Trên luyện võ trường hoàn toàn hỗn loạn, đám mã tặc lợi dụng tốc độ nhanh của chiến mã vung ra một đao, một đao này tuyệt đối có lực lượng ngàn cân nên người thường sao có thể ngăn cản?
"Choang!"
Một đao chém lên cán trường thương, chặt đứt cán thương, quét lên thân một tộc nhân tạo ra một vết thương lớn, huyết nhục văng ra, máu tươi chảy ròng ròng.
"Nhị ca." Tộc nhân khác vội vàng kéo tộc nhân bị thương ra phía sau, đồng thời trường thương trong tay đâm ra, chống đỡ với tên mã tặc vung đao này.
"Ha ha…" Đám mã tặc cười như điên dại.
"Hô!" Một tên mã tặc khoác thiết giáp, trên đầu quấn khăn trùm cưỡi chiến mã mạnh mẽ vung đại khảm đao, bổ từ trên xuống dưới về phía một tộc nhân Đằng thị, tộc nhân đó phòng ngự không kịp, mắt thấy mình sắp bị chém chết.
"Chết đi." Tên mã tặc này vẫn hung ác cười to.
Đúng vào lúc này ---
"Hưu!" Một thanh tấn thiết thương phá không mà tới, 'cheng' một tiếng, ngăn cản một đao này, cầm tấn thiết thương chính là đại sư phụ thương pháp 'Đằng Vĩnh Tương' của Đằng gia trang, Đằng Vĩnh Tương vốn là một trong số ít những hảo hán trong tộc sau bốn năm luyện tập 'Hổ Quyền' thì trong cơ thể cũng có được nội kình, khí lực bản thân cũng tăng mạnh.
"Xuống." Đằng Vĩnh Tương quát to một tiếng.
Chỉ thấy thanh tấn thiết thương đột nhiên quất một cái, trực tiếp đè lên khảm đao, quất lên người tên mã tặc, phát ra một tiếng 'bồng', cả người mã tặc bị ném bay lên, đập lên người một tên mã tặc ở bên cạnh rồi lăn xuống đất.
"Luật luật luật"
Cả đội mã tặc rốt cuộc đã dừng lại, mà tên tráng hán đầu trọc thủ lĩnh mã tặc cưỡi Xích Hồng Mã đã xông đến tận sâu trong đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm Đằng Vĩnh Tương, không ngờ lại cười rộ lên: "Ha ha, bên ngoài đồn đại, hán tử Đằng gia trang các ngươi vũ dũng, quả nhiên có chút thực lực, không khiến ta thất vọng a."
Sách lược Thiết Sơn bang ra ngoài trưng thu tiền tài rất đơn giản, xông lên trước chém mấy người, mặc kệ hắn sống hay chết, sau đó đòi tiền.
Đại đương gia Vương Thiết Sơn của Thiết Sơn bang, lúc ở sào huyệt từng nói qua lời như thế: "Chúng ta là cường đạo, là thổ phỉ! Bởi vì đám bình dân sợ cường đạo cho nên mới có thể nộp tiền hàng năm! Không e sợ, không hoảng hốt? Bọn chúng vì sao giao tiền? Bạch Mã bang kia lực ảnh hưởng quá sâu, Thiết Sơn bang chúng ta vừa mới thành lập nên bắt buộc phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn, chấn nhiếp Nghi Thành, sau này mới dễ làm việc. Đến những thôn trang này, mặc kệ chuyện khác, trước tiến chém mấy người, kệ hắn sống hay chết thì tâm lý đám bình dân tự nhiên sẽ sợ sệt. Sợ sệt mới sẽ đưa tiền...Nếu không, bọn chúng còn tưởng rằng chúng ta tốt tính! Hừ...Còn về đám cứng đầu, diệt sạch cho ta. Dám phản kháng, giết sạch cho ta!"
Thiết Sơn bang tổng cộng có ba vị đương gia, hai vị đương gia khác cũng hết sức tán thành lời đại ca bọn chúng.
Ba huynh đệ xông xáo trên Cửu Châu đại địa hơn mười năm, sớm đã có nhận thức đối với thế giới này.
Đòi tiền?
Phải tàn nhẫn!
