Đường Niệm bị Văn Khanh kéo đến một xưởng vật liệu đá quý, ở đây có rất nhiều cục đá xám xịt, thỉnh thoảng lại có người gọt đá, khiến cả xưởng lúc nào cũng trong tình trạng bụi bay khắp nơi, hắn không nhịn được nhíu mày.
"Khanh Khanh, em muốn bảo thạch thì vào tiệm mà mua, ở đấy ngọc đã được xử lý hết rồi, sạch sẽ lại đẹp mắt, hợp với em hơn. Cục đá này vừa bẩn vừa xấu, gọt xong cũng chưa chắc có thể ra ngọc, mua nó làm gì?" Đường Niệm lải nhải: "Không cần tiết kiệm tiền hộ anh, anh đủ khả năng nuôi em!"
"Câm miệng!" Văn Khanh trừng hắn một cái, Đường Niệm lập tức ngoan ngoãn câm miệng, một lát sau thấy sắc mặt của Văn Khanh đã hòa hoãn, lại nhảy nhót lanh chanh: "Khanh Khanh, em thích cục nào anh giúp em gọt, đừng làm tay mình bị thương."
Văn Khanh không chút khách khí giơ tay, nói: " Cục này, cục này, còn có mấy cục này......" Cô chỉ liên tiếp chín cục đá, thành công làm Đường Niệm suy sụp: "Khanh Khanh, anh không bê được....."
"Cần anh làm cái quái gì?" Văn Khanh mười phần ghét bỏ đẩy hắn ra, kêu ông chủ tìm người bê lên xe cho cô.
Ông chủ cười vô cùng hớn hở: "Tiểu thư, chúng ta có thể miễn phí gọt đá, không cần ngài động tay động chân, ở đây có công nhân chuyên môn......"
"Không cần, tôi mang về từ từ gọt. " Văn Khanh không chút nghĩ ngợi từ chối, chắc chắn không thể gọt ở đây được! Quá phô trương, cái gì mà huyết bồ câu, phỉ thúy,... mấy trăm năm cũng chưa thấy một khối ngọc cực phẩm nào lại bị vai chính tìm thấy! Còn là đồ thừa của người khác, bị hắn mua với giá rẻ mạt! Lúc mua có một đống người xem hắn như kẻ ngốc, kết quả thời điểm gọt đá bị vả mặt bôm bốp! Lý Hạo Thiên nổi bật chẳng kém sao hạng A là bao, còn được bà chủ cửa tiệm chú ý tới......
Văn Khanh mua mấy viên đá này trước, Lý Hạo Thiên không có ngọc cực phẩm, xem hắn còn tự cao tự đại thế nào.
Trên đường về, Văn Khanh nói với Đường Niệm: "Anh bán đấu giá số ngọc này đi, tiền bán đấu giá dùng để làm từ thiện."
Đường Niệm có chút không vui, hắn là một thiếu gia nhà giàu ăn chơi đàng điếm chỉ biết ăn no chờ chết, vì cái gì lại bắt hắn đi làm việc? Còn đều là làm việc tốt, chuyện này xứng với thân phận của hắn sao?
Văn Khanh liếc mắt một cái đã nhìn ra hắn không tình nguyện, vì thế thập phần trịnh trọng nói: "Mấy thứ này nếu tính ra cũng lên đến vài tỷ, nhiều tiền như vậy giao cho người khác tôi căn bản không yên tâm. Người tôi có thể tin tưởng chỉ có anh, Đường Niệm, anh sẽ không làm tôi thất vọng đúng không?"
Bị cô nói như vậy, Đường Niệm tức khắc hào khí tận trời, vỗ ngực bảo đảm: "Khanh Khanh em yên tâm, anh bảo đảm với em sẽ làm thật tốt!"
Văn Khanh cười, đứa nhỏ này...... rất dễ lừa.
