Cửu Đỉnh Ký

Chương 5-8: Tiềm ẩn



Đằng Thanh Sơn và Lâm Thanh ngồi đối diện nhau trong quán cà phê Bạch Vân cách Dương Liễu trà xã không xa. Thời gian trôi đi rất nhanh và đã đến lúc mặt trời xuống núi.

 

"Nhanh thật." Lâm Thanh nhìn thoáng qua cửa sổ. Đã trải qua một ngày rồi mà hôm nay nàng cảm giác thấy thời gian trôi đi thật nhanh. Lâm Thanh nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, trên mặt xuất hiện một nụ cười ngọt ngào. Mỗi khi nhìn thấy Đằng Thanh Sơn nàng đều cảm thấy rất thoải mái. Trái tim luôn trống trải không có điểm tựa của nàng nay đã thấy ấm áp hơn.

 

Lúc đó Đằng Thanh Sơn cõng nàng đi hơn hai mươi dặm đường núi. Cảm giác khi ở trên lưng của Đằng Thanh Sơn khiến nàng cả đời cũng không thể quên.

 

Đời này đến giờ nàng chưa từng bao giờ cảm giác thấy "an toàn", tâm linh bình tĩnh như vậy.

 

"Nếu như có thể vĩnh viễn như vậy nhìn hắn, cho đến khi biển cạn đá mòn thì tốt biết mấy." Lâm Thanh đáy lòng thầm nhủ, chính là trong đầu không thể không hiện lên hình ảnh của một người khiến cho Lâm Thanh trong lòng hơi run lên."Không, ta không thể lại vướng mắc Đằng Thanh Sơn như vậy nữa. Tại An Nghi huyện thành còn không sao nhưng đây là Dương Châu thành. Nếu như bị hắn phát hiện thì Đằng Thanh Sơn sẽ hỏng bét mất!"

 

Chính là vừa nghĩ đến không thể lại gặp mặt Đằng Thanh Sơn thì trong đáy lòng Lâm Thanh làm sao lại không thấy cam tâm.

 

Gặp mặt tại núi Đại Hưng An đã là duyên phận.

 

Còn có thể gặp mặt tại An Nghi huyện thành thì lại càng thêm là duyên phận.

 

Giờ đây lại một lần gặp gỡ tại Dương Châu thành, ngay cả Lâm Thanh đều cảm thấy đây là ông trời thành toàn cho nàng.

 

"Phật nói, kiếp trước nhìn thấy nhau năm trăm lần thì mới có thể đổi lấy kiếp này một lần gặp nhau. Ta và Đằng Thanh Sơn liên tục ba lần nhân cơ duyên xảo hợp gặp mặt, đây phải là duyên phận mà ông trời đã xác định." Lâm Thanh đáy lòng rất đau khổ, "Nhưng … ta lại không thể hại Đằng Thanh Sơn." Nội tâm đấu tranh khiến cho Lâm Thanh vô cùng do dự.

 

Đằng Thanh Sơn hơi lắc đầu. Hôm nay hắn chờ một ngày nhưng vẫn không nhìn thấy đệ đệ "Thanh Hà".

 

"Ồ?" Đằng Thanh Sơn đột nhiên chú ý đến tiếng nhạc vang lên trong quán cà phê lại chính là giai điệu của bài hát "Nhất trường du hí nhất trường mộng" (Một cuộc chơi một giấc mộng) của Tề Tần.

 

"Lâm Thanh, ca khúc này của Tề Tần thế nào?" Đằng Thanh Sơn mỉm cười hỏi.

 

Lâm Thanh lúc này thần trí mới tỉnh lại, vừa nghe Đằng Thanh Sơn hỏi liền cười: "Nhất trường du hí nhất trường mộng? Tề Tần chính là hát lại ca khúc này của Vương Kiệt."

 

"Vậy à, tôi chỉ nghe ca khúc do Tề Tần hát." Đằng Thanh Sơn nói.

 

Lâm Thanh kinh ngạc, một người nghe nhạc sao lại có thể chỉ nghe một người hát. Thích một người ca hát là một chuyện nhưng cũng không có khả năng hoàn toàn từ bỏ những bài hát của người khác a. Lâm Thanh không thể không tò mò hỏi: "Vì sao anh chỉ nghe Tề Tần hát?"

 

"Bởi vì anh ta có một ca khúc tên là Lang." Đằng Thanh Sơn tùy ý nói.

 

"Lang?" Lâm Thanh đáy lòng càng nghi hoặc.

 

"Thôi, tôi phải về đây. Sau này nếu có cơ hội sẽ gặp lại." Đằng Thanh Sơn đứng lên cười nói. Lâm Thanh còn không kịp nói thêm điều gì thì Đằng Thanh Sơn đã quay đầu đi ra ngoài. Lâm Thanh há miệng như muốn nói điều gì nhưng cuối cùng lại vô lực ngồi xuống. Nghe tiếng ca thê lương vang lên Lâm Thanh cười chua xót: "Nhất trường du hí nhất trường mộng? Vậy thì ta hãy coi tất cả những điều này chỉ là một giấc mộng mà thôi." Nói xong nàng liền cầm lấy cốc rượu bên cạnh lên và uống một hơi hết sạch.

 

***

 

Lâm Thanh đột nhiên xuất hiện tại Dương Châu đối với Đằng Thanh Sơn mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ, hắn cũng chỉ là cảm thán một tiếng. Núi Đại Hưng An, An Nghi huyện thành, Dương Châu thành liên tục ba lần gặp mặt Lâm Thanh chỉ là quá xảo hợp mà thôi. Đương nhiên Đằng Thanh Sơn cũng chỉ là cảm thán mà thôi.

 

"Hô, hô..."

 

Tiếng gió đêm rít lên, cành của cây đào trong sân cũng không ngừng lung lay theo gió. Một đạo nhân ảnh đang không ngừng di động trong sân và tiếng không khí rạn nứt, tiếng gió rít lại vang lên. Bởi vì thanh âm trầm thấp, thêm vào các ngôi nhà cách nhau tương đối xa nên điều này đối với cư dân chung quanh ảnh hưởng không quá lớn.

 

Đột nhiên Đằng Thanh Sơn dừng thân hình lại, trong mắt hắn xuất hiện một tia nghi hoặc.

 

"Tông sư cảnh giới, rốt cuộc làm sao mới có thể bước vào tông sư cảnh giới?" Đằng Thanh Sơn đáy lòng tràn đầy nghi vấn, "Ta đã tu luyện nhiều năm như vậy, giờ đây nội kính này hầu như đã có thể phát ra từ làn da trên khắp toàn thân, chỉ còn lại phần khó khăn nhất là da mặt! Bước cuối cùng này rốt cuộc phải đột phá thế nào?"

 

"Sư phụ vài chục năm bị vây khốn tại điểm này, cho đến cuối cùng cũng không thể bước vào tông sư cảnh giới." Đằng Thanh Sơn than thở không thôi, trong lòng đối với tông sư cảnh giới càng tăng thêm khát vọng.

 

Hắn không suy nghĩ thêm về chuyện này nữa.

 

"Ta đi đến Dương Châu thành đã tám ngày rồi. Ròng rã tám ngày ta một lần cũng không nhìn thấy Thanh Hà." Đằng Thanh Sơn trong lòng có chút lo lắng," dò hỏi Elena thì Elena bản thân lại tràn đầy lòng tin, vạn phần khẳng định rằng Thanh Hà chính là phụ trách khu vực Dương Châu nên chỉ ở tại đó." Đằng Thanh Sơn cũng không có biện pháp gì khác.

 

Hắn chỉ có thể thở nhẹ một tiếng, nhắm mắt tĩnh tu.

 

 

Lúc bình minh, giữa trời đất chính là tranh sáng tranh tối. Lúc này không khí lành lạnh rất mát mẻ.

 

Đằng Thanh Sơn nhắm mắt ngồi khoanh chân tại trong sân.

 

Trời đất vô cùng yên tĩnh.

 

"Oanh!" Cánh cửa gỗ dày trước sân giống như là bị pháo đạn bắn trúng đột nhiên bị tan nát. Số lượng lớn mảnh gỗ giống như những mũi tên hướng phía trong bắn tới, bao phủ về hướng Đằng Thanh Sơn.

 

Đằng Thanh Sơn đang ngồi khoanh chân tĩnh tọa, hai tay hắn lập tức tạo thành hình hổ trảo cào mạnh lên mặt đất một cái, trực tiếp cào ra vài lỗ hổng trên mặt đất. Cả người hắn quay cuồng hướng tới trước đồng thời dưới chân dậm mạnh, thân hình giống như một con khỉ lập tức nhảy lên nóc nhà. Chính tại lúc đó có thanh âm rất nhỏ vang lên.

