"Điện hạ này... điện hạ kể cho ta biết chuyện của Tiểu Thúy đi."
Đây vẫn là lần đầu tiên Liễu Ly vào tẩm phòng của Ninh Tử Thanh. Nàng lặng lẽ quan sát một chút, xung quanh chỉ toàn là sách, xem ra Ninh Tử Thanh thật sự rất thích đọc sách.
Ninh Tử Thanh đã ăn xong bữa trưa, nhưng Liễu Ly thì chưa. Nàng còn mang theo bữa trưa đến, bắt đầu ăn nhiệt tình mà không có chút khách sáo nào.
Ninh Tử Thanh thấy nàng ăn ngon miệng như vậy, trên môi nở một nụ cười: "Quận chúa ăn trước rồi nói sau."
Thấy Ninh Tử Thanh cười, Liễu Ly cũng cười theo: "Như vậy mới được, điện hạ cười lên trông rất đẹp, đừng cứ nghiêm túc mãi."
Ninh Tử Thanh vô thức nhìn về phía chiếc gương trước bàn trang điểm, nhìn thoáng qua dáng vẻ của bản thân hiện giờ: "Thế sao..."
Nàng ghi nhớ hình ảnh chiếu trên gương vào lòng, xem lại một lần nữa thật kỹ trong đầu. Có vẻ đẹp thật.
"Phải!"
Liễu Ly nuốt xuống ngụm cuối cùng, đóng thực hạp lại, mím môi nói: "Điện hạ, bây giờ có thể nói cho ta chứ, ta đã suy nghĩ suốt đêm không ngủ rồi."
Ninh Tử Thanh thấy nàng hiếu kỳ như vậy, liền kể sơ lại cho nàng nghe tất cả những chuyện xảy ra khi ấy. Nhưng đã giấu đi phần Liễu Như Vận sai Tiểu Thúy bỏ thuốc thúc phì cho nàng, chỉ nói Tiểu Thúy đã vi phạm cung quy.
- Loại chuyện bẩn thỉu ấy, không cần thiết phải nói ra.
Nghe xong Liễu Ly trầm tư nói: "Ra là vậy. Nhưng mà ta vẫn muốn biết rõ cuối cùng Giang hoàng hậu ra tay như thế nào, bằng không lỡ như bà ấy lại hại a nương ta thì cũng không biết đề phòng ra sao."
"Đúng."
Nếu muốn điều tra một cách triệt để thì Ninh Tử Thanh không thiếu cách, chỉ là không biết vì sao, nghe thấy lời này, Ninh Tử Thanh cảm thấy Liễu Ly có chủ ý riêng của mình.
Quả nhiên, Liễu Ly đảo mắt rồi nghĩ ngay đến điều gì đó, nói nhỏ: "Điện hạ nghĩ sao nếu như nửa đêm chúng ta giả ma dọa cung nữ Tiểu Điệp để nàng nói ra, được không?"
Ninh Tử Thanh chau mày, còn tưởng là mình nghe nhầm: "....Sao chứ?"
Liễu Ly càng nghĩ càng thấy khả thi.
Người xưa rất mê tín, Tiểu Thúy không chỉ chịu họa giúp Tiểu Điệp mà còn chết thảm trước mặt nàng, Liễu Ly không tin Tiểu Điệp buổi tối không gặp ác mộng.
Người mà hoàng hậu phái đến dĩ nhiên rất kín miệng; nói không chừng dùng cách này sẽ hiệu nghiệm.
"Điện hạ cùng đi với ta nhé, sẽ thú vị lắm đây, ta chưa từng thấy người ta giả ma bao giờ."
Ninh Tử Thanh tựa tiếu phi tiếu: "...Quận chúa đi lãnh cung một chuyến mà đã sợ đến như vậy, ấy vậy nửa đêm còn muốn giả ma dọa người ta?"
Mặc dù giọng điệu bình thường, nhưng Liễu Ly vẫn cảm thấy một chút chế giễu từ đại lão.
"Vậy thì đã sao! Không thử làm sao biết? Điện hạ đang sợ phải không?" Liễu Ly vô cùng không phục, nàng cũng đâu muốn nhát gan.