"Nhị đương gia, lão già kia thực lực không tồi, ta tới đối phó hắn."
"Giao cho ta, hai chiêu ta liền giải quyết hắn."
Xung quanh tên thủ lĩnh mã tặc có một đám nam nhân cưỡi chiến mã bờm xanh, đám nam nhân này tranh nhau nói.
Chiến mã bờm xanh này chính là Thanh Tông Mã của Thanh Châu, cũng phải vài trăm lượng bạc. Ngựa đám mã tặc phổ thông khác cưỡi, lông màu vàng đất, là ngựa bản địa của Dương Châu, chỉ cần mười lượng bạc lập tức có thể mua một thớt. Cưỡi ngựa gì cũng có thể nhìn ra được địa vị trong mã tặc.
"Mọi người lui ra sau." Đằng Vĩnh Tương vội nói.
Tộc nhân trên luyện võ trường liên tục đồng loạt thối lui, giơ trường thương, cẩn thận đề phòng. Lúc này, đám tộc nhân vốn ở trong nhà đã có không ít người chạy đến luyện võ trường. Là một thôn trang có hơn hai ngàn dân nên thôn trang vẫn còn rất lớn. Đằng Thanh Sơn, Đằng Vĩnh Phàm lúc này cũng đang trên đường chạy tới.
"Tam Tử, cho ngươi một cơ hội, tên cầm thương sắt kia, ngươi tới đối phó đi." Thủ lĩnh mã tặc cười nhạt nói.
Đối phương cứng đầu, bắt buộc phải diệt trừ!
"Vâng, nhị đương gia."
Phía sau hắn, một tên trong mười tám tên cưỡi Thanh Tông Mã cầm một thanh trường đao chỉ rộng hai đầu ngón tay, sống đao cũng khá mỏng, thoạt nhìn có chút na ná với kiếm.
"Lão già này, chịu chết đi." Tam Tử cười nhạo một tiếng, Đằng Vĩnh Tương năm nay đã qua tuổi bốn mươi.
"Hô!" Mã tặc tên 'Tam Tử' tay cầm trường đao dài hẹp cả người nhảy lên, không ngờ từ trên ngựa nhảy cao hơn một trượng, phảng phất như một con chim ưng giương cánh vồ lấy Đằng Vĩnh Tương. Trường đao trong tay cũng nâng lên đỉnh đầu, mang theo một cỗ lực đạo đáng sợ lăng không chém xuống.
Đằng Vĩnh Tương đứng bình tĩnh, nắm chặt trường thương trong tay.
"Hưu!" Đằng Vĩnh Tương mở to mắt, trường thương trong tay phảng phất như độc long xuất động, từ từ đâm tới.
"Hả?" Tên mã tặc trẻ tuổi đang ở giữa không trung hơi biến sắc, tốc độ trường đao trong tay tăng vọt, mang theo một đạo ảo ảnh, không ngờ lại vừa vặn bổ vào mũi tấn thiết thương.
"Choang!""Choang!"
Liên tục hai tiếng, tấn thiết thương bị đánh phản chấn sang một bên.
"Hừ!" tên mã tặc trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, đao thế biến đổi, lật tay đâm thẳng, đâm về phía ngực Đằng Vĩnh Tương.
"Vĩnh Tương!" Lúc này, Đằng Vĩnh Phàm vừa từ cửa hàng binh khí chạy đến luyện võ trường từ xa trông thấy một màn này, lập tức sắc mặt đại biến nhưng hắn căn bản cứu trợ không kịp.
Đúng vào lúc này ---
"Dừng tay!"
Phảng phất như một tiếng sấm vang vọng trên bầu trời, một tiếng quát này thậm chí khiến đám ngựa sợ đến nỗi nhảy chồm lên, khiến mấy tên mã tặc dọa cho ngã từ trên ngựa, lăn xuống đất. đồng thời một tiếng rít bén nhọn đáng sợ vang lên.
"Hưu!"
Tiếng rít gào kinh tâm động phách!
Một thanh phi đao xuyên qua không gian!
"Cao thủ!" Tên mã tặc tên 'Tam Tử' sắc mặt đại biến, tốc độ phi đao quá nhanh, căn bản không để cho có thời gian tránh né.