 

"Phốc! Phốc! Phốc!"

 

Liên tục ba tiếng vang lên!

 

Trong ba viên đạn có hai viên bay sát thân thể của Đằng Thanh Sơn, thiếu chút nữa bắn trúng hắn.

 

"Hai người bọn họ cuối cùng đã đến, có mang theo ống giảm thanh." Đằng Thanh Sơn nằm rạp trên nóc nhà quan sát bằng ánh mắt lạnh lùng giống như một con sói hoang đang săn mồi. Tay phải hắn lặng lẽ đưa xuống dưới chân, trong tay đã xuất hiện một thanh chủy thủ. Nói là chủy thủ nhưng trên thực tế thì đó chỉ là một con dao cắt trái cây bình thường mà thôi.

 

Có phi đao trong tay khí thế của Đằng Thanh Sơn càng mạnh.

 

"Hô –" Trong không khí truyền đến tiếng gió rít. Một thân ảnh cao lớn cường tráng từ cửa trước xông vào giống như một chiếc xe tăng đang phóng tới với tốc độ cao. Thân ảnh này nháy mắt phát hiện ra Đằng Thanh Sơn đã nhảy lên nóc nhà, gã không hề do dự trực tiếp dậm chân một cái muốn nhảy lên. Đằng Thanh Sơn liền nhận ra đây là một người da trắng đầu trọc!

 

Cùng lúc đó, trước cửa sân lại xuất hiện một nam tử da vàng trông có vẻ gầy gò. Nam tử này tay cầm một khẩu súng màu bạc, ánh mắt lạnh lùng giống như núi băng vạn năm không tan. Đúng lúc tên da trắng nhảy lên, hắn hướng về Đằng Thanh Sơn nổ súng.

 

"Phốc! Phốc!"

 

Liên tục hai phát súng.

 

Thời điểm hắn nổ súng và thời điểm tên da trắng cường tráng nhảy lên phối hợp hầu như hoàn hảo.

 

Nếu như Đằng Thanh Sơn ở trên nóc nhà tập trung sử dụng phi đao để đối phó với tên da trắng thì hắn tuyệt đối không thể chạy thoát được khi đối diện với viên đạn của S cấp sát thủ "thần thương thủ" Tôn Trạch. Nếu như hắn muốn toàn lực né tránh viên đạn thì khi đối diện với cận thân cường giả 'toái thể cơ' Dole Goth Grove cũng sẽ lâm vào cảnh khó khăn.

 

Trong chốc lát Đằng Thanh Sơn tựa hồ như không có biện pháp.

 

"Hanh!"

 

Ngay khi Tôn Trạch nổ súng, trong nháy mắt khi Dole Goth Grove nhảy lên thì Đằng Thanh Sơn đồng dạng cũng không hề do dự, dưới chân dùng lực chấn tan mái nhà, còn Đằng Thanh Sơn thì trực tiếp hướng phía dưới hạ xuống.

 

Hắn hạ xuống dưới khiến cho thế công của hai người bên đối phương hoàn toàn bị thất bại.

 

Đằng Thanh Sơn ánh mắt như điện nhìn vào phía trên, tay phải ổn định không hề run rẩy. Đột nhiên hắn phất tay --

 

"Hưu!"

 

Trong tranh sáng tranh tối của bình minh, thanh phi đao rực rỡ như một đạo sét giữa không gian, xuyên thủng nóc nhà.

 

"Xuy!" m thanh quen thuộc đó vang lên khiến cho khóe miệng của Đằng Thanh Sơn hiện lên nụ cười. Hiển nhiên là phi đao đã kích trúng mục tiêu.

 

Đằng Thanh Sơn cả người nhảy lên, linh hoạt nhanh chóng chui vào trong phòng. Hắn đưa tay xuống dưới gầm giường, hai tay mỗi bên đều cầm năm con dao. Tại một thành phố việc mua dao gọt trái cây là chuyện rất đơn giản. Đằng Thanh Sơn hai tay chạm vào ống quần, mười con dao này liền tra vào vỏ dao đeo trên đó.

 

"Bồng!"

 

Đột ngột những viên gạch trên đầu Đằng Thanh Sơn vỡ vụn, một thân ảnh khủng bố như quái thú thời tiền sử từ trên cao rơi xuống.

 

"Dole Goth Grove! Nếu ta cận chiến với quái thú này thì tỉ lệ giành thắng lợi là không cao. Hơn nữa một khi bị hắn quấn lấy lúc đó Tôn Trạch lại nổ súng thì ta chết chắc!" Đằng Thanh Sơn sắc mặt biến đổi, dậm chân một cái trông rất giống như một con voi lớn vụng về nhưng thân hình hắn lại quỷ dị di chuyển về phía sau vài mét. Sau đó hai tay hai chân hắn dùng lực, giống như một con hổ nhảy lên nháy mắt đã tiến vào trong sân.

 

Là cường giả của Hình Ý quyền, Đằng Thanh Sơn tất nhiên có tốc độ cực nhanh.

 

Từ trong phòng nhảy ra sân, không khí lạnh buổi sớm tạt vào mặt hắn nhưng đồng dạng theo đến chính là những viên đạn!

 

"Phốc!"

 

Một viên đạn hầu như đã tính chuẩn tốc độ và phương hướng nhảy của Đằng Thanh Sơn vừa vặn bay đến cản đường hắn. Đằng Thanh Sơn sớm đã có chuẩn bị liền phất tay phóng ra một thanh phi đao.

 

Trên thân kim loại lạnh lẽo của phi đao chớp lên vẻ sáng bóng, xuyên qua vài mét không gian chuẩn xác đến cực điểm va chạm với viên đạn."Thương!" Viên đạn đó lập tức bị bay sang một bên.

 

"Phốc!"

 

Nhưng mà cùng lúc đó một viên đã khác tiếp tục bay đến.

 

Luận uy lực thì phi đao của Đằng Thanh Sơn uy lực còn lớn hơn đạn súng bắn ra, chính là tính về tốc độ thì Đằng Thanh Sơn phóng ra được một thanh phi đao thì những khẩu súng đã được cải tiến chuyên nghiệp đã có thể bắn ra vài viên đạn rồi.

 

"Hanh." Đằng Thanh Sơn tại giữa không trung vặn người, cả người hắn giống như một con du long. Viên đạn trực tiếp bắn tới tay phải của Đằng Thanh Sơn, trong nháy mắt tay phải của hắn liền giống như một sợi gân bò bị kéo căng, đồng thời tay phải của hắn vừa xoay vừa tiến tới, toàn bộ cánh tay giống như có vài sợi gân bò đàn hồi đang xoắn lại.

 

Một cỗ khí kính hình trôn ốc mạnh mẽ sản sinh ra.

 

"Phốc!"

 

Nội kính hình trôn ốc giống như đầu mũi kim bắn ra, cùng với đầu của viên đạn va chạm khiến cho lực xuyên thấu của viên đạn bị giảm mạnh, đồng thời khi viên đạn bắn vào cơ bắp lập tức liền bị cơ bắp mạnh mẽ giữ lại.

 

"Hanh." Hầu như nháy mắt, viên đạn liền bị cơ bắp đẩy ra rơi xuống mặt đất. Viên đạn rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh trong trẻo khiến cho "thần thương thủ" Tôn Trạch mỉm cười, cũng khiến cho người vừa từ trong phòng đi ra là 'toái thể cơ' Dole Goth Grove trên mặt xuất hiện nụ cười.

 

Một người đứng tại cửa trước của sân, một người đứng tại cửa phòng.

 

Hai người mỉm cười nhìn Đằng Thanh Sơn.

 

Đằng Thanh Sơn đứng dưới gốc cây đào tại một góc của sân, sắc mặt bình tĩnh như mặt nước.

 

"'Phi đao' cô lang không hổ là siêu cấp cường giả có thể một mình diệt sát tổ chức Red. Vừa rồi ta liên tục bắn hai phát đạn vậy mà chỉ khiến cho tay phải của ngươi hơi thụ thương mà thôi. Năng lực không chế của ngươi đối với cơ bắp là ta không thể với tới. Bội phục, bội phục." Thần thương thủ "Tôn Trạch" trông giống như là một thiếu niên tuấn tú.

 

Bất quá hai mắt hắn lạnh lẽo âm độc, giống như là con rắn độc trong rừng rậm Amazon.

 

Đằng Thanh Sơn rất rõ Tôn Trạch là cường giả tu tập một trong tam đại nội gia quyền là "Bát Quái chưởng". Tuổi chân thật của hắn chắc cũng phải xấp xỉ bản thân và cũng sớm đã phải tu luyện ra nội kính. Phối hợp với súng ngắn thì hắn thật là một vị sứ giả của tử thần khiến cho vô số người kinh hoàng.