*
Lý Hạo Thiên đột nhiên nhớ tới một phương pháp kiếm tiền khác, lúc hắn học năm hai có cùng bạn đi tới một xưởng vật liệu đá quý, bên trong cục đá xám xịt thế nhưng có một viên phỉ thuý xinh đẹp, nếu không gọt giũa thì thật sự không ai biết có gì ở bên trong.
Người khác không thể, nhưng hắn có thể! Hiện tại hắn có đôi mắt thấu thị! Chỉ là không biết có thể nhìn thấu những cục đá đó hay không? Không được, đây là một nguồn tiền lớn, hắn nhất định phải đi thử xem!
Vì thế Lý Hạo Thiên đem theo tiền tiết kiệm của mình đi thẳng đến xưởng vật liệu.
Trong nguyên tác, Lý Hạo Thiên trúng năm trăm vạn mới đi xưởng vật liệu, lần này không có năm trăm vạn, chỉ có chút tiền nhỏ nên có rất nhiều cục đá không mua được.
Những cục đá niêm yết giá 500 có thể mua được 2 cục, nhưng bên trong nó trắng bóng, cái gì đều không có! Mà hắn nhìn đến có mấy cục có phỉ thúy nhưng đều để giá mấy trăm vạn, thậm chí hơn một ngàn vạn. Mà những phỉ thúy đó, hắn lên mạng tra xét giá trị, tuyệt đối không cao hơn giá ở đây! Hắn điên rồi mới mua chúng!
Xem ra muốn nhặt tiện nghi cũng không phải dễ dàng như vậy, Lý Hạo Thiên bất lực trở về, lúc ra cửa không cẩn thận đụng vào một mỹ nữ, còn hảo xảo bất xảo tay ấn trên ngực người ta, hơn nữa thuận tay nhéo một chút. Xúc cảm mềm mại trong tay làm Lý Hạo Thiên tâm viên ý mãn, theo bản năng định thần nhìn lại, trời! Lại là một cực phẩm!
Hàn Phỉ Nhã sắc mặt xanh mét, không có quang hoàn khi mở ra đá quý trong nguyên tác, Lý Hạo Thiên ở trong mắt cô chỉ là một thanh niên bình thường, nếu dùng từ bất lịch sự hơn một chút, đó chính là một tên sắc lang đáng khinh!
Vì thế Lý Hạo Thiên rất nhanh gặp phải bi kịch - bị vệ sĩ của Hàn Phỉ Nhã xách lên ném văng ra ngoài, ngã trên mặt đất, bụi đất đều bay lên.
Lý Hạo Thiên nhe răng nhếch miệng bò dậy, nói thầm: "Không phải nhéo một chút sao? Người đẹp như vậy nhưng quá hung dữ sau này làm sao gả ra ngoài được!" Hắn đối với mỹ nữ từ trước đến nay luôn bao dung, nếu vừa rồi ném hắn chính là nam nhân, sớm đã bị thăm hỏi mười tám đời tổ tông!
Lý Hạo Thiên khập khiễng trở lại trường học, tâm tình rất là uể oải, đôi mắt thấu thị không hữu dụng như hắn tưởng! Ngoại trừ có thể xem mỹ nữ, những cái khác đều không làm được, mua đá quý lại không có tiền vốn, hơn nữa những phỉ thúy đó cũng không kiếm được nhiều tiền, chẳng nhẽ không còn cách kiếm tiền nào khác có thể bỏ vốn ít thu lời cao sao?
Hiện tại sinh viên năm bốn đã tốt nghiệp rời trường, phần lớn các bạn học cùng lớp không ở trường học, cũng chỉ có hắn còn ở ký túc xá trong trường, không tìm được công việc, cũng không có tiền đi ra ngoài thuê nhà, bác quản lý ký túc đã xem hắn không vừa mắt, muốn đuổi hắn đi.
Mẹ nó! Lão gia hỏa dùng mắt chó nhìn người, lão tử sớm muộn gì cũng một bước lên trời, lóe mù mắt chó của các người!
Lý Hạo Thiên hùng hùng hổ hổ vào trường học, hắn đi tắt từ cửa Tây vào, bên này là chung cư của giáo viên, tương đối vắng vẻ. Hắn sợ trở về chậm, bác quản lý thật sự nhốt hắn ở bên ngoài.