"Phốc!"
Một đạo hàn quang xẹt qua.
"A!" Mã tặc kêu 'Tam Tử' thống khổ gào lên một tiếng, rớt xuống đất, hắn ôm lồng ngực co quắp trên đất, máu tươi không ngừng tuôn ra. Phần lưng của hắn tương tự cũng có một lỗ máu. Thanh phi đao vừa rồi đâm từ trước ra sau ngực hắn, trực tiếp bắn lên hàng rào gỗ xa xa luyện võ trường.
"Cao thủ!" Tên thủ lĩnh nhị đương gia đang ngồi trên Xích Hỏa Mã kia quay đầu nhìn về hướng phi đao tập kích.
Những tên mã tặc lão luyện cưỡi Thanh Tông Mã khác cũng đều quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một thanh niên mặc áo vải, khuôn mặt thanh tú, tay cầm một thanh tấn thiết thương đã đến ngay trước mặt tộc nhân Đằng thị nhất tộc.
"Tốc độ thật nhanh." Đáy lòng tên nhị đương gia thất kinh, người khác không phân biệt ra nơi khởi nguồn của tiếng quát đó, nhưng hắn có thể phân biệt ra, "Thanh niên áo vải vừa rồi còn ở ngoài hơn mười trượng, trong nháy mắt liền đã tới đây. Tốc độ này thực sự quá nhanh. Hơn nữa…Nội kình, cũng cực mạnh."
Nương theo tiếng quát đó, nhị đương gia đã nhận định đối phương là một cao thủ nội kình.
"Thanh Sơn!"
"Thanh Sơn, ngươi đã tới rồi."
Đám nam nhân Đằng thị nhất tộc từng người đều hớn hở, Đằng Thanh Sơn gật gật đầu, nhìn về phía Đằng Vĩnh Tương: "Đại bá, không sao chứ?"
"Không sao, chỉ có điều, Thanh Sơn ngươi cẩn thận chút. Cao thủ trong đám mã tặc này không ít đâu." Đằng Vĩnh Tương hạ giọng, "Đặc biệt là tên thủ lĩnh cưỡi Xích Hỏa Mã kia, chính là hắn dùng Xích Đồng Chùy phá tan đại môn Đằng gia trang chúng ta. Tuyệt đối có lực lượng vạn cân, là một nhất lưu võ giả!"
Có lực lượng vạn cân, mới là nhất đẳng võ giả.
"Yên tâm, đại bá, chỗ này giao cho con." Đằng Thanh Sơn nói, đồng thời Đằng Thanh Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc trước, hắn đang ở trong sâu nhà mình luyện tập 'Hình Ý Tam Thể Thức', cảm giác được tiếng vó ngựa kia lập tức lao tới. Có điều từ lúc mã tặc phá tan cửa chính xông vào chém người, đến lúc Đằng Vĩnh Tương ra tay, thời gian lại quá ngắn.
Nhà Đằng Thanh Sơn cách luyện võ trường cũng phải đi một hồi. dù sao, đây là một thôn trang lớn có hơn hai ngàn người.
Cũng may tốc độ Thanh Sơn cực nhanh, rốt cuộc vào một khắc cuối cùng đã chạy tới.
"Ra mắt các vị hảo hán Thiết Sơn bang." Đằng Thanh Sơn chắp tay, ánh mắt như đao, quét qua đám mã tặc Thiết Sơn bang. Bởi vì một tiếng quát vừa rồi đã dọa không ít mã tặc ngã từ trên ngựa xuống, hiển nhiên, không ít mã tặc đối với Đằng Thanh Sơn vẫn còn có chút kiêng kị.
"Ha ha….Hảo hán tử!" Tên nhị đương gia kia lớn tiếng khen ngợi, "Không tưởng được Đằng gia trang lại có hảo hán như thế, bội phục."
"Một chùy phá tan đại môn Đằng gia trang ta, hảo hán Thiết Sơn bang, ta cũng vô cùng bội phục." Đằng Thanh Sơn cao giọng nói.
Một hồi nói chuyện này, đám nam nhân trong nhà từng người cũng liên tiếp chạy ra luyện võ trường, Đằng Vân Long cũng đến, có điều Đằng Vân Long chưa mở miệng.