 

"Lang, ngươi là một cường giả.Dole Goth Grove ta bội phục ngươi. Ngươi hãy tự sát đi thôi." Người da trắng thân hình cao lớn giống như gấu bắc cực trầm thấp nói.

 

Đằng Thanh Sơn ánh mắt hơi lướt qua viên đạn trên mặt đất, trên viên đạn còn mang theo vết máu.

 

Đằng Thanh Sơn đáy lòng thầm thở dài một tiếng, mặc dù bản thân chỉ thiếu chút nữa liền có thể đạt đến tông sư cảnh giới, năng lực khống chế cơ bắp cũng đã đạt đến trình độ cực cao chính là vẫn không thể làm được dễ dàng chống lại viên đạn đặc chế này. Viên đạn đó trên thực tế đã ảnh hưởng đến tay phải của Đằng Thanh Sơn khiến thực lực của hắn bị giảm đi.

 

"Nhìn năng lực đề kháng đạn của thân thể ngươi ta đoán là ngươi chắc đã đạt đến nội gia đỉnh cao, chỉ thiếu chút nữa liền có thể bước vào tông sư cảnh giới phải không." Tôn Trạch thở dài một tiếng,"Đáng tiếc, lại thêm một vị nội gia cường giả phải chết." Hai người liên thủ vốn đã ở vào thế thượng phong, hiện tại Đằng Thanh Sơn lại thụ thương khiến bọn họ càng chắc chắn chiến thắng không thể nghi ngờ gì cả.

 

"Lang. Cùng là người tu tập nội gia, ta tôn trọng ngươi. Ngươi tự sát đi thôi, để khi chết đi có thể diện một chút." Tôn Trạch nói.

 

Loại siêu cấp cường giả như bọn họ chiến đấu đến cuối cùng đầu óc tan nát hoặc là thân thể tan tành đều là bình thường. Khiến cho Đằng Thanh Sơn chết đi có thể diện cũng là hai người này một chút thương xót.

 

"Tự sát?" Đằng Thanh Sơn ánh mắt như dao lướt qua hai người này "Thật nực cười, ai sống ai chết còn chưa biết được. Mạng của ta tại đây, có bản lĩnh thì đến mà lấy!"

 

"Không tự lượng sức." Tôn Trạch cười khẩy, ánh mắt gã càng thêm lạnh lẽo.

 

Bọn họ vừa rồi nói như vậy giống như là vì Đằng Thanh Sơn cân nhắc nhưng trên thực tế chính là muốn làm ảnh hưởng đến ý chí của hắn. Nếu như Đằng Thanh Sơn tự sát dĩ nhiên đó là điều tốt nhất. Một khi làm như vậy hai người bọn họ không phí công sức gì đã có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nếu như là chân chính bước vào sinh tử chiến, bọn họ hai người cho dù có thể giết chết Đằng Thanh Sơn thì dự đoán cũng sẽ bị thương.

 

"Dole Goth Grove trúng một đao của ta vậy mà lại không bị ảnh hưởng gì." Đằng Thanh Sơn nhìn qua tráng hán người Nga," gã và Tôn Trạch đều mặc đồng phục màu đen. Đồng phục này chắc phải có năng lực phòng ngự rất mạnh."

 

Lúc đó tên tráng hán người Nga này ở trên nóc nhà đã trúng một mũi đao. Nhưng hai người bọn họ sớm đã biết Đằng Thanh Sơn có tuyệt kĩ phi đao, lần này đến đây hai người đều mặc đồng phục có năng lực phòng ngự cực mạnh. Vừa rồi khi phi đao xuyên qua y phục thì uy lực đã rất yếu. Toái thể cơ 'Dole Goth Grove' rất dễ dàng đã có thể dùng cơ bắp kẹp lấy thân đao, đẩy ra ngoài.

 

"Hầu tử, con sói này muốn tìm chết. Chúng ta thành toàn cho hắn thôi." Đại hán người Nga 'Dole Goth Grove' nói tiếng Trung rất lưu loát.

 

"Uy hiếp lớn nhất chính là thần thương thủ'Tôn Trạch', phải giết chết hắn thì ta mới có cơ hội sống sót."

 

Đằng Thanh Sơn thân thể đột ngột cúi xuống hầu như không có dấu hiệu gì báo trước, đôi chân đột nhiên dậm mạnh, hai tay cào xuống đất giống như mãnh hổ xuống núi. Hắn nhảy lên một cái cao gần tới mười mét, một chiêu pháo quyền nhắm hướng Tôn Trạch kích tới.

 

'Thần thương thủ' Tôn Trạch đứng tại cửa trước ở sân khóe miệng hơi nhếch lên, cả người liền di động. Hắn chuyển thân trông giống như một đám ảo ảnh đang di động từ một bên vây đến. Đồng thời khẩu súng màu bạc trong tay hắn cũng phát ra âm thanh nho nhỏ gần như không thể nghe thấy.

 

"Phốc! Phốc!"

 

Tại nháy mắt đối phương giương súng Đằng Thanh Sơn đã uốn người giống như một con rắn độc chuyển hướng bên cạnh nhảy tới.

 

Nếu như nói đến sự linh hoạt của thân hình khi cận chiến thì trong tam đại nội gia quyền, Bát Quái chưởng có thể xưng là đệ nhất. Bát Quái chưởng có câu nói "Nhất tẩu, nhị thị, tam tọa, tứ phiên". Đệ nhất chính là tối cơ bản "tẩu". Vị cường giả Bát Quái chưởng cấp biệt đại sư "Tôn Trạch" này di chuyển giống như du long, nhanh như chớp, tự nhiên như gió.

 

Còn súng và đạn thì càng ác độc âm hiểm.

 

Bằng vào sự nhanh nhẹn của Bát Quái chưởng phối hợp với uy lực của hiện đại hỏa lực, Tôn Trạch đích xác là vô cùng đáng sợ.

 

"Tốc độ và sự linh hoạt của ta không bằng "Tôn Trạch", ta muốn đuổi theo hắn không kịp trong khi hắn lại có thể không ngừng công kích ta. Đồng thời còn có tên 'toái thể cơ' Dole Goth Grove này … một khi ta phản ứng chậm một chút thì chờ đợi ta chỉ có cái chết. Ta chỉ có một lần cơ hội mà thôi!" Đằng thanh sơn nắm rất rõ tình cảnh hiện tại.

 

"Phốc." Lại là một viên đạn bắn tới. Đằng Thanh Sơn đã không kịp né tránh vì một bên có toái thể cơ' Dole Goth Grove quái thú đáng sợ này công kích.

 

"Không ổn."

 

Phần bụng của Đằng Thanh Sơn nháy mắt mềm mại như bông. Ngay khi viên đạn bắn trúng phần bụng hắn thì một cỗ nội kính mạnh mẽ từ trong phun ra khiến cho lực đạo của viên đạn bị giảm đi 70%, đồng thời cơ bắp hắn chấn động trở thành cứng như thép khiến cho đầu đạn bị ghim chặt vào trong sau đó bị cơ bắp đẩy ra. Đằng Thanh Sơn liền sử dụng thế thiết bản kiều (thế võ ngửa người ra phía sau hai tay và hai chân chạm đất bụng và mặt ngửa lên trời), hai tay chạm xuống đất, cả người giống như du long đạp sóng lao mạnh qua một bên.

 

Tôn Trạch tại nơi không xa cười lạnh.

 

"Ha ha …" Đại hán người Nga cười lớn, xông thẳng hướng Đằng Thanh Sơn.

 

"Chính là lúc này." Thân hình của Đằng Thanh Sơn lại chuyển đến góc sân phía dưới cây đào, hai tay mỗi tay cầm một thanh phi đao, ánh mắt hắn chuyển thành u uất đau thương, đồng thời hai thanh phi đao rời khỏi tay bay ra. Mỗi thanh phi đao đều tạo thành một quỹ đạo xuyên qua không gian nhắm hướng Tôn Trạch và Dole Goth Grove lạnh lẽo bắn tới.

 

Tôn Trạch cười lạnh bắn một phát đạn về phía thanh phi đao này.

 

Nếu chỉ nói riêng về kĩ thuật bắn súng thì Tôn Trạch có thể xếp hạng trong top 10 thế giới. Dùng súng bắn trúng phi đao đối với hắn rất thoải mái.

 

"Vèo ~" Đại hán người Nga 'Dole Goth Grove' gầm lên, tay phải đeo găng tay bằng kim loại hướng thẳng về phía phi đao.

