Về tới phòng, Tiết Thứ lấy nhẫn ngọc từ trong áo ra.
Khi nãy, nhẫn ngọc lăn xuống thì bị kẹt lại chỗ thắt lưng. Lúc Tiết Thứ lấy nó ra, chiếc nhẫn đã bị thân nhiệt hừng hực của hắn hun nóng. Tuy biết rõ điều này không hề liên quan đến Ân Thừa Ngọc, nhưng khi nắm nhẫn ngọc ấm nóng trong tay, hắn lại cứ nhớ mãi không thôi về đôi bàn tay trắng như ngọc và đôi mắt long lanh ấy.
Tiết Thứ cúi đầu, từ tốn đặt nhẹ môi hôn lên chiếc nhẫn. Mặt nhẫn ngọc trơn láng và ấm áp, hắn như thể đang chạm vào làn da mềm mại.
Tiết Thứ nhắm mắt, trước mặt chỉ còn sót lại mỗi một khuôn mặt có đôi khi lạnh nhạt xa cách, có đôi lúc ấm áp thân thiết. Không người nào đoán được đâu là bản thân y, thế nhưng vẫn không kìm được lòng mà chìm sâu vào trong đó, tò mò về một thứ tình cảm bí ẩn được giấu bên dưới vẻ cao quý thờ ơ.
- Điện hạ...
Tiết Thứ khàn giọng gọi một tiếng. Tình cảm trong lòng hắn hệt như một quả bóng căng trướng, không biết bao giờ sẽ nổ tung.
Hắn vui mừng, song lại khó kìm nén được, để mặc cho dục vọng không ngừng sinh sôi nơi đáy lòng.
Muốn đến gần, đến gần hơn nữa.
Muốn chiếm lấy làm của riêng, giấu đi.
Trong đêm tối, Tiết Thứ luồn dây đỏ qua nhẫn ngọc, đeo lên cổ.
Từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ đeo một món trang sức dư thừa nào cả, cho nên khi mặt nhẫn kề sát ngực, hắn chợt thấy không quen. Nhưng nó lại là thứ nhắc cho hắn nhớ, điện hạ đối xử với hắn không giống những kẻ khác.
Chính vì thế, sự không quen này cũng nhiễm phải tâm tình vui mừng của hắn.
Mãi đến gần sáng Tiết Thứ mới đi ngủ, nhưng lại ngủ sâu vô cùng.
Hắn mơ một giấc mộng - thứ đã lâu chưa gặp.
Ân Thừa Ngọc trong mộng không phải là thái tử cao quý của Đại Yến, y mặc áo vải thô, trông rất gầy ốm tiều tụy, chỉ riêng trong đôi mắt phương vẫn còn sót lại sự kiêu ngạo bẩm sinh.
Trái lại, Tiết Thứ mặc một bộ áo bào vải gấm đứng bên cạnh Long Phong đế, nhìn xuống Ân Thừa Ngọc trong đám người phía dưới đang cúi đầu vái lạy, hô to vạn tuế.
Quần áo của y rất đơn sơ, cơ thể gầy còm được bọc trong lớp áo quần rộng thùng thình, trông y càng gầy hơn. Mái tóc dài được buộc lên, mấy sợi tóc mái lòa xòa trước trán bị gió tuyết thổi bay lên, che khuất đi khuôn mặt y.
Chỉ là trong đôi mắt đen láy thoắt ẩn thoắt hiện có một hạt giống không tên đang âm thầm nảy mầm.
Tiết Thứ để ý thấy y đang nhìn mình.
Trái tim của hắn vô thức đập mạnh, máu trong người sục sôi.
Hắn nhìn ngược lại y, nhưng Ân Thừa Ngọc lại cúi đầu, như thể vừa rồi y chỉ vô thức nhìn sang, chứ không thật sự để ý đến hắn.
Trong lòng Tiết Thứ vừa có phần thất vọng vừa âm thầm vui mừng.
Hắn không kìm được lòng muốn đi gặp y, muốn đến gần y.
Trong thiền điện không người, Tiết Thứ cố ý đi tìm Ân Thừa Ngọc, mà dường như y cũng đang cố tình đợi hắn.