"Thế nhưng, thương hại người Thiết Sơn bang ta, ta cũng phải cho các huynh đệ một công đạo. ngươi có hai con đường, một, bồi thường một vạn lượng bạc. Hai, thủ hạ của ta có mười ba tên, chúng ra tay mà ngươi có thể sống sót. Vậy chuyện này cứ như vậy bỏ qua." Tên mã tặc thủ lĩnh nhìn từ trên xuống, nói.
Tên nhị đương gia cũng biết rõ, nếu hôm nay không áp chế Đằng Thanh Sơn, e rằng sẽ lấy không được bao nhiêu bạc từ Đằng gia trang này.
"Woa, vậy ta thử xem hảo hán Thiết Sơn bang có thủ đoạn gì nào." Đằng Thanh Sơn khẽ cười nói.
"Rất tốt, có can đảm." Thủ lĩnh mã tặc vung tay, "Tản ra thành một vòng tròn, các huynh đệ hãy kiến thức qua hán tử Đằng gia trang này, xem có bản lãnh gì."
Đám mã tặc lập tức tản khai thành một vòng lớn.
"Thanh Sơn." Mấy người Đằng Vân Long, Đằng Vĩnh Phàm đều ở một bên lo lắng nói.
"Thanh Sơn, ngăn cản không nổi, chúng ta cứ giao ít bạc là xong." Đằng Vân Long hạ thấp giọng, mẫu thân Viên Lan ở bên cạnh cũng lo lắng nhìn con trai mình.
"Yên tâm, ngoại công." Đằng Thanh Sơn ung dung cười, nụ cười dường như lây nhiễm đến xung quanh đám người Đằng Vân Long, "Nếu thủ lĩnh Thiết Sơn bang người ta muốn để con chỉ điểm cho mười ba tên thủ hạ của hắn, con cũng không thể không cho chút thể diện. Cứ giúp hắn, chỉ điểm thủ hạ đi." Đằng Thanh Sơn cố ý kiến đám mã tặc đều nghe được lời của hắn.
"Hừ, thật to mồm, không sợ đứt lưỡi!" Một tiếng gầm phẫn nộ, mười ba nam nhân cưỡi Thanh Tông Mã từng tên đều nhảy lên.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!
Giữa không trung, mười ba nam tử liền rút một thanh lợi kiếm từ trên lưng ra.
"Có bản lãnh thì lại đây đánh với chúng ta một trận." Mười ba tên thanh niên toàn bộ cầm trường kiếm, bình thường trong hoàn cảnh chém giết đông đảo nhân mã, khảm đao tương đối có lợi thế, mà trong hoàn cảnh đơn đấu, dùng trường kiếm lại khá có lợi thế. Những thanh niên này đều đeo trường kiếm, rất rõ ràng…Chúng đều đã đắm chìm trong kiếm pháp rất lâu rồi.
"Mã tặc làm thành một vòng tròn lớn như vậy, một khi Thanh Sơn bước vào trong, nếu mã tặc không thủ tín thì một đám mã tặc vây công, vậy sẽ rất nguy hiểm." Đằng Thanh Hổ thấp giọng, có chút lo lắng nói.
"Thanh Sơn!"
"Thanh Sơn ca!"
Không ít tộc nhân đều lo lắng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn chỉ cười, lập tức tay cầm một thanh trường thương, trực tiếp đi vào trong trung tâm vòng tròn trống trải, một thân một mình đối mặt với rất nhiều mã tặc. Mà mười ba tên nam tử cầm kiếm kia đã bao vây Đằng Thanh Sơn, một tên cầm đầu cười nhạo nói: "Chúng ta cho ngươi cơ hội ra tay trước, nếu không…Ngươi sẽ không còn cơ hội ra tay nữa đâu."
"Có tin ta một đao phi thủng yết hầu ngươi hay không?" Đằng Thanh Sơn cười cười nhìn về phía nam tử cầm kiếm kia.
Sắc mặt nam tử cầm kiếm hơi đổi, phi đao của Thanh Sơn, những kẻ này vừa rồi thực sự đều đã nhìn thấy.