắt ngưỡng mộ ở phía sau.

Quý Nghiêu chỉ đành tiếc hận thở dài, một mồm non tốt cứ như vậy chuồn mất dưới tay ông, Quý Nghiêu lơ đãng thấy Tiếu Giang bình thản đứng ở phía sau lớp học, ông nghiêng đầu ngờ vực nhìn Tiếu Giang.

Tiếu Giang che môi khẽ cười: "Đáp án chuẩn có phải là trước tiên nên giải trước, sau đó giảm, sau đó đảo ngược, sau đó chéo và nhân, sau đó lại đảo ngược?"

Quý Nghiêu vẫn còn khó hiểu với Tiếu Giang, lấy năng lực của thằng nhóc này thì muốn giải quyết đề này cũng không hề khó.

Tiếu Giang đi lên bục giảng cầm lấy viên phấn Hứa Hiện vừa đặt xuống, viết một đáp án còn ngắn gọn hơn ở bên cạnh nét chữ xinh đẹp của cô, môi mỏng khẽ mở: "Sao lại phức tạp thế?"

Quý Nghiêu nhìn chằm chằm nét chữ cứng cáp lại có lực, bỗng sững sờ một hồi, Tiếu Giang lại có thể tìm ra cách giải thứ ba, hai người này chỉ có chỉ số IQ cao đến thần kỳ!

Tiếu Giang ra khỏi lớp học, còn cầm theo viên phấn ngắm nghía, thấy bóng dáng quen thuộc anh vội đuổi theo, tiến lên trước cười trêu chọc: "Sao anh lại không biết Tiểu Hiện lợi hại như vậy cơ chứ, đề cao trung cũng có thể giải được."

Âm thanh đột nhiên xuất hiện hù dọa Hứa Hiện cả người đều run run, cô giả bộ đi ra khỏi lớp nhưng lại đang suy nghĩ chuyện này, Tiếu Giang đã nghi thân phận của cô là giả, cô còn để lộ thân phận thật của mình nói cho Tiếu Giang, liệu cô có nên nhân cơ hội này thẳng thắn nói ra tất cả những chuyện mình biết cho Tiếu Giang, không nghĩ tới Tiếu Giang lại xuất hiện nhảy ra ngay trước mặt mình ngay lúc này.

Hứa Hiện há miệng thở dốc, đang muốn nói hết tất cả với Tiếu Giang, Tiếu Giang thấy đôi mắt nghiêm túc của cô, anh lập tức thay đổi ánh mắt, cười như có như không dọa dẫm nói: "Anh Tiếu Giang không tin quỷ thần đâu, nếu Tiểu Hiện muốn kể qua loa cho có lệ, anh sẽ nhốt em lại."

Lời đến bên miệng Hứa Hiện lại trượt hết một vòng trở về trong bụng, cô xuyên tới đúng là chuyện quỷ thần, nếu cô thú nhận mọi chuyện liệu Tiếu Giang có nghĩ rằng cô bị trúng tà rồi kéo cô tới bệnh viện tâm thần không?

Cô đã dùng chuyện tương lai để chứng minh cho chính mình, chẳng lẽ Tiếu Giang còn chưa tin cô?

Hứa Hiện giật giật miệng, bất đắc dĩ nói ra một lời nói dối đầy những sơ hở: "Trí nhớ của em tốt, nhưng đề này từng nhìn thấy qua, vừa vặn có dịp làm bậy làm bạ ra được."

"Ồ. Hóa ra là như vậy, vận khí của Hứa Hiện thật tốt."

Hứa Hiện khiếp sợ nhìn về phía Tiếu Giang, nói vậy mà anh cũng tin?

Tiếu Giang đưa Hứa Hiện về sơ trung, cười vô hại hỏi: "Sao anh Tiếu Giang lại không có vận khí tốt như vậy cơ chứ?"

Hô hấp của Hứa Hiện trong nháy mắt liền trở nên dồn dập, Tiếu Giang rất biết cách khống chế người khác, lúc cô tràn ngập phòng bị anh sẽ rút gai, lúc cô buông lỏng cảnh giác thì trong chốc lát những bụi gai ấy sẽ dựng thẳng đứng chĩa ra những mũi nhọn khiến cô không trở tay kịp, cũng không thể cử động.

Hứa Hiện chấn kinh nhìn về phía Tiếu Giang, ý nghĩ trong lòng lộ ra hoàn toàn.

Tiếu Giang thật là đáng sợ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.