Cứu Vớt Nam Phụ Đáng Thương

Chương 3: Ôn nhu dịu dàng



- Học trò nhỏ làm bài tập không tính kế -

Ở nhà rảnh rỗi hai ngày, sắp đến giờ học buổi tối, Lý Như Nguyệt giúp Hứa Hiện thu dọn cặp sách, thuận tiện hỏi: "Bài tập đã làm xong hết chưa?"

Da đầu Hứa Hiện tê rần, bài tập? Bài tập là thứ quái gì? Làm bài tập của học sinh tiểu học? Cô đường đường là thiếu nữ trẻ tuổi đôi mươi mà giờ còn cần phải làm bài tập của học sinh tiểu học?

Hứa Hiện thành thật lắc đầu, Lý Như Nguyệt ném tới một ánh mắt sắc bén, Hứa Hiện vội vã bổ sung: "Chỉ là con quên làm bài tập thôi."

Lý Như Nguyệt không cho Hứa Hiện có cơ hội nhiều lời, bà đi ra phía sau, nhấc cổ áo của Hứa Hiện, ném cô ra khỏi phòng, thuận tiện còn cầm lấy cặp sách, ném tới bên chân cô, cuối cùng đóng sầm cửa lại.

Hứa Hiện đứng ở bên ngoài hít gió lạnh một hồi vẫn chưa thể hồi thần, vì sao Lý Như Nguyệt lại có thể làm vậy, sao có thể cương quyết nhanh chóng như thế cơ chứ!

Hứa Hiện nhấc cặp sách, ở bên ngoài cầu xin: "Mẹ à, ngày mai đi học con sẽ làm bổ sung bài tập mà, mẹ cứ cho con vào trong trước đã, bên ngoài lạnh lắm, lại còn nhiều muỗi, tay con bị chúng vây lấy đốt cả rồi.

Lý Như Nguyệt hừ lạnh hai tiếng, vô cùng nhẫn tâm mà vạch trần lời nói dối của Hứa Hiện: "Con gái tôi cũng thật thông minh quá đi, thời tiết nóng mới có muỗi, con khi nãy vừa kêu lạnh giờ lại còn có muỗi, là con tự đẻ chúng ra à?"

Hứa Hiện trầm mặc vài giây bèn trả lời: "Mẹ! Về sau con muỗi kia chính là cháu trai của mẹ, nếu mẹ dám đập nó chết, con sẽ ở đây đối chất với mẹ."

Đáp lời Hứa Hiện, Lý Như Nguyệt tức giận rống lên: "Con mau lăn đến nhà Tiền Hải Linh hỏi bài tập ngay đi, làm xong hết tất cả rồi hãy trở về đây!"

Nhận được mệnh lệnh, Hứa Hiện hăng hái nhấc theo cặp sách chạy đi.

Hứa Hiện nửa kéo nửa lôi theo cặp sách, đi về phía nhà Tiền Hải Linh, vừa mới vào đại viện đã thấy Tiếu Giang.

Hứa Hiện nhanh chóng chạy trốn phía sau cây hòe, chờ Tiếu Giang đi qua.

Gió lạnh ngừng thổi một hồi, Hứa Hiện thầm đoán có lẽ Tiếu Giang đã đi xa rồi, cô xoay người muốn đi tìm nhà Tiền Hải Linh, lại trông thấy Tiếu Giang đứng ở ngay đằng sau, ung dung dựa người lên thân cây hòe nhìn cô.

Hứa Hiện bị dọa sợ cả người run lên, trái tim căng thẳng đập mạnh, Hứa Hiện xoa nhẹ lên trái tim đang đập loạn của mình, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại: "Anh đứng ở phía sau em làm gì?"

Tiếu Giang khom người ngồi xổm xuống, cong khóe môi cười nhìn cô, hỏi ngược lại: "Thế em trốn ở phía sau cây hòe làm gì?"

Hứa Hiện nâng cặp sách nhỏ lên, ngăn trở khuôn mặt yêu nghiệt của Tiếu Giang, chán nản nói: "Ngày mai phải đi học, em quên làm bài tập nên bị mẹ đuổi đi, em hoàn thành xong xuôi bài tập mới cho trở về nhà."

