Cửu Thiên Hồng Đồ

Chương 111: An Bài



Đàm Nghĩa ngồi phệt dưới gốc Hòe cạnh phụ thân Đàm Lão, mặt mũi hắn sưng húp như cái thủ lợn thiu, y phục xộc xệch, lấm lem đất và mạt cỏ. Lão đạo sĩ kia đúng là một cái đả kích rất lớn, hắn vẫn luôn tự phụ về quyền cước của mình, chức vị giáo đầu dạy võ cho hai ngàn cấm quân không phải là một cái hư danh, cơ bản là hắn rất có thực lực. Vậy mà thứ võ kỹ do đạo sĩ kia triển ra lại tinh diệu đến khó tin, hắn không thể hình dung được tại sao lại có loại võ học đơn giản nhưng hiệu quả đến vậy.

Đàm Phi cười cười, móc ra một cuốn sách ném về phía Đàm Nghĩa:

- Đây là Vô Vi Nam Thiên, cũng có thể gọi là Vô Vi Nam Quyền, là võ kỹ truyền thừa của Nam Thiên Nhất Mạch. Bần Đạo tặng lại cho tráng sĩ, những mong người tu tập để giúp người, không phải để đem đi đánh người.

Sách này do Đàm kết hợp một số động tác học lỏm từ Nguyễn Tuấn và kết hợp cùng Tinh Vũ võ kỹ mà ra, hai chữ Vô Vi cũng do gã chế ra nốt. Khi xác định sẽ trở về trùng phùng cùng gia quyến, gã nghĩ đây sẽ là món quà ý nghĩa nhất dành cho nhị ca, và mất gần hai ngày để gã chắt lọc ra được một bộ quyền pháp ảo diệu như thế này.

Đàm Nghĩa vội vàng mở ra xem, đôi mắt hắn sáng rạng rỡ, hắn vội bái rất sâu, miệng cảm tạ liên tục.

Đàm Phi lại quay sang Đàm Trung ân cần:

- Bần đạo thấy cuộc đất quá vượng, lại là gia chủ ngài như thể mới từ quan về ở ẩn, như vậy có chút mâu thuẫn. Thứ cho ta nói thẳng, quan trường đầy rẫy mưu mô thủ đoạn, ngài còn phong độ như thế này, hẳn là đang né tránh một trường hạo kiếp cho gia tộc đi.

Đàm Trung biến sắc, hắn biết lão đạo kia đương nhiên cũng là một cái tiên gia giống vị ‘Râu Ngô’ lần trước, chỉ không biết là bên phe ta hay phe địch thôi. Mà nếu là địch, hẳng giờ này toàn gia Đàm thị đã nằm phơi thây cả rồi. Hắn ấp úng:

- Chuyện này… đúng là tiểu nhân có điều kiêng kỵ vậy nên mới đưa gia quyến về đây an cư, tránh thật xa chốn quan trường đầy rẫy thị phi.

Đàm Phi cười cười:

- Hắc, Thiên Nam Nhất Mạch chúng ta không giống với các đồng đạo khác, suốt ngày chỉ bo bo ẩn dật tu chân luyện đạo. Đệ tử môn ta đa phần đều đi xuống núi giúp đời. Thấy cuộc đất ở đây vượng khí quá mạnh, lại không tốt cho hoàn cảnh của gia chủ. Vậy bần đạo sẽ cải tạo đi đôi chút, đưa thêm thế Thuận Cung (1) vào để giảm bớt vượng khí do Nguyệt My Thủy làm ra, chuyển đổi vượng khí sang phúc khí lạc khí. Nguyễn thí chủ thấy thế nào?

Đàm Trung vội ôm quyền bái tạ rất là sâu:

- Cung kính không bằng tuân mệnh, vậy cứ theo sắp đặt của đạo trưởng đi!

Đàm không nói nhiều, ống tay áo gã bay ra nào là Liệt Không Đao, Kiềm Lam Kiếm, Cửu Khẩu Hắc Đao, Bạch Kim Toản… Tiếng ầm ì cát bay đá chạy vang lên không ngớt. Đàm Trung, Đàm Nghĩa chỉ biết đứng đó trợn mắt, cổ họng khô khốc. Đám gia nhân cũng bị một phen kinh hoảng.