 

Đằng Thanh Sơn ánh mắt lạnh lùng sâu thăm thẳm, ẩn ước chứa đựng một tia đau thương. Không thể tưởng tượng được nội kính truyền trong hai thanh phi đao có một mối liên hệ với tâm cảnh của Đằng Thanh Sơn.

 

"Bồng!"

 

"Bồng!"

 

Đúng lúc khi thanh phi đao sắp va chạm với viên đạn thì dưới tình huống giống như không hề có vật gì chạm vào, vậy mà bỗng nhiên lại rạn nứt ra thành bẩy tám mảnh thép một cách quỷ dị. Bẩy tám mảnh thép này quỹ đạo hơi biến hóa nhưng vẫn tốc độ vẫn như cũ cực nhanh bắn về phía Tôn Trạch. Viên đạn tự nhiên bị bắn trượt.

 

"Không –" Tôn Trạch sắc mặt đại biến.

 

Ban đầu hắn cách Đằng Thanh Sơn không đủ mười mét, Đằng Thanh Sơn ném ra phi đao thì hắn lập tức liền nổ súng. Khi phi đao vỡ ra thì khoảng cách cũng chỉ cách hắn khoảng hai mét.

 

Với khoảng cách hai mét này bằng vào tốc độ bắn tới của các mảnh vỡ phi đao thì biến hóa đột nhiên này cũng chỉ kịp khiến cho thần kinh của Tôn Trạch vừa mới có phản ứng thì các mảnh phi đao đã đến trước mắt hắn.

 

"Phốc! Phốc! Phốc!"

 

Trong các mảnh vỡ của phi đao có ba mảnh trực tiếp bắn xuyên qua mặt của Tôn Trạch, từ phía sau đầu bay ra.

 

"Ặc …" trong ánh mắt của Tôn Trạch mang theo vẻ khó tin được nhưng ngay lập tức liền u ám mất đi mầu sắc, cả người hắn mềm nhũn ngã lăn xuống đất.

 

Một trong năm mươi hai S cấp sát thủ của hắc ám thế giới, cường giả Bát Quái chưởng -'thần thương thủ' Tôn Trạch, đã chết.

 

Khuôn mặt của nội gia cường giả bình thường đều là nơi phòng ngự thấp nhất. Trừ phi đã đạt đến tông sư cảnh giới thì toàn thân mới không có nhược điểm. Loại người chưa đạt đến tông sư cảnh giới như Tôn Trạch đương nhiên là chết chắc.

 

"Bồng." Đại hán người Nga 'Dole Goth Grove' gặp phải đồng dạng hiểm cảnh nhưng hắn may mắn hơn nhiều bởi vì hắn dùng tay phải ngăn cản phi đao còn tay trái thói quen chắn tại trước mặt. Trong các mảnh vỡ của phi đao có hai mảnh bắn về mặt hắn liền bị hắn dùng tay trái đeo bao tay dễ dàng ngăn lại.

 

"Ngươi, ngươi …" Đại hán người Nga này nhìn sang hướng đồng bọn đã bị chết, đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn Đằng Thanh Sơn.

 

Đằng Thanh Sơn trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.

 

"Hầu tử, hầu tử …" Dole Goth Grove nhìn Tôn Trạch miệng lắp bắp "Phi đao, phi đao làm sao lại vỡ ra?"

 

Một thanh phi đao, vô duyên vô cớ lại tự vỡ ra?

 

Đằng Thanh Sơn nhìn gã đại hán người Nga, trong lòng thầm thở ra một hơi.

 

Lúc đó đại chiến tại căn cứ của Tổ chức Red, một mình hắn và rất nhiều sát thủ chiến đấu. Song quyền nan địch tứ thủ (hai nắm đấm không thể địch lại bốn tay), mắt nhìn bản thân sắp bị vây công đến chết. Tại trên bờ sinh tử, tại tâm trạng chán nản tuyệt vọng vậy mà hắn lại phát hiện ra tại loại tâm cảnh đặc biệt đó bản thân có một loại cảm giác đối với trời đất chung quanh khiến cho bản thân có thể cùng với "nội kính" trong thanh phi đao bắn ra có một tia liên hệ kì dị.

 

Dựa vào một tia liên hệ này, hắn hoàn toàn có thể khống chế phi đao khi nào vỡ ra.

 

Một thanh phi đao bắn đến, ngay khi sắp đến gần địch nhân lại đột nhiên vỡ ra thành vài mảnh thì địch nhân sao lại có thể kịp phản ứng? Giống như Tôn Trạch, trong hai mét ngắn ngủi hắn không thể kịp phản ứng thì đã bị bắn xuyên qua đầu.

 

Đây là tuyệt đối sát chiêu!

 

Mặc dù Đằng Thanh Sơn cũng không hiểu vì sao tại loại tâm lý đó lại có thể có một tia liên hệ với "nội kính" trong phi đao nhưng hắn đã nhớ loại trạng thái đó, nhớ một chiêu này. Đồng thời hắn cũng đặt tên cho chiêu này là "Ảm nhiên nhất đao"

 

"Lang, ngươi phải vì hầu tử bồi táng!" gã đại hán người Nga Dole Goth Grove hai mắt ẩn ước đỏ ngầu, phảng phất như một con sư tử đang nổi giận bắt đầu gào thét. Trong phạm vi của tầm mắt, đồng phục của đại hán người Nga này lại trướng lên gấp đôi. Sát nhân cơ khí (cỗ máy giết người) này bắt đầu dậm chân xuống đất.

 

Mặt đất chấn động rạn nứt ra, giống như bị một chiếc xe lớn tốc độ cao lao tới.

 

"Ha ha, đến đúng lúc lắm!" Đằng Thanh Sơn cười lớn một tiếng, không thèm né tránh mà lại hướng tới trước.

 

Hai chân hắn liên tục bước trên mặt đất, phảng phất như là một người khổng lồ giẫm đạp khiến cho mặt đất không ngừng rạn vỡ. Đằng Thanh Sơn trông vô cùng mạnh mẽ nhưng thân hình lại tự nhiên như du long. Tay trái hắn đưa lên trước mắt, tay phải giống như giao long xuất thủ, lấy thắt lưng làm trung tâm, lực lượng của toàn thân trong nháy mắt hoàn toàn tập trung trên tay phải.

 

"Xuy xuy..." Tay phải của hắn lại quỷ dị trương phình lên gấp đôi.

 

Gân xanh nổi lên giống như muốn vỡ tan ra, cơ bắp hắn giống như những sợi gân bò chằng chịt đầy tính đàn hồi. Một cỗ khí kính hình trôn ốc mạnh mẽ sinh ra, tay phải của hắn giống như một mũi khoan đang chuyển động sinh ra âm thanh mãnh liệt.

 

"Hơ!" Dole Goth Grove quái vật liền nhảy lên một cái, tay phải đeo bao tay kim loại giơ cao lên sau đó mang theo sức mạnh vạn cân giống như một viên đạn pháo bắn ra hướng mạnh về phía Đằng Thanh Sơn đánh tới.

 

Nắm tay to lớn của Dole Goth Grove mang theo một đám tàn ảnh va chạm với nắm tay của Đằng Thanh Sơn.

 

"Xuy..."

 

Dole Goth Grove cảm giác đến một cỗ kính đạo kì lạ xuyên qua bao tay truyền vào, thậm chí còn khiến cho toàn bộ tay phải của hắn xoay chuyển, phát ra tiếng kêu nho nhỏ. Dole Goth Grove sắc mặt biến đổi, may mắn hắn tại du già cổ thuật (thuật Yoga) có thành tựu cực cao mới gượng chống lại được cỗ khí kính trôn ốc này: "Nếu như thực lực yếu một chút, sợ rằng cổ tay sẽ bởi vậy bị bẻ gẫy! Hiện tại tay phải của ta dự đoán chỉ có thể phát huy ra 80% thực lực."

 

Dole Goth Grove không cảm dễ chịu nhưng Đằng Thanh Sơn tình huống lại càng không ổn.

 

Ngay khi nắm tay va chạm, Đằng Thanh Sơn cả người liền mượn lực nhảy lùi lại, "Ha ha …" Dole Goth Grove ngông cuồng phát ra tiếng cười, không có chút nào do dự tiếp tục cực nhanh lao tới.

 

Đằng Thanh Sơn đầu ngón chân hơi điểm liền vọt mạnh sang một bên, dễ dàng kéo dài khoảng cách với Dole Goth Grove.

 

"Ngươi là con quỷ nhát gan, có giỏi thì đừng chạy."Dole Goth Grove đã có chút vội vã.