Lý Hạo Thiên vội vã đi trên đường, không chú ý bị một phụ nữ cả người mùi rượu ôm đầy cõi lòng, nhờ đèn đường hắn mới thấy rõ dáng vẻ của người trong lòng ngực: "Cô Mộ Dung? Sao cô lại uống thành như vậy?"
*
Văn Khanh tống cổ Đường Niệm đi làm việc, còn cô lại tự hỏi thế giới này cô phải làm công việc gì. Nguyên chủ vừa mới tốt nghiệp, nhưng không vội đi tìm việc làm, bởi vì cô coi sự nghiệp của mình là đi câu dẫn kẻ ngốc. Nếu Đường Niệm không thành công, cô lại đi tìm kẻ có tiền khác, dù sao ỷ vào tuổi trẻ xinh đẹp chơi bời bừa bãi, chẳng qua cuối cùng bị Lý Hạo Thiên huỷ hoại thanh danh, cái gì cũng không vớt vát được.
Bây giờ Văn Khanh thay đổi, tất nhiên cô sẽ không trở thành một con người như vậy, cũng nên đi tìm một công việc để tiêu hao bớt thời gian ở thế giới này. Nếu chỉ ngược tra thôi cũng quá nhàm chán.
Văn Khanh đọc tin tức trên mạng, cuối cùng quyết định làm game online thực tế ảo. Một là ở thế giới này ngành game online thực tế ảo chưa bị khai phá nên cô có thể dễ dàng tạo ra thành tích. Hai là cô vừa mới trải nghiệm qua thế giới võng du, ấn tượng vẫn còn khắc sâu, cũng không tốn sức cho lắm.
Sau khi hạ quyết tâm, Văn Khanh liền xuống tay bắt đầu chuẩn bị.
Lý Hạo Thiên đưa Mộ Dung lão sư về nhà, trong nhà Mộ Dung Yên Vân không có người, chỉ có một mình cô sống ở đây. Lý Hạo Thiên nháy mắt có một chút ý tưởng tà ác. Hắc hắc, trai đơn gái chiếc, đêm hôm khuya khoắt, rất dễ dàng củi khô bốc lửa!
Mộ Dung Yên Vân mượn rượu để giãi bày tâm sự, cũng mặc kệ đối phương là ai, ôm hắn không ngừng kể lể: "Kết hôn hai năm, tôi không có bất luận sự tự do nào, hắn giống như kẻ biến thái không ngừng quản tôi, không cho tôi mặc váy, tay ngắn không thể dưới năm phân, quần áo không thể bó sát người, không thể giữ khoảng cách cùng người khác giới thấp hơn một mét...... Tôi không phải phạm nhân! Vì sao lại muốn quản tôi như vậy!"
Vì thương hương tiếc ngọc Lý Hạo Thiên thuận thế ôm lấy cô, bất quá hắn cũng lý giải tâm tư của chồng Mộ Dung lão sư, hắn nếu có người vợ xinh đẹp như vậy, hắn cũng không muốn để cho người khác nhìn! Nam nhân đều là giống nhau.
Bọn họ ôm nhau liền lăn đến trên giường, Mộ Dung Yên Vân xé rách quần áo trên người, lộ ra dáng người tuyệt đẹp: "Hắn đối xử với tôi như vậy, tôi chịu không nổi! Tôi muốn trả thù hắn!" Nói xong liền cọ cọ Lý Hạo Thiên, làm cho lý trí của Lý Hạo Thiên lập tức bay về một nơi xa.
Đúng, chính là như vậy, cho dù là truyện ngựa giống, nam chủ vô cùng có đạo đức, đều là phụ nữ dụ dỗ hắn, hắn cầm giữ không được, thật ra hắn cũng không nghĩ, đều là phụ nữ chủ động......
