Một giọng nói trầm ổn vang lên trong đám đông có phần lấn át đi tiếng ồn. Nguyên Vân như tìm được cứu tinh, đôi mắt sáng long lanh rực lửa trong mùa đông lạnh, ý chí chiến đấu đã quay trở về:“Sếp Chính! Anh lại đây, thằng khốn này có ý định đồi bại với chị Linh không được xong giờ qua đây giả bộ này.”
Nguyễn Huy Chính chen chúc trong đám đông ló mặt ra, nghe đến những cụm từ chính hắn sắc mặt khẽ biến, đôi mắt như có như không liếc đến nàng, gương mặt nàng lạnh tăng không lộ bất kì cảm xúc nào, ánh mắt sắc bén hình viên đạn ấy âm thầm gây ra nỗi sợ trong lòng hắn. Nguyễn Huy Chính thu lại cặp mắt.
“Mời anh đi cho, nơi này là công ty làm việc không phải là nơi để anh đến quấy rối. Nếu anh không đi đừng trách tôi mời bảo vệ đến lúc đó anh bị lôi như một con chó tôi cũng không can thiệp vào. Tôi cũng không anh lẻn vào đây kiểu gì, nhưng mong anh hợp tác tự giác rời đi.”
“Linh, anh...”
“Câm, đừng gọi tên tôi bằng cái giọng ghê tởm của anh.”
Sau câu nàng nói không ít người đã trầm trồ, ngay cả Nguyên Vân lẫn Nguyễn Huy Chính rơi vào im lặng còn riêng Phan Trung Thành thì cứng ngắc, xịt keo. Mọi chuyện từ đầu tới cuối bị nhiều người quay chụp, mỗi người một ý đưa lên mạng xã hội với những tiêu đề khác nhau.
“Biết điều thì cút về, đừng làm tôi thấy ngứa mắt thêm nữa. Con chó cũng biết nghe lời sao anh lại chẳng có ý thức như vậy. Tôi đang hoài nghi về độ nghe hiểu của anh đấy. Tôi không ngại cho anh vay tiền để khám lại đôi tai và bộ não của mình. Sống đừng dai như đỉa làm người khác cảm thấy ghê dùm đấy.”
Nguyễn Yến Linh phun ra một tràng dài, nàng cảm thấy nàng đã đánh giá cao về độ thông minh của hắn. Ai cay cú thì chả muốn quay lại trả thù nhưng nàng không chắc đây có phải ý hắn muốn trả thù hay không nhưng cũng quá ngu rồi, trả thù thì cũng phải xác định được thành công bao nhiêu chứ đằng này lại gần như là đứng nguyên ở cột mốc 0.
Mọi người vẫn xôn xao bàn tán, nàng chỉ muốn bịt hai tay lúc này để được nghỉ ngơi chứ nàng sắp chịu không nổi nữa rồi.
Nguyên Vân lon ton đuổi theo, Nguyễn Huy Chính ở lại giải quyết đám đông, kêu bảo vệ xách Phan Trung Thanh đi.
Lần đầu Đỗ Anh Thư thấy nàng dính người là bao giờ, chưa từng. Giờ thì thấy rồi đấy, cô hoài nghi nàng bị sốt nhưng khi đưa tay lên trán nàng lại hoàn toàn ổn chỉ là vài lúc lại húng hắng ho.
“Làm sao vậy?“.
Cô qua đón nàng nhưng khi nhìn tới mặt Nguyễn Yến Linh xụ mặt, sắc mặt kém đi ỉu xìu không giống mọi hôm tung tăng, năng động, hoạt bát đâu hết giờ chả còn gì.
Cô nắm lấy bắp tay nàng bóp bóp vài cái, đội mũ bảo hiểm cho nàng, giọng nhẹ nhàng:“Sao vậy? Mệt à? Tao đưa nhanh về cho mày nghỉ ngơi nhé.”
“Không muốn..”
Nguyễn Yến Linh giọng mềm nhẹ làm tan chảy trái tim cô, Đỗ Anh Thư thở dài kéo nàng lại gần đưa tay giữ lấy hai má nàng khẽ bóp làm mặt nàng trông buồn cười, cô phì cười một cái.
Nàng không thích thoát khỏi cái tay của cô:“Không vui.”
“Đây rồi, trở lại rồi. Không về nhà vậy đi chơi nhé?“.
Có hỏi nàng chuyện gì thì nàng nhất quyết không trả lời, vậy cô cũng không hỏi lại tránh nàng suy nghĩ nhiều. Đừng buồn nữa, cô chỉ muốn thấy nụ cười trên môi nàng trong những ngày còn lại.
Nhắc tới đi chơi, nàng liền vui trở lại. Nguyễn Yến Linh vứt bỏ bộ dáng thiếu sức sống ban nãy thay vào đó là hào hứng, mong chờ. Đôi mắt cong cong như trăng khuyết, đôi mắt biết cười làm cô cũng vui theo.
“Để xem nào, cách đây mấy cây có siêu thị mới mở thêm khu vui chơi.”
“Vậy được, tao muốn gắp gấu.”
Đỗ Anh Thư cười thầm, nàng đã vui lên tuy không biết nàng đã quên đi chuyện làm nàng không vui chưa nhưng hiện tại đôi mắt ấy không che giấu bất kì điều gì cả. Có thể yên tâm một chút.
Đỗ Anh Thư lái nhanh đến siêu thị, siêu thị khá lớn nằm ngay trung tâm thành phố, khu để xe đông nghịt, Nguyễn Yến Linh nhận vé xe. Cô dắt xe đi vào, cả hai như một cặp đôi thực sự, gió bên ngoài khá lạnh, vào trong một cái đều ấm cả lên. Có khi còn cảm thấy nóng, Đỗ Anh Thư mở một ngăn tủ nhét áo khoác vào, Nguyễn Yến Linh cũng vậy, cô nhét chìa khóa vào túi quần, cảm nhận được bên tay có gì đó chọc vào là nàng.
Cô chẹp miệng một cái nhận lấy chìa khóa từ tay nàng, nơi đây đông người ra vào, đi dạo. Ánh đèn sáng chói từ các cửa hàng, cả hai sáng bước dạo vòng quanh tầng một, tầng một là khu đồ ăn vặt hai mắt nàng sáng bừng lên.
Sao nàng có thể bỏ qua nơi này được chứ, đây chính là thiên đường dành cho nàng mà. Đỗ Anh Thư cũng chẳng khác là bao, cô choáng ngợp trước đống đồ ăn vặt nhiều loại như vậy. Để cho nàng đi đằng trước cô lấy một chiếc xe đẩy đi theo nàng.
“Mua nhá?“.
Nguyễn Yến Linh cầm một gói snack loại lớn hỏi bất ngờ hỏi cô, Đỗ Anh Thư sững sờ vài giây đáp lại:“Ăn thì mua.”