Ninh Tử Thanh đáp lại nàng bằng một nụ cười đầy ẩn ý: "Nếu có gan như vậy sao không tự đi."
"..." Liễu Ly nghẹn lời, đành lảng tránh: "Điện hạ chỉ cần nói đi hay là không đi với ta thôi."
"Đi cũng được, nhưng lý do là gì?"
Ninh Tử Thanh dường như muốn nghe nàng chính miệng thừa nhận điều gì đó.
"Thì... giúp ta một chút với."
"Quận chúa có rất nhiều thị nữ, hình như không thiếu người giúp nhỉ?"
Liễu Ly thầm nghĩ bọn họ cũng không có khí vận cho ta dựa. Với vận xui của pháo hôi nữ phụ này mà đi một mình, không chừng sẽ làm hỏng hết chuyện.
"Điện hạ." Liễu Ly chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu, "Không có lý do thì không đi với ta được sao?"
Đáng tiếc Ninh Tử Thanh không hề động lòng. Rõ ràng không nhìn thấy bất kỳ sự chống đối nào, nhưng lại cố ý làm khó Liễu Ly: "Hay là, không có ta thì quận chúa sẽ sợ?"
Liễu Ly giận dỗi: "Ninh Tử Thanh!"
Vừa nói ra những lời này thì nàng nhận ra mình đã nói sai. Sao có thể gọi thẳng tên của công chúa người ta như thế được. Nàng rối rít che miệng tỏ ý mình không cố tình: "Không phải không phải, là do ta lỡ miệng, điện hạ đừng trách."
Ninh Tử Thanh thì không hề giận, ngược lại có chút hứng thú chớp mắt: "Gọi ta là gì?"
"Điện hạ..."
"Không phải."
"Ninh... Ninh Tử Thanh..." Liễu Ly nói rất nhỏ.
Nàng nghĩ Ninh Tử Thanh sẽ không giận, vừa định dùng hết khả năng ứng biến cả đời để lựa lời dỗ dành, thì lại thấy Ninh Tử Thanh cong môi, đôi mắt sáng ngời, nhướng mày "Ừ" một tiếng.
*
Nguyệt hắc phong cao dạ, sát nhân phóng hỏa thời.
Cung nữ Tiểu Điệp đang say giấc và ngay khi ánh trăng đó bị mây đen che khuất hoàn toàn, Tiểu Điệp mơ thấy Tiểu Thúy.
Chiếc giường mà bình thường hai người họ nằm ngủ ở cạnh nhau, quen nhau đã lâu cũng có chút tình cảm. Nào ngờ chỉ trong phút chốc Tiểu Thúy đã không còn.
Tiểu Điệp lại mơ thấy cảnh chết thảm ấy. Giật mình tỉnh dậy mới nhận ra tất cả chỉ là mơ. Tiểu Điệp hoảng sợ vỗ ngực mình, định giơ tay lau mồ hôi trên mặt đi thì phát hiện xung quanh có gì đó không ổn.
Tất cả cung nữ ở cung bồng lai đều cùng ở trong thiên điện để tiện cho chủ tử sai bảo. Nhưng lúc này, toàn bộ cung nữ ở cùng đã biến đi đâu mất rồi?
Tiểu Điệp nheo mắt nhìn lên trời đoán có lẽ hiện giờ chỉ mới qua giờ tý. Tiểu Điệp vừa quay đầu thì suýt bị dọa đến hồn bay phách lạc.
Một người tóc rối bù đang ở trên giường của nàng!
"A"
Tiểu Điệp muốn kêu lên, nhưng lại sợ hãi nhận ra cổ họng của mình không phát ra được âm thanh nào.
Người kia nghe thấy động tĩnh thì ngẩng đầu lên một cách u ám, thì thào gọi tên nàng: "Tiểu Điệp."
Khuôn mặt của người kia bị tóc che lại gần hết, nước da trắng bệch như giấy và máu trên người đang không ngừng chảy xuống khắp giường của Tiểu Điệp.
Xung quanh xộc lên mùi tanh.