Tiếu Giang cầm lấy cặp sách của Hứa Hiện, đặt nó trong lòng, trêu đùa cô nhóc: "Cho nên đó là lí do em chọn ở chỗ đen thui này, làm bài tập?"

Tai Hứa Hiện ửng đỏ, làm chuyện trái với lương tâm lại vừa vặn bị người ta bắt được, có giải thích thế nào cũng cảm thấy đuối lý, Hứa Hiện giật lại cặp sách không để ý tới Tiếu Giang, đi thẳng tới trước cửa nhà Tiền Hải Linh.

Mẹ Tiền Hải Linh là Phùng Trác Mai ra mở cửa, thấy đúng là Hứa Hiện, Phùng Trác Mai khom người hỏi: "Tiểu Hiện, có chuyện gì sao?"

Hứa Hiện ngượng ngùng mở lời nói: "Dì Phùng ơi, cháu quên mất không làm bài tập, muốn hỏi Hải Linh xem thầy cô giao bài như thế nào."

Cùng sống trong một khu, mấy nhà không thể thiếu tâm tư đi so sánh, gia cảnh Phùng Trác Mai so ra kém hơn Lý Như Nguyệt, nhưng cũng may Tiền Hải Linh luôn không chịu thua kém, hăng hái phấn đầu tranh giành, thường xuyên đứng nhất trong kì thi, ít nhiều cũng có thể áp chế được Lý Như Nguyệt.

Nghĩ đến Hứa Hiện đi học cũng ngốc như vậy, bài tập cũng phải hỏi con gái của mình, bà ta tuy rằng ngoài mặt đồng ý với Hứa Hiện, nhưng trong lời nói lại biểu lộ không ít ý châm biếm chế nhạo: "Tiểu Hiện, cháu đừng đi giao du với mấy đứa trẻ hư hỏng bên ngoài, cháu cứ theo học Hải Linh nhà dì, ở trường chăm chỉ nghe thầy cô giảng bài, sau này cho dù có không thi đậu đại học, thì cũng có thể bỏ cái danh bí chữ, đi theo Hải Linh nhà dì sống cũng thoải mái dễ chịu hơn."

Hứa Hiện cười ha ha hai tiếng, bày tỏ thiện chí đáp: "Dì Phùng à, hiện tại có thể làm doanh nhân, đều là phú nhị đại có quyền có thế, nếu dì muốn Tiền Hải Linh làm doanh nhân, chi bằng nói chú kiếm nhiều thêm chút tiền làm tiền vốn, ít nhất cũng có thể tạo ra doanh nhân có chút tên tuổi, khỏi phải gây sức ép khiến Tiền Hải Linh lăn lộn một, hai tháng trời."

Phùng Trác Mai bị Hứa Hiện nói tới tức cái lồng ngực, bà ta khẽ kêu lên the thé: "Còn nhỏ mà dám ăn nói như vậy?"

Hứa Hiện vẫn ôm cặp sách trong tay, nhìn chằm chằm Phùng Trác Mai không có nửa phần né tránh, cô hé mở môi nhỏ xinh xắn, trả lời rõ ràng: "Nói sự thật thôi ạ."

Hứa Hiện mắt thấy Phùng Trác Mai đã có khuynh hướng muốn nổi điên, cô nghiêng đầu nhìn về phía Tiền Hải Linh đang đi tới cửa, nhanh chóng chuyển hướng khỏi Phùng Trác Mai, sốt ruột hỏi Tiền Hải Linh về bài tập.

Tiền Hải Linh có thói quen nhìn sắc mặt Phùng Trác Mai, thấy sắc mặt bà ta không vui, cũng không dám nhiều lời với Hứa Hiện, tùy tiện chỉ vài phần, sau đó liền đứng ở cổng nhà, giơ cao tay chào tạm biệt.

Hứa Hiện quay đầu lại, trông thấy Tiếu Giang vẫn tựa lưng cạnh cây hòe, khóe môi nhếch lên, nhìn cô cười.