Cải tạo lại một số bố cục của toàn bộ trang viện theo trận pháp Bát Phương Tụ An Trận, một loại trận pháp thấp cấp dành cho phàm nhân mà đám thầy phong thủy vẫn bài bố. Đàm khá hài lòng, gã còn bỏ ra hai con Kim Viên Khôi Lỗi, thay thế Tinh Thạch bằng Mặc Kim, miệng gã thì thầm: “Bảo vệ an nguy cho họ”. Kim Viên Khôi lỗi trở thành hai bức tượng kim loại giữa hoa viên, tạo dáng hết sức nghệ thuật. Với việc bổ sung lượng lớn Mặc Kim, hai đầu khôi lỗi này đảm bảo sẽ duy trì trong vòng hai trăm năm, bất kỳ kẻ nào có địch ý với Đàm gia, chỉ cần bước chân vào trang viện, lập tức sẽ bị chúng tấn công. Đàm Phi nói với Đàm Trung:

- Nếu rủi gặp biến cố, thu thập toàn bộ gia quyến chạy đến dưới chân hai bức tượng kia, chúng sẽ bảo vệ chư vị.

Nói rồi gã đảo mắt qua nhìn Đàm Lão thật sâu, thật lâu. Thân ảnh cứ thế mà mờ dần rồi tiêu thất trước sự ngỡ ngàng của Đàm thị huynh đệ. Đàm Nghĩa đớp đớp không khí như cá chép ngáp nước, hắn thì thầm với Đàm Trung:

- Rốt cuộc lão là ai?

Đàm Trung sâu sắc hơn nhị lão đệ rất nhiều, ánh mắt xa xăm trả lời mơ hồ:

- Có lẽ là tứ đệ đệ!

Đàm Nghĩa vỗ trán đánh bộp:

- Thôi đúng rồi, đại ca xem hắn đánh ta bầm dập ra thế này, chắc để rửa hận việc ngày nhỏ ta hay đánh hắn. Thằng này láo thật…! Mà sao hắn về lại không nhận mặt cha và anh? Việc gì phải dấu diếm thân phận cho mệt?

Đàm Trung liếc xéo gã em trai, vẻ mặt cau có rồi trở nên nghiêm nghị:

- Ngươi cũng bớt cái tính côn đồ hung hãn đi, bớt gây náo loạn đi. Hiện gia cảnh vẫn đang trong vòng nguy hiểm, hắn chắc chắn có nỗi khổ riêng nên mới làm như vậy.

Đàm Lão vẫn ngồi ghế đá chợt thốt lên:

- Hai thằng trời đánh! Nó chính là Phi Nhi không sai… ôi! Hức hức… Phi Nhi! Cha có lỗi với con nhiều lắm, hức hức…



Chi Lăng Thành.

Đàm Phi tựa như một tên công sai nghênh ngang đi giữa phố, Tú Tú đi sau thu hút rất nhiều ánh mắt từ đám thanh niên hư hỏng ven đường, chúng chỉ biết nuốt nước bọt ừng ực trước thân hình gợi cảm của mỹ nhân, nhưng cũng chẳng dám làm ra điều gì manh động, bởi rất kiêng kỵ với gã công sai bưu hãn kia.

Chi Lăng Thành cũng không tính là nhỏ, đây là một tòa quan ải chiến lược của Việt Quốc, là nơi tập trung một lượng lớn binh lực Việt Quốc nhằm kiềm chế đại binh Hoàng Hoa mỗi lần đế quốc này đem quân xuống Phương Nam trinh phạt. Vậy nên, một vài binh tướng vận thường phục đi lại trong thành cũng không phải chuyện lạ lẫm gì.

Không khó để Đàm Phi tìm ra Cao Phủ. Bé trai nhà họ Cao tầm bảy tuổi, tư chất có vẻ hơn người, sau một hồi kiểm tra kỹ càng, gã lắc đầu thở dài thông báo với Cao Viên Ngoại:

- Nhị linh căn, e là tông môn không thu nhận, đổi lại là một cái môn phái nhỏ hơn, tiểu tử này chắc chắn sẽ được đầu nhập.

Nhìn vẻ thất vọng trên gương mặt thằng bé và phụ thân nó, Đàm cũng chỉ biết làm bộ bất đắc dĩ. Cuối cùng gã an ủi Cao viên ngoại:

- Để khi nào ta phản hồn sư môn, sẽ bẩm báo lại may ra còn có cửa đặc cách.

