Cướp Lấy Bàn Tay Vàng Của Vai Chính!

Chương 137



Edit: Wan

Beta: Miêu Nhi

Một tuần sau thời điểm Giang Tiểu Mãn livestream, số lượng fans hâm mộ đã lên đến con số 1000, dưới tình huống không tuyên truyền cũng không giới thiệu thì đây đã là một kết quả không tồi.

Sau khi kết thúc livestream, cậu vội vã mở trang chủ hệ thống giao dịch giữa các vị diện ra, bắt đầu ngẫu nhiên chọn một vị diện bất kì. Một chuỗi số nhảy liên tục xuất hiện trên màn hình, cuối cùng dừng lại ở con số G1875. Đây là mã số của vị diện cậu chọn, chỉ cần chạm vào là có thể kết nối với người nắm giữ vị diện bên kia.

Cậu tràn đầy mong chờ chạm vào G1875, trong lòng không ngừng cầu nguyện: vị diện cao cấp, vị diện cao cấp, vị diện cao cấp...

Màn hình sáng lên, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là một khoảng trời vô cùng sạch sẽ yên tĩnh, bầu trời xanh như mới được gột rửa, ở chỗ của Giang Tiểu Mãn rất khó có thể thấy được một bầu trời xanh như thế này.

Một giây sau, trên màn hình đột nhiên xuất hiện một cái "bánh cam" xum xuê làm Giang Tiểu Mãn giật nảy mình. Cậu nhìn kỹ, hóa ra bánh cam xum xuê này là một cái đầu người, tóc hắn rối bù, râu ria vừa dài vừa rậm. Ngoại trừ hai con mắt sáng, to và có thần, còn lại toàn bộ khuôn mặt hắn bị lông tóc che khuất. Hắn trừng tròng mắt tò mò nhìn Giang Tiểu Mãn, miệng phát ra tiếng "Ôi ôi" cổ quái.

Hệ thống trao đổi có kèm theo chức năng phiên dịch tự động, nhưng Giang Tiểu Mãn hoàn toàn không hiểu hắn đang nói gì. Cậu thử nói chuyện với đối phương: "Xin chào, tôi là Giang Tiểu Mãn, anh tên là gì?"

"Anh có hiểu được tôi nói gì không?"

"Anh có vật phẩm nào cần trao đổi không?"

Nhưng mà kết quả vô cùng khiến người ta thất vọng, đối phương ngoại trừ ôi ôi không ngừng, hoàn toàn không có cách nào giao lưu với anh ta. Dù là Giang Tiểu Mãn tính tình ôn hòa cũng không nhịn được chửi tục một câu, lần đầu tiên chọn vị diện mà mở ra đúng vị diện nguyên thủy, có ai thảm hơn cậu không chứ?!

Giang Tiểu Mãn thừ người một lúc, đoán chừng không thể trông cậy được gì vào vị diện này, không những cậu không đổi được thứ gì cần thiết, cũng bởi vì nhất thời mềm lòng, nhìn đối phương đánh lửa quá cực khổ, mới đưa hắn một cái bật lửa mà bị đối phương tôn làm thần tiên...

Mãi cho đến lúc ăn cơm, Giang Tiểu Mãn vẫn chưa hết thất vọng, đương nhiên Văn Khanh biết vị diện đầu tiên cậu kết nối là vị diện nguyên thủy nên không quá ngạc nhiên trước phản ứng của cậu.

"Đúng rồi." Văn Khanh bỏ bát đũa xuống, nhìn Giang Tiểu Mãn: "Không phải lần trước cậu nói mẹ cậu đang chờ thay thận sao? Đúng lúc tôi có chút quan hệ, đã sai người đi tìm giúp cậu rồi."

Giang Tiểu Mãn bỗng dưng mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt ngây ngốc có chút đáng yêu, Văn Khanh nói: "Thật ra hai ngày trước đã tiếp cận được nguồn thận, chỉ sợ không phù hợp, lo cậu mừng hụt nên mới không nói..."

"A!" Giang Tiểu Mãn kích động hét lên một tiếng, vứt hết bát đũa xuống lao vào ôm Văn Khanh: "Thật sao? Là thật sao? Chị Văn khanh, chị thật sự giúp em tìm được nguồn thận rồi?"