Y đổi sang một bộ quần áo khá trang trọng, nhưng vẫn là màu trắng, không tài nào che được vẻ nghèo túng. Hết thảy như nói trắng ra, y không còn là thái tử điện hạ cao quý của khi trước nữa.
Đặc biệt là chiếc mãng bào sặc sỡ sang trọng mà Tiết Thứ đang mặc trên người càng làm nhấn mạnh sự thê lương của y ngay lúc này.
Sau ngần ấy năm, rốt cuộc hai người cũng được gặp lại nhau, thế nhưng cảnh còn người mất, tình thế đảo ngược.
Đứa con của trời rơi xuống cõi trần, không ai thăm hỏi.
Ngược lại, hắn từ trong bùn sâu không đáy bò ra ngoài, độc ác không từ thủ đoạn. Cuối cùng, hắn nắm được quyền lực to lớn trong tay, trở thành nịnh thần trong miệng thế nhân, sau này sẽ không được chết tử tế.
Hắn tốn biết bao công sức băng đèo lội suối mới đến được trước mặt y. Hết thảy đều thay đổi, lại dường như chẳng thay đổi gì.
Khoảng cách giữa bọn họ vẫn là núi non trập trùng, không thể nhìn thấy rõ nhau.
Thậm chí ánh mắt của Ân Thừa Ngọc nhìn hắn không khác gì với những kẻ khác.
Trong mắt y, hắn là nịnh thần lộng quyền, là thái giám ti tiện dơ bẩn, và là thanh đao hữu dụng.
Người xưa gặp lại như chưa từng quen, chỉ có mình hắn tự ôm nỗi vui mừng chờ mong. Mà Ân Thừa Ngọc lại là một người cô độc, dốc hết vốn liếng để đặt điều kiện với hắn:
- Chỉ cần Đốc chủ giúp ta về lại triều đình thì ta sẽ đáp ứng bất kì điều kiện nào.
Tiết Thứ bị sự kiên quyết được ăn cả ngã về không của y làm cho đau lòng.
Tức giận không ngừng tuôn ra khỏi lòng ngực, hắn rất muốn giết người.
Nhưng sao hắn có thể làm tổn thương y đây?
Vì thế, hắn mỉm cười, cố tình hỏi y:
- Cái gì cũng được sao?
Ân Thừa Ngọc chỉ do dự trong cái nháy mắt, đoạn gật đầu, tự tay mở chiếc lồng giam giữ con thú trong lòng hắn ra.
Con thú hung ác xông ra, cắn vào cổ y. Nó nếm được mùi máu, chấp nhận điều kiện của y.
Trên cần cổ trắng như tuyết của y xuất hiện một vết cắn đỏ tươi, tựa như vừa ký một khế ước.
Từ đó về sau, y theo hắn chìm sâu vào trong bùn lầy. Mà hắn trở thành một thanh đao sắc bén trong tay y, giúp y chém sạch vật cản, vạn kiếp bất phục, chết không hối hận.
...
Khi Tiết Thứ tỉnh dậy, bên ngoài đã sáng trưng.
Hắn vội mò tìm nhẫn ngọc trước ngực, nắm chặt trong tay, thở dốc.
Mọi chuyện trong mộng quá đỗi chân thực, tâm tình hung ác điên cuồng cuốn hắn vào, làm dâng lên trong lòng hắn mong muốn phá hủy Ân Thừa Ngọc, kéo y chìm sâu vào.
Cái nỗi lòng này quá mãnh liệt, mặc dù hắn đã thoát khỏi cảnh tượng trong mơ nhưng trái tim vẫn đập thình thịch không ngớt.
Hắn không thể nào tưởng tượng ra được hình ảnh con người cao quý kiêu ngạo bị bẻ gãy cánh, ném vào bùn lầy sẽ là như thế nào.
Tiết Thứ nắm chặt nhẫn ngọc, cho đến khi nó ấm lên hắn mới dần dần bình tĩnh lại.
Hắn nặng nề thở ra một hơi, đoạn nhét nhẫn ngọc vào lại trong áo.
