Nhắc tới Phan Trung Thành, Nguyễn Yến Linh không khỏi xụ mặt xuống, hờn dỗi trên trán nổi hắc tuyến khuôn mặt biểu lộ rõ sự ghét bỏ:“Trước là người quen của con Thúy, vài lần đi bar cùng xong quen biết nó muốn làm quen, tao cũng đồng ý rồi biết tao không người yêu quay sang bám theo đuổi rồi tỏ tình. Tính ra quen chưa được tuần chứ chẳng hơn mà đòi làm người yêu. Tao không đồng ý nó liền như vậy đấy.”
“Nghe hãm nhỉ?“. Cô cười đều nói.
“Hay...” Đỗ Anh Thư định mở miệng nói thêm, bỗng khựng lại ngập ngừng, có lẽ vài phút nói chuyện với nàng nhiều hơn mấy câu so trước kia suýt làm cô quên đi vị trí của bản thân.
“Hay gì?“.
“Không có gì, vậy không thích thì nói thẳng nó, chứ để đeo bám vậy cũng khó chịu.”
“Bảo rồi mà vậy đấy.”
Cô chép miệng một cái, im lặng lái xe. Đỗ Anh Thư lục trong trí nhớ cũ kĩ con đường nhà nàng, nàng không nói vậy chắc là đúng rồi.
“Thư, sao mày biết nhà tao...?”
“Hồi xưa làm stem qua nhà mày lấy đồ còn gì, cố nhớ lại là được.”
“...” Cái này có thể nhớ được sao?
Dừng trước cửa nhà nàng, Đỗ Anh Thư nhận lấy mũ bảo hiểm từ tay nàng. Ngoài mặt mỉm cười tạm biệt, bên trong tiếc nuối.
Ánh mắt lưu luyến, Nguyễn Yến Linh lòng bỗng hụt hẫng, không vui. Lần đầu nàng không muốn về nhà sớm đến vậy nhưng vẫn là đã về rồi, trách chỉ trách sao đường đi lại ngắn, thời gian thì trôi nhanh.
“Thôi, vào nhà nghỉ ngơi đi. Tao về đây.”
“Có kẹo không?“.
Nàng mở miệng nói, một chút níu kéo hiện lên.
“Không có, lớn rồi. Còn ăn kẹo, ăn ít thôi sâu răng đấy.”
“Kệ tao, lớn rồi không cần mày lo, răng tao còn khỏe lắm.”
Lần này thì không có thật rồi, kẹo đã hết chẳng còn mà cũng chẳng có mà cho nàng được nữa rồi. Câu nói của nàng làm cô sững sờ hồi lâu, cũng tự thầm nghĩ “chết rồi, phải làm sao đây! Cô lại muốn cho nàng kẹo lúc này.”
Một vài kí ức vụn vỡ, lẻ tẻ từ đâu lại ùa về, hồi nào còn là thiếu nữ với mái tóc dài màu nâu hạt dẻ, tâm hồn phóng khoáng, thoải mái, trong sáng. Giờ đã trưởng thành, xinh gái hơn biết bao.
Sau lớp khẩu trang Đỗ Anh Thư thầm cười khổ một cái, tay siết chặt lấy tay ga. Đôi mắt đành phải lảo đảo xung quanh cúi cùng tìm ra bến đỗ là nhìn chằm chằm xuống đất nơi mũi cao gót của nàng. Ngôn Tình Nữ Phụ
Cô có nên đi về luôn không? Cô không muốn một chút nào, tận đáy lòng cô muốn ngắm nàng một chút nữa, tham lam một chút. Có thể ngày mai sẽ không thấy được nữa rồi.
Bỗng nhiên nàng lên tiếng đánh tan bầu không khí ngột ngạt, cưỡng ép này có lẽ chính nàng cũng không chịu được sự im lặng tột độ, ngượng ngùng đến vậy.
“Thư, mày... ở gần đây không?“.
“Cũng gần, cách nhà mày tầm ba, bốn cây gì đấy. Làm sao?“.
“Vậy ngày mai, mày đèo tao nhá. Nhỡ tao bị thằng kia làm phiền thì còn mày trợ giúp tao đuổi nó đi. Tao sẽ cố gắng đuổi nó đi, nhanh thôi không phiền mày đâu.”
Nhìn nàng nan nỉ cô như vậy, Đỗ Anh Thư lập tức đồng ý bởi vì cô cũng muốn giúp nàng thoát khỏi thằng đó. Thà nhìn nàng tới với thằng tử tế chứ không thể làm ngơ khi nàng tới với thằng tồi.
“Thật á, cảm ơn nhá.”
Nguyễn Yến Linh vui mừng, tức khắc nhảy bổ lên ôm chầm lấy cổ cô một cái liền buông ra. Đỗ Anh Thư tiếc nuối, tay vẫn còn đang ở giữa không trung ngại ngùng mà vội vàng bỏ xuống không để nàng phát hiện. Mùi hương rượu nhè nhẹ với mùi nước hoa hồng ban nãy xộc thẳng vào mũi cô nhưng lần này lại hoàn toàn khác xa, cô lại rất thích chứ không ghét bỏ như ban nãy.
Đỗ Anh Thư:“Thế thôi, vào nghỉ đi. Mai tao qua gọi.”
“Được, mày vẫn còn giữ kết bạn với tao chứ. Không hủy đúng không?.”
Ý nàng chỉ là facebook, cô gật đầu nhẹ sau lại thêm một tiếng “ừ” thật khẽ như tiếng muỗi vo ve nàng không nghe thấy được.
“Vậy mai có gì gọi tao xong tao xuống.”
Đỗ Anh Thư:“Ok“.
Ánh mắt dõi theo bóng dáng Nguyễn Yến Linh đi vào nhà, nàng vẫy tay cánh cử khép lại dần chỉ toàn là bóng tối sót lại. Nhưng bóng tối này lại không bủa vây, bao trùm cuốn cô vào được.
Cô đứng dưới nhà nàng hồi lâu, hai tay bỗng dưng xòe ra trước mặt giơ lên không trung làm động tác cổ vũ bản thân, trên môi khóe miệng nhếch lên, độ cung hoàn hảo để diễn tạ sự hạnh phúc ngập tràn lúc này của cô. Trong lòng đã sớm gợn lên tầng sóng lớn.
Đâu còn sự vui sướng nào hơn, Đỗ Anh Thư thàm cảm ơn bạn tốt của mình đã rủ cô ra ngoài để được thấy nàng và có thêm thời gian bên cạnh nàng vài hôm nữa, như vậy cũng đủ làm cô mãn nguyện, đâu ai là không muốn cạnh người mình yêu.
_____________________________________
“Ting” Điện thoại vang lên âm báo của tin nhắn. Trần Ngọc Anh mơ màng, lóc ngóc mò dậy tay sờ xung quanh đầu giường. Đồng hồ trên điện thoại hiện báo đã là 10 rưỡi tối có tin nhắn gửi qua là của Đỗ Anh Thư, hai mắt của nàng như thấy thứ làm nàng khó chịu.
Bên miệng nàng lẩm nhẩm:“Chó má, thứ bỏ bạn nhắn quần què“.
Mí mắt của nàng nặng trĩu dần khép lại nhưng.
“Mình đặt trà sữa cho bạn rồi đấy. Ra ngõ lấy đi. Shipper đang chờ.”