Tiểu Điệp rụt lại về sau một cách đờ đẫn, cho đến khi trượt khỏi giường mới phát chợt bừng tỉnh và tát vào mặt mình một cái thật mạnh.
Đau thật, đây không phải là mơ!
Trong lòng nàng chỉ có hai từ - chạy mau!
"Ta thế chỗ ngươi, chết oan uổng đến thế..."
Người kia tiếp tục rút ra một thanh kiếm từ trên người, tia sắc bén như đốt cháy mắt của Tiểu Điệp. Cặp mắt trắng dã đảo tròn, "Ta chết không nhắm mắt, hồn ta cứ phiêu đãng ở đây không thể nào khuất. Rõ ràng ngươi hạ độc vào mứt hoa quả của Bảo An quận chúa, nhưng để ta phải gánh chịu..."
Độc trong mứt hoa quả không phải do ta bỏ.
Tiểu Điệp bóp cổ họng của mình nhưng không thể giải thích được một lời. Tiểu Điệp chỉ đành nhìn "Tiểu Thúy" đang dần đến gần mình trong ngạt thở. Tay nàng bủn rủn không sao cử động được.
Ngay khi ngón tay của Tiểu Thúy sắp chạm vào gáy, Tiểu Điệp đột nhiên nhận ra mình đã lên tiếng được, nên vội khản giọng xin tha: "Đừng giết ta! Mứt hoa quả... mứt hoa quả không phải do ta làm!"
Nhưng "Tiểu Thúy" vẫn không dừng lại, đầu ngón tay lạnh lẽo lướt qua gò má của Tiểu Điệp: "Ngươi nói dối, rõ ràng là hoàng hậu phái ngươi đến..."
Máu lại chảy xuống từng giọt trên mình người đó, rơi xuống tai và cổ áo của Tiểu Điệp, làm toàn thân nàng ngứa ngáy.
Tiểu Điệp không chịu đựng được nữa, nàng không thể giấu tiếp những việc trong lòng vì hiện giờ ma nữ trước mắt đã chiếm cứ tâm trí, nàng kêu khóc: "Việc hoàng hậu sai ta làm là trộn bán hạ vào trong thuốc mà không phải là mứt hoa quả! Xin ngươi hãy tha cho ta!"
"Chết đến nơi mà vẫn còn nói dối." Móng tay dài của "Tiểu Thúy" cấu thật mạnh vào cổ Tiểu Điệp, cơn đau nhói khiến nàng toát mồ hôi, "Ta thấy hay là ngươi hãy xuống đây với ta!"
Nếu bình tĩnh hơn có thể Tiểu Điệp sẽ phát hiện có điều không đúng. Cung nữ hầu hạ hằng ngày như Tiểu Thúy sao có thể để móng tay được? Vừa không chỉ làm việc bất tiện, mà còn dễ khiến chủ tử bị thương.
Nhưng nàng hoàn toàn không phát hiện ra sơ hở vô cùng rõ ràng này, một lòng chỉ muốn Tiểu Thúy hãy bỏ qua cho mình, nàng nức nở nói: "Ta không hề nói dối! Mỗi ngày ta đều cho vào thuốc một ít bột bán hạ đặc chế do hoàng hậu đưa ta, không màu không vị. Bảo An quận chúa uống xong chỉ nghĩ đó là bã thuốc."
"Ta thấy ngươi không đến hoàng hà thì không cam lòng." "Tiểu Thúy" hừ cười, càng siết chặt ngón tay hơn, đến mức da của Tiểu Điệp chảy máu và hòa lẫn với giọt máu trên người nàng.
"Ta nói! Ta nói!" Tiểu Điệp bỏ cuộc, môi trắng bệch nói, "Có cả muỗng nữa, ngày nào ta cũng ngâm vào nước bán hạ... Chỉ vậy thôi! Xin ngươi tha cho ta!"
Giọng của "Tiểu Thúy" bỗng trở nên nhẹ nhàng: "Nha đầu này, nói sớm có phải hay hơn không, cũng cho ngươi thoải mái nữa."
Tiểu Điệp ngơ ngác, chưa kịp tỏ phản ứng gì thì thấy "Tiểu Thúy" thẳng lưng lên, xoay đầu rồi nắn cổ tay, sau đó dùng hết sức cho Tiểu Điệp một đấm thật mạnh.