 

Đằng Thanh Sơn nhảy lên nóc nhà. Vừa rồi trong thời gian ngắn giao thủ thì nắm tay của hắn không bị thương gì. Dựa theo tu luyện bí pháp 'thiết sa chưởng' rèn luyện ra hai tay thì độ cứng có thể so với sắt thép, thêm vào nội kính dù là va chạm với bao tay kim loại cũng không có hề hấn gì. Vết thương chân chính thực ra nằm ở trên vai hắn.

 

Đằng Thanh Sơn nhìn lên vai phải, nơi đó đã có chút máu rỉ ra.

 

Hắn thấy vai phải đau đớn, đáy lòng cảm thấy không ổn: "Quái vật này thân thể quá mạnh. Lúc trước tay phải của ta đã bị trúng một phát đạn của Tôn Trạch, cơ bắp bên trong đã bị thương, hiện tại bị thương lại càng nghiêm trọng. Khi phát lực sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, chỉ còn lại khoảng 50% thực lực."

 

"Đối phó với quái vật này thì phi đao là vô dụng." Đằng Thanh Sơn suy nghĩ trong lòng.

 

Dole Goth Grove nhếch mép cười khẩy: "Đằng Thanh Sơn, nếu như ngươi sợ quá thì có thể chạy trốn."

 

Đó không phải là Dole Goth Grove giả vờ rộng rãi mà là bởi vì:

 

Luận tốc độ thì gã không bằng Đằng Thanh Sơn.

 

Nếu như Đằng Thanh Sơn muốn bỏ chạy thì gã không có khả năng ngăn cản.

 

Nhưng nếu như chỉ nói đến thực lực thì Dole Goth Grove không sợ Đằng Thanh Sơn chút nào.

 

Mặc dù Đằng Thanh Sơn có tuyệt kĩ phi đao, một chiêu "Ảm Nhiên Nhất Đao" làm cho phi đao đột nhiệt bị vỡ ra, phương hướng cũng không thể xác định nhưng có ưu điểm đồng dạng cũng có khuyết điểm. Phi đao vỡ ra dẫn đến kính lực phân tán, khiến cho uy lực của các mảnh vỡ không quá mạnh!

 

Trừ phi công kích tại nơi yếu nhất là bộ mặt, nếu không thì đối với gã đại hán người Nga này không có tác dụng. 'Toái thể cơ' Dole Goth Grove thân thể mạnh mẽ, lại mặc chiến phục được thiết kế đặc biệt. Thêm vào gã đối với chiêu "Ảm Nhiên Nhất Đao" đã có sự chuẩn bị, vào thời khắc quan trọng chỉ cần hơi đưa tay lên che mặt là được.

 

Còn nếu như hai người cận chiến...

 

Đằng Thanh Sơn mặc dù là cường giả Hình Ý quyền, chỉ thiếu chút nữa đã có thể đạt đến tông sư cảnh giới.

 

Nhưng gã đại hán người Nga này cũng rất đáng sợ.

 

Dole Goth Grove trời sinh thần lực rất mạnh, cũng đã từng xưng bá hắc thị quyền đàn (đây là một loại thi đấu chui, các tuyển thủ tham gia đều phải kí sinh tử trạng trước khi thi đấu và rất bạo lực. Người xem có thể tham gia cá độ còn tuyển thủ sẽ nhận được tiền trước khi tham gia và nếu như chiến thắng và còn sống thì sẽ được chia thêm phần trăm thu nhập của tổng số tiền thu được qua cá độ). Thân thể gã cứng như sắt thép, lại tu luyện thêm du già cổ thuật (Yoga), cương nhu kiêm tịnh (tu luyện cả nhu và cương). Điểm mạnh nhất của gã vẫn là từng ở tại Trung Quốc cơ duyên xảo hợp đạt được bí tịch 'quan tiết kĩ', hơn nữa tu luyện thành công. Điều này khiến cho Dole Goth Grove trở thành cỗ máy đáng sợ nhất khi cận chiến, mang theo biệt danh ' toái thể cơ ' và nằm trong số S cấp sát thủ của hắc ám thế giới.

 

"Sợ?"

 

Đằng Thanh Sơn chiến ý ngút trời: "Thật đáng buồn cười!"

 

Sau khi thê tử chết đi, 'võ đạo' đã trở thành niềm theo đuổi duy nhất của Đằng Thanh Sơn. Giờ đây hắn chỉ còn cách tông sư cảnh giới duy nhất một bước cuối cùng nhưng bước này lại giống như là lằn ranh giữa trời và đất, muốn vượt qua cực kỳ khó khăn. Tại sinh tử chiến đấu thì mới có thể lĩnh ngộ và tự vượt qua chính mình để đạt đến cảnh giới mới.

 

Kì phùng địch thủ có thể gặp lại không thể cầu.

 

Đằng Thanh Sơn không có gì lo lắng về sau sao lại có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy?

 

"Không chạy thì tốt, ngươi hãy vì hầu tử bồi táng đi." Dole Goth Grove thân hình như sấm sét, liên tục chạy năm bước khiến cho mặt đất rạn nứt ra, sau đó cả người nhảy lên.

 

"Đến đúng lúc lắm."

 

Đằng Thanh Sơn phất tay phóng ra một mũi phi đao.

 

"Bồng!" Dole Goth Grove Sớm có phòng bị, sử dụng bàn tay to lớn liền dễ dàng ngăn cản mũi phi đao này, khiến cho phi đao bị vỡ tan ra thành nhiều mảnh.

 

Ngăn cản xong mũi phi đao này, Dole Goth Grove bản thân vẫn ở tại trên không. Đằng Thanh Sơn liền ở trên cao lao xuống, mang theo khí thế vô cùng xông tới. Tay trái hắn đưa lên trước mặt, tay phải giống như là đạn pháo bắn ra, trực tiếp hướng về đầu của Dole Goth Grove công tới.

 

"Ồ?" Dole Goth Grove xử loạn bất kinh (gặp phải cảnh hỗn loạn vẫn bình tĩnh), nắm tay to lớn của gã giống như một chiếc chùy nhằm hướng nắm tay của Đằng Thanh Sơn công tới.

 

"Oanh!" "Oanh!"...

 

Hai tay trái phải của Đằng Thanh Sơn điên cuồng đan xen, liên tiếp xuất quyền khiến cho mắt thường đều không thể nhìn rõ. Chỉ thấy quyền ảnh liên tục xuất hiện, khiến cho Dole Goth Grove đang nhảy lên bị đánh rơi xuống mặt đất.

 

Pháo quyền như lửa, nhanh như sao băng.

 

Dole Goth Grove vừa rơi xuống đất liền lập tức lùi lại.

 

"Tên này thân thể cường tráng một cách đáng sợ." Đằng Thanh Sơn đáy lòng thầm kinh sợ. Vừa rồi đánh vào thân thể của đối phương hắn lại cảm giác như là đập trên một lớp bông được bao phủ bởi sắt thép, "Thân thể cứng như thép lại tu luyện thêm thuật Yoga, muốn đánh trọng thương gã quá khó."

 

Đằng Thanh Sơn trong lòng kinh ngạc nhưng động tác lại không có chút nào do dự, vừa thấy chiếm ưu thế cả người hắn liền lập tức xông tới tiếp tục công kích.

 

"Hô, hấp..." Ngực của Dole Goth Grove phồng lên rồi xẹp xuống, khí thế toàn thân lại nổi lên. Hắn gào thét giống như một con gấu bắc cực xông tới, nắm tay cuồng bạo giống như một viên đạn pháo không ngừng bắn ra.

 

Băng!

 

Đằng Thanh Sơn cả người giống như một chiếc cung lớn đã bị uốn cong đến cực hạn, ngay cả sống lưng đều run rẩy, tay trái thuận thế xuất ra một quyền

 

Băng quyền như mũi tên, mang theo khí thế giống như một con thuyền cao tốc đang rẽ sóng.

 

Thối bộ là Băng quyền, Ảo bộ là Băng quyền, thuận bộ cũng là Băng quyền.

 

Đằng Thanh Sơn cả người giống như một con du long, bao quanh Dole Goth Grove xảo diệu né tránh trọng quyền của đối phương đồng thời tấn công đối phương tới tấp.

 

"Phốc." Dole Goth Grove không nhịn được khóe miệng tuôn ra vết máu, trong mắt lãnh quang chớp sáng."Con sói này nội gia quyền thật mạnh mẽ, vậy mà lại khiến cho ta bị thương. Chỉ có thể dùng duy nhất một chiêu đó thôi." Đằng Thanh Sơn trong lòng cũng rất kinh ngạc, nếu như là bản thân hắn bị trúng tám chiêu Băng quyền thì dự đoán sớm đã trọng thương rồi.