Văn Khanh gật đầu: "Sao tôi có thể dùng chuyện này để lừa cậu được?"

"Không phải không phải, không phải em không tin chị, chỉ là em quá phấn khích, mẹ em được cứu rồi, hu hu..." Giang Tiểu Mãn vui đến phát khóc, nước mắt không cầm được rơi xuống: "Cảm ơn chị, cảm ơn chị đã cứu mẹ em..."

"Không cần cảm ơn, tiện tay mà thôi."

Đến lúc Giang Tiểu Mãn yên tĩnh lại mới đột nhiên phát hiện cậu còn đang ôm Văn Khanh, bả vai cô bị nước mắt cậu làm ướt, tư thế của hai người cực kì mập mờ. Giang Tiểu Mãn nháy mắt mặt đỏ như đít khỉ, không dám nhìn vẻ mặt của Văn Khanh.

Văn Khanh không để ý chút nào nói: "Không sao, phấn khích quá mà, tôi hiểu."

"Không phải, em..." Giang Tiểu Mãn há hốc mồm, cũng không biết mình muốn nói gì, ngượng ngùng đi dọn bàn ăn.

Đến khi trở lại phòng mình, Giang Tiểu Mãn mới hậu tri hậu giác (*) kịp phản ứng, tìm được nguồn thận, nhưng tiền giải phẫu vẫn không giảm! Chị Văn Khanh giúp cậu tìm nguồn thận là đã giúp cậu một chuyện lớn, cũng không thể để cô trả tiền phẫu thuật hộ được? Dù cô có tự nguyện, cậu cũng ngại làm phiền cô.

(*) Hậu tri hậu giác (后知后觉): sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra.

Lúc này điện thoại di động của cậu reo lên, trên màn hình là một dãy số xa lạ.

"Đây là Công ty Phát sóng trực tiếp Đậu Miêu, xin hỏi ngài có phải là chủ bá Tiểu Noãn..."

Sau khi Văn Khanh trực tiếp thu mua Đậu Miêu, trước tiên sắp xếp người kí hợp đồng với Giang Tiểu Mãn. Trên thực tế, trước khi cô giao phó xuống, đã có người thấy được tiềm lực của cậu nên chuẩn bị đi gặp cậu. Văn Khanh đặc biệt dặn dò những thông tin cá nhân liên quan tới Giang Tiểu Mãn cần phải được giữ bí mật nghiêm ngặt. Chủ yếu là đề phòng bên phía Cố Thanh Thành, mặc dù có cô nhúng tay, nhưng cô cũng không thể cam đoan các nhân vật chính giữa đường không có cái gọi là cuộc gặp gỡ định mệnh.

Cuối tuần, Văn Khanh về Tô gia ăn cơm với cha mẹ Tô, cha Tô nói đến một chuyện: "Cố Thanh Thành đổ mười hai tỉ vào mảnh đất kia, đào được ngôi mộ cổ tập thể, nghe nói có thể là của thời kỳ Thương Chu, còn là của giai cấp quý tộc..."

"May là khi đó chúng ta không liều chết với hắn."

Văn Khanh cười không tử tế, xem ra là bùa xui xẻo đã phát huy tác dụng. Bây giờ Cố gia đang lên nên Văn Khanh ngay từ đầu không có ý định chơi liều cùng hắn, trước tiên cho hắn mấy lá bùa xui xẻo để hắn thương cân động cốt (*), sau đó lại ngồi làm ngư ông đắc lợi, chẳng phải rất tốt sao?

(*) Thương cân động cốt (伤筋动骨): ý chỉ bản thân bị trọng thương, sau ví von sự vật bị tổn hại nghiêm trọng.

Cha Tô nhìn Văn Khanh, ho một tiếng: "Khiêm tốn một chút, cười trên nỗi đau của người khác cũng đừng rõ ràng như vậy."

Văn Khanh cùng mẹ Tô đồng thời bị ông chọc cười, cha Tô hiếm khi hài hước được một lần, có thể thấy được hiện tại tâm tình ông vô cùng tốt. Lúc tranh mảnh đất này, Tô gia cũng là rơi vào tình thế bắt buộc, trước đó Cố gia cũng không truyền ra ngoài nói là muốn mảnh đất này. Có điều đó là ngày thứ hai sau khi Tô gia từ chối lời đề nghị kết thông gia của Cố gia, cũng không biết Cố Thanh Thành có phải tức giận Tô gia không biết điều hay không, lúc đấu giá cắn chặt Tô gia không tha, ý đồ nhắm vào rất rõ ràng cho nên cũng khó trách cha Tô lúc này cười trên nỗi đau của người khác.