Hứa Hiện không thèm để ý tới Tiếu Giang, mang theo cặp sách đi về nhà, bài tập lớp sáu đối với cô là chuyện dễ như trở bàn tay, cô chỉ cần nói chuyện tình cảm với Lý Như Nguyệt, gắng sức tỏ ra bi thảm vậy hẳn là có thể khiến cho bà phải nhượng bộ để cô vào nhà.

"Bé con!"

Hứa Hiện không thèm để ý.

"Nhóc con xấu xa!"

Tiếp tục không thèm đếm xỉa!

"Nhóc lùn!"

Nhắm trúng điểm yếu của Hứa Hiện, cô quay đầu, trừng mắt nhìn Tiếu Giang, nghiến răng nói: "Là anh cao, là anh có bản lĩnh, có chân dài bước rộng, cẩn thận có ngày trời sập xuống vậy thì người đầu tiên bị đập chết là anh đấy!"

Cảnh vật xung quanh tối mờ, Tiếu Giang phải nương nhờ ánh đèn yếu ớt của nhà bên mới có thể thấy rõ mắt Hứa Hiện ửng đỏ.

Gió lạnh nhè nhẹ thôi qua cây hòe, rụng xuống rất nhiều lá vàng, cùng với tiếng tán cây xào xạc, nghe kỹ, Tiếu Giang có thể nghe thấy tiếng hít thở phập phồng của Hứa Hiện.

Tức giận thật rồi.

Tiếu Giang đứng thẳng người, đi đến trước mặt Hứa Hiện cầm lấy cặp sách của cô, kéo Hứa Hiện đi về phía trước, anh chậm rãi dò hỏi: "Có bao nhiêu bài tập cần làm?"

Hứa Hiện vốn muốn hỏi Tiếu Giang cầm cặp sách của cô làm gì, nghe được lời này, cô đổi lại hỏi: "Anh muốn giúp em làm bài tập?"

Tiếu Giang dừng bước, khẽ cười một tiếng, anh xoay người ngồi xổm xuống trước Hứa Hiện, nhìn thẳng: "Anh giúp em làm lần này, về sau thì sao? Làm sao bây giờ? Huống hồ bây giờ cũng không muộn, bài tập tiểu học không nhiều lắm, vẫn còn kịp làm."

Hứa Hiện yên lặng nhìn Tiếu Giang, hỏi ra điểm nghi hoặc: "Vậy anh cầm túi sách của em làm gì? Muốn dẫn em đi đâu à?"

Tiếu Giang đứng lên, bước chậm lại, để Hứa Hiện có thể theo kịp bên mình.

Môi mỏng khẽ mở: "Anh dạy em."

Đêm tháng năm đã có vài phần khô nóng, Hứa Hiện nhìn về phía khuôn mặt dịu dàng của Tiếu Giang, có phần mơ hồ không rõ thật giả, bây giờ so với Tiếu Giang được viết trong sách sau này khác nhau quá xa, một bên sát phạt quyết đoán, mặt lạnh vô tình, còn bên này của hiện tại lại ôn nhu dịu dàng hoàn toàn không giống nhau.

Hứa Hiện đi nhanh tới trước hai bước, kéo lấy góc áo của Tiếu Giang.

Cảm nhận được lực kéo ở phía sau, Tiếu Giang quay đầu nghi hoặc nhìn về phía Hứa Hiện.

Hứa Hiện buông tay lấy lại cặp sách từ chỗ Tiếu Giang, đeo lên lưng, lắc đầu: "Tự em cũng có thể làm được."

Nói xong, Hứa Hiện nhấc chân rảo bước nhanh về phía nhà, chỉ sợ Tiếu Giang đuổi theo sau.

Tiếu Giang sửng sốt, nhóc con kia hình như đang muốn né tránh anh? Nghĩ lại thì khoảng thời gian hai người tiếp xúc qua lại, anh cũng cố gắng hết mức để âm giọng ôn nhu dịu dàng, suy cho cùng là anh làm sai ở chỗ nào?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.