 

"Xuy -"

 

Dole Goth Grove ngón tay nắm giữ cổ tay của Đằng Thanh Sơn.

 

"Ha ha..." Dole Goth Grove mượn thế lôi mạnh Đằng Thanh Sơn, đồng thời dựa vào thói quen dùng chân phải đá tới!

 

Trong hắc thị quyền thì đó là chiêu đáng sợ nhất.

 

"Quan tiết kĩ?" Đằng Thanh Sơn chỉ cảm thấy cổ tay đau đớn như bị kim châm, nội kính tự nhiên chấn động thành hình trôn ốc lập tức chấn khai (đẩy ra) ngón tay của đối thủ, lập tức giống như con cá chạch trơn tuột thu hồi tay trái lại.

 

Tay trái của hắn vừa chạy thoát một kiếp thì cú đá đã đến.

 

Chân của Dole Goth Grove giống như một thanh đao, hung hãn tấn công vào ngực của Đằng Thanh Sơn. Ngực của Đằng Thanh Sơn vậy mà tự nhiên hạ xuống ba tấc né tránh thế công mạnh nhất nhưng chân của Dole Goth Grove vẫn như cũ tấn công vào ngực hắn. Chỉ nghe thấy một tiếng xương gẫy, Đằng Thanh Sơn đã hộc máu cả và cả người bị đá bay ra.

 

"Không ổn." Đằng Thanh Sơn vừa ngã xuống đất sắc mặt liền tái nhợt.

 

Mặt đất đang chấn động!

 

Dole Goth Grove giống như một chiếc xe lu tốc độ cao lao tới, cười lớn xông đến.

 

Đằng Thanh Sơn hai mắt đỏ ngầu, hai tay hắn cào mạnh lên mặt đất. Mười đầu ngón tay của hắn cắm sâu vào mặt đất, hai chân đột nhiên dậm mạnh, cả người giống như là một viên đá bị bắn ra từ máy bắn đá bắn thẳng tới, tay phải hắn cong lên nhằm hướng Dole Goth Grove tấn công.

 

"Ha ha …" Dole Goth Grove xuất một cước (xuất một cú đá), đá mạnh hướng Đằng Thanh Sơn.

 

"Bồng!" Tay phải của Đằng Thanh Sơn biến từ quyền thành chưởng, công tại xương ống chân của Dole Goth Grove. Mặc dù cảm thấy bàn tay bị chấn động đau đớn nhưng Đằng Thanh Sơn mượn thế cũ, tay phải công tới trên ngực của Dole Goth Grove.

 

Hầu như cùng lúc đó sắc mặt của Đằng Thanh Sơn trướng hồng. Hắn lấy thắt lưng làm trung tâm vặn mình một cái, lực lượng của cơ bắp trên toàn thân hầu như hoàn toàn truyền đến tay trái. Toàn bộ cơ bắp trên tay trái đều gồng cao, gân xanh nổi lên, tay trái so với tay phải tốc độ nhanh gần gấp đôi, hầu như theo một đường thẳng tập kích hướng ngực của Dole Goth Grove.

 

"A..." Dole Goth Grove gào thét, hướng về phía đầu của Đằng Thanh Sơn xuất một quyền.

 

Nếu như bị nắm tay của hắn đánh trúng đầu thì Đằng Thanh Sơn chết chắc!

 

"Thẳng tiến không lùi, không có gì sợ hãi..."

 

Đằng Thanh Sơn tại lúc quyết định thành bại đó trong nháy mắt vậy lại cảm nhận được Pháo quyền chân chính ý cảnh, lực lượng của hắn thuận theo toàn bộ vai trái liên tiếp truyền xuống, chấn động mãnh liệt. Lực lượng mạnh mẽ từ bờ vai truyền đến nắm đấm.

 

"Hống..." một tiếng hổ gầm nhẹ vang lên.

 

"Hưu!"

 

Giống như một viên đạn pháo bắn ra khỏi nòng, tay trái của Đằng Thanh Sơn như là sao sao băng rơi, trực tiếp công tại trên ngực của Dole Goth Grove. Lực lượng mạnh mẽ của nắm đấm nháy mắt cắt đứt xương ngực vốn cứng như thép của gã. Lục phủ ngũ tạng của Dole Goth Grove bị chấn tan nát, sinh cơ nháy mắt toàn bộ đã bị cắt đứt.

 

Dole Goth Grove thân thể chấn động, nắm tay vốn hướng tới đầu của Đằng Thanh Sơn bỗng nhiên mất lực đạo, đến khi chạm tới đầu của Đằng Thanh Sơn thì ngay cả làn da của hắn đều không bị thương.

 

"Điều này …"

 

Dole Goth Grove trong mắt vẫn khó có thể tin được, tựa hồ vẫn không thể tin là bằng vào lực phòng ngự của hắn vậy mà lại bị một quyền đánh chết.

 

Ánh mắt hắn ảm đạm, thân thể ầm ầm ngã xuống.

 

"Phốc." Đằng Thanh Sơn không nhịn được phun ra một ngụm máu. Vừa rồi dính cú đá của Dole Goth Grove đã cắt ngang hai cái xương ngực của hắn, khiến cho nội tạng bị thương nặng. Dưới loại tình huống đó Đằng Thanh Sơn không thể chiến đấu lâu dài vì vậy mới liều mạng thi triển ra chiêu mạnh nhất và cũng là nguy hiểm nhất --

 

Hổ Pháo quyền!

 

Trong Hình Ý Ngũ Hành quyền thì Phách quyền như phủ (rìu), Băng quyền như tiễn(mũi tên), Toản quyền như trùy, Hoành quyền như lương. Pháo quyền ý nghĩa cũng như tên gọi chính là giống như hỏa pháo. Pháo quyền phải là chiêu có uy lực lớn nhất trong Ngũ Hành quyền."Hổ Pháo quyền" chính là kết hợp của Hổ hình và Pháo quyền sáng lập ra, uy lực càng mạnh. Đây chính là tuyệt chiêu của Hình Ý quyền do hải ngoại Đằng thị nhất mạch (dòng dõi họ Đằng ở nước ngoài) truyền xuống.

 

Hổ Pháo quyền uy lực mặc dù lớn nhất nhưng có ưu điểm đồng dạng cũng có khuyết điểm.

 

Khuyết điểm của Hổ Pháo quyền chính là sau khi phát ra một quyền mạnh nhất sẽ không thể kịp thời chuyển đổi chiêu thức. Một khi không thể giết chết địch nhân thì địch nhân có thể dễ dàng nắm bắt cơ hội đó để giết chết bản thân!

 

Ban đầu dù là bằng sự lợi hại của Hổ Pháo quyền cũng không thể giết chết được quái vật ' Dole Goth Grove '. Không ai nghĩ đến là tại trên bờ vực sinh tử Đằng Thanh Sơn vậy mà lại chạm đến bậc cửa 'tông sư cảnh giới' của Hình Ý quyền.

 

Hình ý hình ý, giống như hình nhưng lại trọng ý. Hình là phụ, ý là chính.

 

Tượng trưng khi đạt đến tông sư cảnh giới chính là có thể hoàn mĩ sử dụng lực lượng của mỗi một khối cơ bắp, mỗi một khớp xương. Lực lượng của xương có thể vận dụng đến cực hạn, khi chấn động có thể không thể tưởng tượng sinh ra tiếng gầm của động vật. Giống như vừa rồi Đằng Thanh Sơn xuất ra Hổ Pháo quyền lại có tiếng "hổ hống" vang lên.

 

"Vừa rồi đó là..."

 

Đằng Thanh Sơn ánh mắt sáng lên, trên mặt không thể dấu nổi vui mừng. Từ sau khi thê tử chết đi đến giờ hắn chưa từng kích động như vậy.

 

Mục tiêu theo đuổi theo đuổi của Nội gia cường giả chính là tông sư cảnh giới!

 

Có thể hoàn mĩ khống chế mỗi một cơ bắp trong thân thể, lực lượng của gân xương, nội kính xuyên qua kinh mạch toàn thân, mỗi quyền mỗi cước thậm chí còn sinh ra tiếng long ngâm hổ khiếu (rồng rầm, hổ gầm). Nhưng Đằng Thanh Sơn sử dụng quyền mạnh nhất - Hổ Pháo quyền mới có thể miễn cưỡng phát ra một chút thanh âm, tuyệt không phải là chân chính bước vào ngưỡng cửa tông sư.

 

"Loại cảm giác đó..." Đằng Thanh Sơn trong đầu nhớ rất rõ ý cảnh khi xuất ra quyền nọ.