Chỉ là, Lý Hạo Thiên cởi hết quần áo ra, định cầm thương ra trận...... Ấy? Thương đâu? Bình thường tiểu huynh đệ luôn luôn diễu võ dương oai, hôm nay sao lại ỉu xìu như vậy? Khúc dạo đầu không đủ? Lý Hạo Thiên bận việc nửa ngày, phát hiện chính mình vẫn không cứng nổi, mồ hôi lập tức chảy đầy đầu.
Mộ Dung Yên Vân lúc này cũng chậm rãi khôi phục lý trí, người có đôi khi chính là như vậy, khi đầu óc xúc động làm việc gì đều không quan tâm, nhưng một khi đã trải qua thời điểm đó, lý trí sẽ dần dần thu hồi, sẽ lo trước lo sau, sẽ chậm rãi lùi bước......
Mộ Dung Yên Vân cũng thế, nếu vừa rồi một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm muốn cùng Lý Hạo Thiên xảy ra quan hệ thì sẽ không còn đường sống để cô hối hận, nhưng bây giờ chậm chạp không tiến tới một bước cuối cùng, không khí lạnh lẽo làm cô dần dần thanh tỉnh - ý thức được hiện tại bản thân đang làm cái gì.
Ngoại tình trong hôn nhân, còn là học sinh của mình, có cô giáo nào như cô chứ? Cứ cho là sẽ bị chồng trách mắng nặng nề, căng thẳng nhất là ly hôn, nhưng cô sao có thể như vậy?
Mộ Dung Yên Vân vội vàng mặc xong quần áo, đẩy Lý Hạo Thiên ra: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, cô vừa mới uống say, chúng ta chưa phát sinh chuyện gì, em quên chuyện vừa rồi đi......"
Lý Hạo Thiên trong thâm tâm kinh hách thật lớn, vội vàng mặc quần áo vào, nhanh chóng chạy tới bệnh viện.
Đậu má, tiểu huynh đệ không được, đây mới là đại sự!
Nhưng mà ở bệnh viện theo dõi một tuần, làm tất cả các loại kiểm tra, bác sĩ nói thân thể hắn khỏe mạnh, nơi đó cũng không có vấn đề gì. Còn hắn không cứng được có khả năng là do tâm lý, còn kiến nghị hắn đi xem bác sĩ tâm lý.
Không làm sao là tốt rồi! Hù chết hắn, còn tưởng rằng hỏng rồi chứ! Tâm lý có vấn đề? Sao có thể? Hắn nghĩ có lẽ là do trong khoảng thời gian này, hắn nhìn quá nhiều mỹ nữ, tiểu huynh đệ vẫn luôn ở trong trạng thái phấn khởi nên có chút mệt mỏi chăng?
Hẳn là qua một khoảng thời gian nữa sẽ tốt lên thôi.
Văn Khanh rất nhanh liền biết tin Lý Hạo Thiên đến bệnh viện kiểm tra, không khỏi bật cười, lúc này mới chỉ là bắt đầu thôi, sau này hắn sẽ trở thành khách quen của bệnh viện.
"Em cười cái gì?" Đường Niệm hỏi.
"Không có gì."
Đường Niệm bất mãn: "Em lại gạt anh, anh đã nửa tháng không gặp em, vẫn luôn vội vàng đấu giá, những viên đá quý đó bán mỗi cái bán được mấy tỉ, anh giúp em thành lập một quỹ từ thiện, cả người đều gầy, em thế nhưng không chịu khen thưởng anh một chút......"
Nghe vậy, Văn Khanh cười nói: "Cảm ơn, tôi biết tôi không nhìn lầm người."
Đường Niệm lại chẳng hề để ý xua xua tay: "Việc nhỏ, hai ta đâu phải người xa lạ gì?"
"Anh không phải hỏi tôi cười cái gì à?" Văn Khanh cười tủm tỉm nói: "Tôi giúp anh báo thù, Lý Hạo Thiên nói anh vừa ngắn lại còn nhỏ, tôi trực tiếp khiến cậu ta không cứng nổi."
Đường Niệm theo bản năng che lại phía dưới, má ơi cứu mạng!