Tiểu Điệp lập tức bất tỉnh.
Trong phòng liền sáng đèn lên. Liễu Ly đứng lên từ bên cạnh Tiểu Điệp, cởi bỏ "đồ nghề" ghê tởm trên người.
Áo choàng trắng cũ rích, huyết tương, tóc giả...
Ngửi mùi máu tanh vẫn chưa tan kia khiến Liễu Ly không thoải mái, đành lau sạch tay ở trên bộ quần áo màu trắng kia, rồi bịt mũi nói bằng giọng nghèn nghẹt: "Kiều Nhi, ngươi lấy đâu ra máu giả mà hôi thế."
Hiện tại với sự bồi dưỡng của Liễu Ly thì Kiều, Diễm, Dục, Tích đã trở nên rất siêng năng và thông minh. Không cần nàng căn dặn nhiều đã bắt đầu ra tay xử lý thảm trạng ở đây. Chỉ một lúc sau đã được dọn dẹp sạch sẽ.
"Quận chúa." Kiều Nhi hồi đáp, "Tanh là đúng, do nô tì lấy máu gà tươi từ phòng ngự trù."
Liễu Ly: Ọe.
Liễu Ly lấy làm lạ vì sao bốn người họ có vẻ không cảm nhận được mùi này. Nhưng khi Kiều Nhi ngẩng đầu, nàng nhìn thấy trong lỗ mũi nhỏ của Kiều Nhi có hai viên bông gòn.
Tích Nhi nhìn Liễu Ly một cách đầy ngưỡng mộ: "Quận chúa của chúng ta có sức mạnh thật đáng gờm, chỉ đánh nàng một đấm đã ngất."
Liễu Ly cũng cảm thấy thể lực của mình không tệ, vì vậy nàng hài lòng nhận lời khen này.
Tổng cộng có bảy người tham dự vào chuyện này, còn về tại sao Liễu Ly tự mình giả ma là có một câu chuyện đằng sau.
Trước đó Liễu Ly đã xé một tờ giấy thành bảy dải nhỏ, gộp lại, xáo trộn thứ tự và đưa lên trước mặt bảy người: "Rút thăm. Người nào rút trúng, người đó sẽ giả ma."
Tiểu Thụy rất không phục, càu nhàu: "Quận chúa, người đã bắt nô tì và Cửu điện hạ làm tráng đinh rồi, còn muốn bảo chúng nô tì rút thăm nữa..."
"Không sao cả." Ninh Tử Thanh nói.
Ninh Tử Thanh đã nói rồi, Tiểu Thụy dù không bằng lòng cũng phải làm theo. Bảy người lần lượt rút một thanh giấy.
Liễu Ly đưa mắt nhìn, ơ, tại sao của những người khác lấy đều là "Người"? Còn nhìn lại trong tay mình, đó là một thanh giấy duy nhất viết chữ "Ma".
Thật ra Liễu Ly có thể bắt Kiều, Diễm, Dục, Tích đi giả ma, nhưng làm người không thể thất tín được. Hơn nữa, sao nàng có thể cầm đầu gian lận ngay trước những cô bé này, như vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng xấu đến bông hoa tương lai của Đại Ninh Triều?
Thế là "có chơi có chịu".
Liễu Ly cũng đoán rằng, có thể hệ thống hy vọng chính mình hoàn thành nhiệm vụ, vậy nên đã cố ý để nàng "trúng thưởng".
Đối với địa điểm ra tay, lựa chọn tốt nhất tất nhiên là lãnh cung. Không ai sống, không ai qua lại, cho dù Tiểu Điệp có la hét khản cổ cũng không ai cứu.
Hơn nữa Tiểu Điệp còn không kêu thành tiếng.
Vậy là Liễu Ly giả làm ma, Tiểu Thụy phụ trách khiêng người bị đánh ngất đến, rồi điểm huyệt câm; Kiều, Diễm, Dục, Tích chuẩn bị tất cả các đạo cụ cần thiết, bố trí hiện trường và dọn dẹp.