 

Hồi tưởng lại loại ý cảnh đó, Đằng Thanh Sơn không nhịn được lộ ra nụ cười. Khí tức lập của hắn bỗng nhiên bị hỗn loạn khiến hắn cảm thấy trên ngực đau đớn liền ho khan một tiếng.

 

Đằng Thanh Sơn đưa mắt nhìn quanh: "Hiện tại ta trọng thương, nơi này không thể ở lại." Đến con thỏ còn có ba hang (giảo thỏ tam quật), Đằng Thanh Sơn sớm đã chuẩn bị đối phó địch nhân tất nhiên là ở tại Dương Châu thành đã thuê vài nơi. Hắn cũng không tiến vào trong phòng mà một tay ôm ngực trực tiếp hướng tới bức tường bên cạnh, một tay chống xuống, cả người nhảy lên rời khỏi hiện trường.

 

Trong gian sân này chỉ lưu lại một mảng bừa bộn, hai đại sát thủ S cấp ' thần thương' Tôn Trạch và ' toái thể cơ' Dole Goth Grove đều nằm lạnh lẽo trên mặt đất không có một chút sinh cơ.

 

Trên đường cao tốc, một chiếc xe Audi A6 đang liên tục chạy về hướng bắc.

 

Trong xe tổng cộng có hai người. Một người là lái xe, người còn lại ngồi tại ghế sau có thân hình cao lớn, trông khoảng ba mươi tuổi. Khuôn mặt có vài phần hao hao giống Đằng Thanh Sơn.

 

"Ruuu, ruuu..." Điện thoại rung lên.

 

Hán tử cao lớn này rút điện thoại ra: "Alô, là Dương ca à, có chuyện gì vậy?"

 

Lập tức hán tử cao lớn sắc mặt liền biến đổi: "Huynh nói gì?"

 

"Sao lại có thể như vậy chứ?" Hán tử cao lớn không dám tin nói.

 

"Được rồi, đệ đã biết!" Hán tử cao lớn liền gật đầu, "Đệ đang trên đường về Dương Châu thành, biết rồi, ok!"

 

"Dương ca yên tâm, Tần Hồng đệ tính cách thế nào huynh còn không biết à. Huynh cứ yên tâm, đệ biết rõ thực lực của bản thân, không có chuyện lỗ mãng mà hành sự. Đệ có to gan thế nào cũng không dám lấy tính mạng của các huynh đệ ra nói đùa. Ok, đệ đã hiểu!" Hán tử cao lớn "Tần Hồng" dập máy, sắc mặt liền trầm xuống.

 

"Tần ca, xảy ra chuyện gì?" Lái xe hỏi.

 

"Tình huống không ổn, Dương Châu thành của chúng ta đã phát sinh một đại sự kiện khiến cho toàn thế giới hắc ám chú ý." Tần Hồng cất giọng trầm trầm trả lời.

 

"Sự việc gì vậy?" Lái xe hỏi.

 

Tần Hồng kể lại chi tiết: "Hai ngày trước, có hai đại S cấp sát thủ trong hắc ám thế giới là ' thần thương thủ' Tôn Trạch và ' toái thể cơ' Dole Goth Grove truy sát một S cấp sát thủ khác là 'phi đao' cô lang. Ba siêu cấp cường giả này tiến hành đại chiến, kết quả khiến cho người khác phải giật mình. 'Phi đao' cô lang đã một mình giết chết hai tên kia."

 

"Cái gì!" Lái xe kêu lên, "phi đao cô lang này sao lại có thể lợi hại như vậy?"

 

"Hắc ám thế giới đã bình chọn 'phi đao' cô lang làm đệ nhất nhân trong 50 sát thủ S cấp, xưng là chuẩn SS cấp sát thủ! Chưa biết chừng hắn đã có thực lực của SS cấp sát thủ rồi!" Tần Hồng trầm thấp nói.

 

"Trời ạ, sát thủ cấp bậc này ở tại Dương Châu thành, chẳng phải có nghĩa là nhân hình hạch đạn (vũ khí hạt nhân hình người) đang ở thành phố?" tên lái xe cũng bị dọa khiếp vía.

 

Bất kể là S cấp vẫn là SS cấp đều không phải bọn họ có thể chống lại.

 

"Rất phiền phức. Toàn bộ thế giới hắc ám tổng cộng mới có tám SS cấp sát thủ, mỗi một người đều đã vượt quá nhân thể cực hạn và đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng được! Súng đạn bình thường đã đối với bọn họ vô hiệu! Hơn nữa dù là sử dụng vũ khí thì bằng vào tốc độ, thần kinh phản ứng tốc độ của bọn họ... Chúng ta còn chưa kịp giơ vũ khí lên thì người ta đã né tránh rồi."

 

Tần Hồng rất minh bạch SS cấp có nghĩa là thế nào.

 

Nếu như nói S cấp biệt được xưng là nhân thể cực hạn, có thể hoành hành trong thành phố không kiêng nể ai, uy hiếp cực cao nhưng điều động đặc biệt bộ đội còn có thể áp chế được. Còn SS cấp đã vượt quá nhân thể cực hạn, đạt đến thế gian tối cao. Bọn họ tồn tại đã có thể xưng là 'nhân hình hạch đạn'.

 

Một người được nghi là thế gian tối cao siêu cấp cường giả ở tại Dương Châu thành. Tần Hồng chỉ là tổ trưởng của tổ đặc biệt hành động phụ trách tại Dương Châu thành lại dám trêu chọc người ta chắc? Một tiểu đội tới nơi sợ rằng còn chưa kịp nổ súng người ta đã dùng vài thanh phi đao giết chết bọn họ rồi.

 

Hoàn toàn không phải cùng một cấp độ.

 

"Tần ca, chúng ta phải làm thế nào?" gã lái xe cũng lo lắng cất gọng hỏi.

 

"Còn có thể làm thế nào?" Tần Hồng hít sâu một hơi cất gọng trầm thấp " Căn cứ theo tình báo nói thì phi đao cô lang cũng là Hoa nhân như chúng ta, hơn nữa loại siêu cấp cường giả cấp độ như hắn chắc là không có phát điên lên đại khai sát giới. Nếu như hắn ở tại Dương Châu thì chúng ta dù phát hiện ra hắn cũng tối đa chỉ là theo dõi từ xa mà thôi. Ngàn vạn lần không nên kích nộ hắn."

 

Lái xe liền gật đầu.

 

"Ồ?"

 

Tần Hồng nhíu mày, nghi hoặc nhìn điện thoại. Điện thoại này của hắn là quốc an đặc biệt bộ môn thống nhất phân phát, lúc này một tin tình báo đã truyền đến.

 

"Không ổn" Tần Hồng sắc mặt nháy mắt tái nhợt.

 

"Sự việc gì vậy?" Lái xe khẩn trương hỏi.

 

"Dương Châu thành của chúng ta sẽ trở thành trung tâm tập trung của toàn bộ hắc ám thế giới." Trên trán của Tần Hồng đã toát ra mồ hôi.

 

"Bây giờ phải làm sao đây?" Lái xe cũng rất lo lắng hỏi.

 

"Tổng bộ vừa mới truyền đến tin tức rằng Redmayne gia tộc lần này đã không tiếc trả giá, mời đến đệ nhất tổ chức trên thế giới 'Thần Quốc' ra tay. Hai trong ba người đứng đầu của 'Thần Quốc' là 'Vishnu' và 'Shiva' đã xuất phát đến Trung Quốc truy sát 'phi đao' cô lang." Tần Hồng cũng rất kinh ngạc.

 

Lái xe bị ngạc nhiên đến mức trong lòng run rẩy.

 

Toàn thế giới SS cấp sát, tổng cộng có tám người. Trong đó 'Thần Quốc' Tổ chức có ba người, biệt danh phân biệt là 'Đại Phạm Thiên' (Great Brahma), 'Vishnu' và Shiva. Ba biệt danh này kì thật là tên của ba vị chí cao thần trong truyền thuyết của thần thoại Ấn Độ và đó cũng là biệt danh mà hắc ám thế giới công nhận.

 

Từ đó có thể tưởng tượng ra sự đáng sợ của ba nhân vật này!

 

Còn tên thật của ba người này chưa từng được công khai.

 

"Hai trong ba người đứng đầu của Thần Quốc vậy mà dám đến đây." Tần Hồng nhíu mày nói.

 

Tại hắc ám thế giới Trung Quốc có địa vị đặc thù bởi vì Trung Quốc có quá nhiều cường giả. Chỉ nói riêng trong tám vị SS cấp sát thủ đã có ba người là Hoa nhân. Đồng thời, trong nước các vị tông sư về nội gia quyền mặc dù vô cùng ít ỏi nhưng vẫn là có. Mỗi một tông sư nội gia quyền đều có thể sánh với SS cấp sát thủ.