Cao viên ngoại như ếch vớ phải cọc, hắn dập đầu tạ ơn Đàm và Tú Tú rối rít, còn kêu gia nhân đem ra một mâm châu báu dâng lên. Đàm chỉ cười xua tay, những thứ này đối với tu tiên giả đều là vô nghĩa. Gã cũng có chút cảnh tỉnh để Cao Gia phần nào nhìn thấy hiện thực:

- Việc này viên ngoại cũng không cần phải quá cưỡng cầu, mỗi một cá thể trong cái thế giới này đều có số phận riêng. Đôi khi làm một cái phàm nhân an yên tự tại lại là việc tốt. Tu tiên là con đường gian khổ và cô độc, tranh tranh đấu đấu không ngừng để sinh tồn. Việc của lệnh tôn đây cũng tùy thuộc vào một chữ ‘Duyên’ mà thôi!



Linh Chu rẽ mây trắng đi vào biên cảnh Hoàng Hoa Quốc, đến một dãy núi trùng điệp thì dừng lại. Tú Tú dặn dò:

- Đây là Vân Kha Lãnh, từ đây đi thêm một trăm dặm nữa là tới lãnh địa của Mã Gia. Chàng không nên đi vào quá sâu, tránh đụng độ không cần thiết với tu sĩ Mã gia. Thiếp đi hai hoặc ba ngày sẽ quay lại cùng chàng phản hồi Tông Môn.

Đàm Phi kéo Tú Tú về trước ngực, vuốt mái tóc bồng bềnh như mây của nàng:

- Ta có dự cảm không tốt, nàng nên cẩn trọng lời ăn tiếng nói, tránh xung đột trực diện cùng Mã gia, ta sẽ đợi ở đây chờ tin nàng.

Nói rồi gã đưa cho Tú Tú hai khỏa linh cầu truyền tin và một xấp phù lục:

- Trong này có rất nhiều phù lục đa dạng, là thứ bảo mệnh hữu hiệu nếu gặp nguy hiểm thì ném cả ra, đừng có tiếc.

Tú Tú rưng rưng cảm động:

- Người ta nói nam nhân thường hay vô tình, chàng lại rất tinh tế và chu đáo với thiếp… liệu chàng có làm thế với nữ nhân khác không?

Đàm gõ nhẹ lên vầng trán thanh cao:

- Thôi đi đi ‘hũ dấm’, nữ nhân phiền phức!

Tú tú nhăn mũi chu mỏ làm xấu, nàng tế ta phi kiếm ngự khí bay đi.

Đàm phi tìm một tàng cây cổ thụ lớn, dùng đao khoét vào một cái hốc rồi chui vào đó xếp bằng đả tọa, tiện tay ném vào miệng ba điểm Không Gian Ánh Linh rồi nuốt chửng.

Chuyến đi Đà Lạt Trấn đem đến cho gã rất nhiều cảm xúc, chỉ tiếc một điều là không được gặp mặt tam tỷ tỷ Thanh Mai, gã cũng muốn ra mắt hai vị tẩu tẩu vợ của lão đại và lão nhị. Nhưng không gặp vẫn là tốt hơn. Thanh Mai theo đại ca Đàm Trung vài năm rồi quen thân với một gã thư sinh lên kinh thành đi thi, sau đó người kia thi trượt trạng nguyên nên đành trở về quê mãi tận Phủ Tuần Châu, hai người kết thành phu thê rồi Thanh Mai theo chồng về quê hắn sinh sống lập nghiệp.

Lần này về thăm gia quyến, thấy mọi người vẫn khỏe mạnh bình an là gã yên tâm rất nhiều rồi. Dù sao tiên phàm khác đường, có lẽ nhân duyên với Đàm thị đến đây là chấm dứt. Gã mang trên mình nhiều bí ẩn, nhiều sứ mệnh, việc gây thù chuốc oán với tu sĩ Vân Lam Giới là điều đương nhiên không thể tránh khỏi. Tốt nhất là không liên quan đến Đàm gia để khỏi liên lụy đến họ.