Nhớ lại bóng dáng cô độc trong mộng kia, hắn không thể nào khống chế được tức giận trong lòng nữa.
Hắn không bao giờ dung tha cho kẻ nào dám làm bẩn tuyết trắng, mặc dù người đó là chính hắn cũng không được.
*
Tiết Thứ sửa soạn xong, lúc tới tìm Ân Thừa Ngọc thì mới biết được y đã ra khỏi thành.
Có Ôn Linh đứng giữa khuyên nhủ, những người nhiễm bệnh trong miếu thổ địa đều đã được đưa đến lệ nhân sở. Sáng sớm hôm nay, thái y và những đại phu khác cũng đã đến đó để bắt mạch và chữa bệnh cho bọn họ.
Cùng lúc đó, bọn họ dựng lều cứu tế (chỗ phát cơm từ thiện) ở cửa thành, sắp xếp người phát cháo và rao bố cáo: Bất cứ người nào khỏe mạnh đều được tham gia xây dựng lệ nhân sở và thiện tế đường, mỗi ngày được phát lương thực cần thiết và thêm mười văn tiền công.
Khi Tiết Thứ đến, người bên ngoài cửa thành đã xếp thành hàng dài.
Trước cửa thành có binh lính phát khăn che mặt, bất kì người nào đến xếp hàng đều phải nhận một miếng khăn bịt mũi miệng lại. Ngoài ra còn có thêm mười đại phu đứng canh ở đó, dân chúng tới bắt mạch đều được tiếp tục xếp hàng nhận hai cái bánh bao và một chén cháo rau.
Người nào được kiểm tra là khỏe mạnh, nếu đồng ý đều được tới ghi danh ở chỗ chiêu công. Người nào không khỏe, phải được phân ra nhiễm bệnh dịch và không nhiễm bệnh dịch. Người nhiễm bệnh phải đưa đến cách ly ở lệ nhân sở ngay lập tức, người không nhiễm bệnh nhưng bị bệnh khác thì có thể đến thiện tế đường nhận thuốc, chữa hết bệnh sẽ được rời đi.
Khi Tiết Thứ tới, trời đã về chiều. Dân chúng nghe được tin, càng ngày càng nhiều người đến tụ tập ở cửa thành.
Có người to gan đã vội vàng xếp hàng đi bắt mạch nhận cháo, lại có vài người vẫn còn đang do dự đứng xem.
Để xóa tan sự lo lắng của dân chúng, Ân Thừa Ngọc cố tình sắp xếp vài người lính giọng khỏe liên tục rao lớn cho dân chúng biết Chu Vi Thiện đã bị tống vào ngục, thái tử thay mặt triều đình đích thân đến cứu tế, không còn thiêu sống người bệnh vô tội vạ nữa.
Ân Thừa Ngọc đứng trên công thành, nhìn tình hình diễn ra tuần tự ở phía dưới, trong mắt đầy ý cười. Y quay sang nói với Bố chính Kinh Vệ Sơn:
- Phương pháp cứu tế được sử dụng trong thành hôm nay rất có hiệu quả. Sau này mấy châu phủ khác cứ làm theo phủ Thái Nguyên đi. Khống chế được số người nhiễm bệnh, lại chiêu mộ danh y ở khắp nơi, ắt có thể tìm ra được cách chữa trị bệnh dịch. Đến lúc đó, mối nguy ở Sơn Tây chắc chắn sẽ được loại bỏ.
Kinh Vệ Sơn vâng vâng dạ dạ. Nhìn hàng lối trật tự bên dưới, ông cảm khái thổn thức, dần phấn chấn lên.
Ông nhậm chức Bố chính Sơn Tây đã mấy năm nay, vô công rỗi nghề, chẳng có tí công trạng và tham vọng cầu tiến nào. Có Tuần phủ Chu Vi Thiện thế lực lớn đè đầu, việc nào tốt đều do thân tín của ông ta thực hiện, việc nào xấu thì ném cho những quan viên còn lại, bọn họ đã quen làm qua loa cho xong rồi.