 

Vì vậy rất nhiều cường giả của hắc ám thế giới đều xưng Trung Quốc là ' cổ lão quốc độ' (quốc gia cổ xưa), ' thần kì quốc độ' (quốc gia thần kì). Trong lòng bọn họ đều chứa đựng một tia kính nể.

 

Như tổ chức Red lúc đó đều là đưa các sát thủ đến chỗ Hình Ý đại sư 'Đằng Bá Lôi' để cho Đằng Bá Lôi dạy dỗ. Mặc dù Đằng Bá Lôi bọn họ bởi vì một chút nguyên nhân đặc biệt nên phải dạy dỗ nhưng phần lớn ông đều là lựa chọn Hoa nhân để dậy, hơn nữa tối đa cũng chỉ thu là ký danh đệ tử mà thôi.

 

"Tần ca, hai SS cấp sát thủ truy sát một chuẩn SS cấp. Nếu như đồng vu quy tận còn không sao, nhưng một khi ảnh hưởng đến bình dân vậy thì hỏng bét!" Lái xe cũng lo lắng nói.

 

"Đến lúc nguy cấp thì chúng ta dù là hi sinh tính mạng cũng không thể để cho bọn họ làm ảnh hưởng đến bình dân." Tần Hồng hít sâu một hơi, "Bất quá cũng không cần quá lo lắng, những người này còn không đến nỗi sát hại bình dân. Điều hiện tại chúng ta muốn làm chính là chờ đợi. Hi vọng bọn họ có thể nhanh chóng rời khỏi đại lục.

 

Lái xe gật đầu.

 

Đối phó SS cấp sát thủ loại ' nhân hình hạch đạn' này, không đến lúc cần thiết thì quốc gia cũng không đối phó bọn họ. Nhưng một khi quốc gia chân chính quyết định đối phó bọn họ... khẳng định là quốc gia sẽ tập trung đầy đủ lực lượng, nắm chắc một lần có thể tiêu diệt thì mới động thủ. Rốt cuộc SS cấp sát thủ một khi không thể giết chết trong một lần thì hậu hoạn vô cùng nghiêm trọng.

 

Redmayne gia tộc sau khi biết được thực lực kinh nhân giờ đây của Đằng Thanh Sơn cũng đã bắt đầu sợ hãi, họ mới không tiếc tất cả mời 'Thần Quốc' tổ chức ra tay.

 

"Trong vòng ba ngày, toàn bộ thành viên tinh anh của đặc biệt hành động tổ trong phạm vi Giang Tô sẽ tập trung đến Dương Châu thành, cẩn thận phòng bị." Hồng trầm thấp nói.

 

Trong lúc hai người nói chuyện thì chiếc xe đã theo đường cao tốc hướng về Dương Châu thành đi tới.

 

"A Quân, hình ảnh và các tin tức liên quan đến 'phi đao' cô lang và hai trong ba người đứng đầu của Thần Quốc là 'Vishnu' 'Shiva' đã phát đến điện thoại của cậu. Chờ sau khi trở về phải cẩn thận quan sát, đừng để xảy ra chuyện trên đường chạm đến bọn họ đến nỗi không nhận ra." Tần Hồng nhắc nhở.

 

Gã lái xe trẻ tuổi mở điện thoại, cúi đầu nhìn qua một lần: "Đệ chưa từng thấy qua dáng vẻ của ba người bọn họ. Ồ, 'phi đao' cô lang này còn có chút tương tự với Tần ca huynh."

 

"Đúng rồi, ta cũng cảm giác hơi giống." Tần Hồng nhìn vào hình ảnh trong điện thoại.

 

Đó chính là hình ảnh khuôn mặt của Đằng Thanh Sơn.

 

***

 

Mặc dù trận chiến trước đó dẫn tới toàn bộ hắc ám thế giới chấn động, thậm chí còn khiến cho Đằng Thanh Sơn hắn được gọi là ' chuẩn SS' cấp sát thủ nhưng bản thân Đằng Thanh Sơn lại ẩn cư tại ngoại thành Dương Châu trong một khu dân cư hẻo lánh. Hắn không ra khỏi cửa một bước mà một lòng dưỡng thương, tiềm tu võ đạo.

 

Trong gian sân yên tĩnh, Đằng Thanh Sơn mặc quần đen áo dài chính đang luyện tập ' Hình Ý tam thể thức'.

 

Tam thể thức là cơ bản của Hình Ý quyền. Hình Ý quyền có câu nói là ' vạn pháp đều bắt nguồn từ Tam thể thức'. Người mới học cần luyện, Hình Ý đại sư cũng cần luyện, dù là đã đạt đến tông sư cảnh giới cũng là cần luyện tập và thể ngộ. Động tác của Tam thể thức đơn giản, khá thích hợp với người bị trọng thương như Đằng Thanh Sơn.

 

Từng chiêu thức một do Đằng Thanh Sơn thi triển ra như nước chảy mây trôi, giống như là một loại hình nghệ thuật để người khác hưởng thụ.

 

Người ra thường nói bị thương gân cốt phải tịnh dưỡng một trăm ngày. Người bình thường gẫy xương muốn khôi phục thì phải ba tháng mới có thể lành lại. Đương nhiên nếu như xương đã bị tan nát thì vô cùng phiền phức.

 

Đằng Thanh Sơn đã bước một chân vào tông sư cảnh giới, tố chất thân thể vượt quá người thường rất nhiều, thêm vào đối với khống chế khí huyết trong thân thể đạt đến cảnh giới không thể tưởng tượng.

 

Phối hợp với mỗi ngày kiên trì tu luyện ' tam thể thức' kết hợp hô hấp, tốc độ khôi phục của hắn nhanh gấp nhiều lần so với người bình thường.

 

Tốc độ khôi phục của cơ bắp bị xé rách ở tay và phần bụng thì càng nhanh.

 

Hai mươi mốt ngày sau.

 

"Những ngày này liên tục ẩn cư tại đây một lòng dưỡng thương tu luyện, cũng không đi đến trong thành phố. Cũng không biết 'Thanh Hà' đã trở về chưa." Đằng Thanh Sơn thầm nhủ.

 

Đằng Thanh Sơn rất sáng suốt. Trước đó hắn bị thương nên không thể đối phó các sát điên cuồng công kích vì vậy hắn lựa chọn cách ẩn náu. ' Hắc Ám Chi Thủ' tổ chức mặc dù lợi hại nhưng Đằng Thanh Sơn một lòng trốn tại các khu dân cư căn bản không lộ diện thì đối phương muốn tìm hắn cũng không phải là việc dễ dàng.

 

"Qua hai mươi mốt ngày tu luyện cuối cùng cũng đã đả thông toàn bộ kinh mạch trên toàn thân, nội kính đã có thể hoàn mĩ xuyên qua mọi nơi." Đằng Thanh Sơn trên mặt lộ ra một nụ cười.

 

Trong trận chiến với Tôn Trạch, Dole Goth Grove, chiêu 'Hổ Pháo quyền' cuối cùng đã khiến Đằng Thanh Sơn chạm đến ngưỡng cửa của tông sư cảnh giới. Hai mươi mốt ngày nay tiềm tâm tĩnh tu khiến thể chất của hắn cũng dần dần được đề cao, cuối cùng các loại kinh mạch cũng hoàn toàn thông suốt. Nội kính đã có thể dễ dàng tới được khắp toàn thân.

 

Giờ đây Đằng Thanh Sơn đã xứng danh là một vị tông sư!

 

Thân thể của con người có kì kinh bát mạch, mười hai kinh mạch chính và rất nhiều kinh mạch nhỏ không rõ tên. Tu luyện nội gia quyền chính là muốn đả thông kinh mạch khắp toàn thân, bao gồm cả các kinh mạch nhỏ. Thật ra trong quá trình đề cao này thì tố chất thân thể cũng không ngừng nâng cao.

 

"Tông sư chính là tông sư. Hai mươi mốt ngày này từ nội gia cực hạn bước vào tông sư cảnh giới, mặc dù tố chất thân thể dự đoán chỉ nâng cao 20% - 30% nhưng thực lực lại nâng cao gấp mấy lần." Đằng Thanh Sơn biết tông sư lợi hại như vậy bởi vì bọn họ vận dụng lực lượng càng lợi hại.

 

Đồng dạng là thân thể thì nội gia cực hạn cường giả một quyền chỉ có thể sở hữu một tấn công kích lực nhưng tông sư lại có thể phát huy ra ba bốn tấn công kích lực.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.