Tu tiên Vân Lam có một quy định luật bất thành văn, cấm tu sĩ không được tham gia vào các hoạt động của phàm nhân, lại càng không được sát hại phàm nhân. Nhưng ai mà biết được, quẫn lên thì tu sĩ việc gì cũng dám làm, việc thủ tiêu một vài cá nhân hay gia tộc thi thoảng vẫn xảy ra, chẳng có kẻ nào truy cứu cả.

Mã Gia Trang.

Gia tộc tu tiên thuộc bậc trung lưu, không tính là lớn nhưng cũng chẳng phải nhỏ, lại có quan hệ rất mật thiết với Tử Huyền Môn, uy danh cũng như tầm ảnh hưởng bao trùm một vùng rộng lớn của Hoàng Hoa Đế Quốc và một phần lãnh thổ Việt Quốc.

Gia chủ Mã Hạo Hiên ngồi ghế chủ tọa trong , mặt lão đỏ lựng, có vẻ như đã động nộ rồi. Dẫu vậy, ở vị trí người đứng đầu một gia tộc, lão vẫn giữ cho mình một thái độ bình thản. Lão phóng mắt toàn trường như để chấn nhiếp thiếu nữ xinh đẹp trước mặt:

- Hủy hôn? Hắc, Tú Tú tiểu chất nên suy nghĩ thật kín kẽ chu đáo. Việc này người lớn trong nhà đã định, đám hậu bối các ngươi nên tôn trọng mà làm theo. Hơn nữa, Mã gia ta có ân lớn với hai mẹ con ngươi, đừng nghĩ mới bước chân vào cảnh giới Thượng Linh Sư là có thể ‘đắc ngư vong thuyên’, ăn cháo đá bát như thế được.

Cẩm Tú Tú quỳ trước án run run đôi vai gầy, ánh mắt hoảng hốt:

- Lão gia! Những lời này ngài thốt ra có phần rất nặng nề. Chất nữ tuy ngu dốt nhưng vẫn một lòng kính hiếu Mã Gia, công ơn trời biển của ngài vĩnh viễn không bao giờ dám quên. Nhưng tình cảm lại là chuyện không thể cưỡng ép, ta không có tình cảm với hắn, sống với hắn chỉ làm khổ cho cả hai. Chuyện hôn ước xưa kia là do ngài thúc ép mẫu thân ta, bản thân ta đâu có chấp nhận. Hơn nữa, Mã lão gia ngài cũng đáp ứng việc khi ta có tu vi cao hơn Mã Thái ca ca, sẽ đồng ý hủy bỏ hôn ước. Đến giờ lại nuốt…

Mã Thái đứng một bên giận run người, hắn nhìn về bóng lưng mảnh mai của Tú Tú với ánh mắt phẫn hận cướp lời:

- Nói hay lắm, hay lắm. Tú Tú muội, nàng mới tiến cảnh Thượng Linh Sư, đừng nghĩ là ta không thể phá cảnh. Rồi nàng chống mắt lên mà xem, ta sẽ đột phá cảnh giới, một tay đập chết thằng xúc sinh họ Đàm kia.

Thân mẫu của Mã Thái ngồi trên trường kỷ đập mạnh chén trà xuống bàn:

- Hay cho con bé này! Hóa ra là có nam nhân khác. Vậy ta hỏi thẳng một câu, ngươi đã thất thân với gã?

Tú Tú thân thể mảnh mai run bắn lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má Tú Tú, những chuyện tế nhị như thế này mà người đàn bà kia cũng có thể đem ra hỏi trước mặt một đám nam nhân trong đây được. Cuối cùng, thu hết can đảm, Tú Tú đưa ánh mắt kiên định nhìn về Mã phu nhân gật đầu:

- Ta có tình cảm với hắn.

Toàn trường im phăng phắc.

Mã Thái đương nhiên không thể chịu nổi đả kích này, hắn vung chưởng đập nát một chiếc đôn gỗ thành bột phấn, hằm hằm bỏ vào trong hậu sảnh.

- Hết Chương 111 -

(1) Thế Thuận Cung: Thế đất thuận cung là thế đất có hình dáng uốn lượn vòng cung. Thế đất này được ví như người mẹ che chở và bao bọc đứa con của mình. Thế đất thuận cung được xem là có quý nhân phù trợ, nơi hội tụ an khí, lạc khí rất tốt về phong thủy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.