Nhưng mấy ngày vừa rồi đi theo phục vụ thái tử điện hạ, ông ta thấy y là người biết mềm nắn rắn buông, thưởng phạt công bằng. Quan viên dưới trướng đều dựa theo kế hoạch của y mà thực hiện, hôm nay nhìn lại đã thấy được trái ngọt, mọi người đều có phần tự hào.
Thuở ban đầu khi mới tham gia khoa cử nhập sĩ, có ai mà không ôm mong muốn cống hiến sức lực cho triều đình, tạo phúc cho nhân dân đâu? Chỉ là nhiệt huyết đã dần dần tàn lụi trên đoạn đường vô vọng phía trước rồi. Bây giờ đi theo thái tử, dường như ông đã tìm lại nhiệt huyết khi ấy.
Thật ra ông mới vừa tròn bốn mươi sáu tuổi, còn hai mươi bốn năm nữa mới đến tuổi về hưu.
Không mong gì chức trọng quyền cao, miễn là cẩn trọng, có lẽ sau này sẽ được tiến thêm một bước.
Kinh Vệ Sơn nhận lệnh, vội vã xuống khỏi cổng thành, sai người truyền tin đến các châu phủ khác.
Ân Thừa Ngọc chắp tay sau lưng nhìn dân chúng bên dưới, chợt phát hiện ra Tiết Thứ:
- Khỏe chưa?
Mấy ngày nay Tiết Thứ vừa bận bịu khắp nơi vừa phải hầu hạ y, mỗi ngày ngủ trễ dậy sớm, chắc có lẽ cũng mệt mỏi lắm. Sáng sớm hôm nay không thấy hắn đến, y không cho người đi gọi.
Tiết Thứ vẫn chưa thoát khỏi giấc mộng, nhìn thấy y, hắn không kìm được lòng mà so sánh với y ở trong mộng.
Xem ra, hắn thích người trước mặt hơn.
Đại Yến quý công tử, khí đắp thương ngô vân*.
*Biến tấu từ câu thơ của Lý Bạch: "Đại Lương quý công tử, khí đắp thương ngô vân"
Có nghĩa là Sự kiêu ngạo của quý công tử Đại Lương còn cao hơn cả mây ở Thương Ngô.
Trăng phải treo trên trời mới rọi sáng được đêm tối.
- Tạ điện hạ quan tâm, thần đã khỏe rồi.
Tiết Thứ rủ mắt, đáp.
- Vậy ngươi theo Cô về quan thự đi, nghe thuộc hạ báo cáo có tin khẩn từ Đại Đồng.
Ân Thừa Ngọc lướt qua người hắn, ống tay áo rộng vung lên, quấn quýt với áo bào của Tiết Thứ trong nháy mắt rồi lại tách ra.
Tiết Thứ chớp mắt, mau chóng đi theo.
Về tới quan thự, binh sĩ đưa tin đang chờ bên trong, trên mặt đầy lo lắng sợ hãi.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Ân Thừa Ngọc nhận lấy phong thư, vừa hỏi vừa mở ra. Cho đến khi đọc xong nội dung trong thư, ý cười trên mặt y dần biến mất. Y ném phong thư lên bàn, nghiến răng, lạnh lùng nói:
- Ngu xuẩn!
Tiết Thứ cầm phong thư trên bàn lên, đọc lướt qua. Đọc xong, hắn nhăn mặt, nói:
- Thần sẽ mau chóng dẫn người tới đó, không thể để dịch bệnh lây lan sang vùng khác.
Trong thư khẩn của thống đốc Đại Đồng viết: Hai ngày nay có lời đồn thái tử dẫn quân phong tỏa Sơn Tây, chuẩn bị tàn sát dân chúng trong thành để diệt trừ tai họa. Tối hôm qua, nạn dân ở Đại Đồng đã phá vòng vây của binh sĩ, chạy thoát về hướng Thiểm Tây và phủ Tuyên. Trong số những người bỏ chạy, có không ít người nhiễm bệnh.
- -------------------
Cún: Đương nhiên là ta sẽ không nói cho điện hạ biết chuyện trong mộng.