Tô gia bên này vui vẻ hòa thuận, Cố Thanh Thành bên đó lại vô cùng phiền não, dù là hắn từ trước đến nay tỉnh táo trầm ổn, mười hai tỉ uổng phí trôi theo dòng nước, cũng không nhịn được tức đến mức đau tim. Thật ra hắn không biết gì về việc quy hoạch mảnh đất này trước buổi đấu giá, nhưng lúc nhìn thấy người Tô gia, không hiểu sao lại quyết tâm muốn giành được mảnh đất này vào tay, tuyệt đối không thể để Tô gia vừa lòng đẹp ý.

Kết quả, mảnh đất này rơi vào tay mình. Hắn tung hoành trên thương trường nhiều năm như vậy, tính toán không một chỗ sai sót, chưa bao giờ bị thiệt hại lớn như vậy, tự nhiên nuốt không trôi cục tức này. Hắn thậm chí nghi ngờ liệu có phải Tô gia gài bẫy hắn không, nếu không thì sao đang đấu giá được giữa chừng lại không muốn nữa?

Lúc này, đương nhiên hắn quên mất mười hai tỉ không phải một con số nhỏ, vượt quá dự toán cũng là bình thường, thế nhưng đối với một người đang bào chữa cho sai lầm của mình, căn bản sẽ không cân nhắc nhiều như vậy.

Tâm tình Cố Thanh Thành không tốt, đang chuẩn bị ra ngoài thư giãn một lát. Ngay góc rẽ thang máy vô tình đụng phải một người đàn ông. Đối phương vừa gầy lại vừa nhỏ, lúc đụng nhau với hắn giống như bị hắn ôm vào lòng. Một làn hương hoa nhài nhẹ nhàng xông vào mũi, Cố Thanh Thành nhíu mày rồi chậm rãi giãn ra.

"A, thật, thật xin lỗi, tôi, tôi không thấy có người..."

Đối phương giống một con hamster nhỏ bị hù sợ, mặt mũi tràn đầy hoảng hốt, hai tay thon dài trắng nõn chống trên ngực Cố Thanh Thành, lắp ba lắp bắp nói xin lỗi.

Cố Thanh Thành bỗng dưng tâm tình vui vẻ, một tay phủ lấy hai tay đối phương hạ xuống, nhẹ nhàng phủi áo sơmi, đáp lại bằng giọng nói lạnh lùng từ trước đến nay: "Không sao."

Nói xong hắn liền hối hận, lo rằng giọng nói của mình quá lạnh lẽo cứng nhắc, liệu có làm hamster nhỏ này sợ hay không.

Quả nhiên, người đối diện căng thẳng hơn, thân thể khẽ run, nước mắt rưng rưng, vẻ như sắp bị dọa khóc.

Cố Thanh Thành có chút chán nản, nhưng hắn sẽ không dỗ dành người khác, đành phải lạnh lùng bước vào thang máy, không để ý đến cậu ta nữa.

Vốn dĩ chỉ nghĩ đây là một người qua đường, nhưng Cố Thanh Thành không ngờ hắn có thể gặp lại hamster nhát gan ở quán bar hắn hay lui tới. Điều làm cho hắn càng cảm thấy hứng thú là, đối phương mặc trang phục thiếu nữ thỏ, tóc buộc đuôi hai cái đuôi ngựa, ra dáng một cô gái đáng yêu đang bưng khay chào hàng rượu.

Thú vị.

Cố Thanh Thành rất hứng thú đánh giá đối phương, mãi đến khi đối phương phát hiện, hắn mới ngoắc ngón tay, ra hiệu cậu tới.

Đối phương vừa nhìn thấy hắn, đầu tiên là giật mình, mặt trắng bệch, tiếp theo nhận ra hành động của mình không ổn, lại lớn gan do do dự dự đến đây, dường như cảm thấy Cố Thanh Thành sẽ không nhận ra cậu.

Vẻ hứng thú trên mặt Cố Thanh Thành càng rõ, thật đúng là lần đầu tiên đụng phải người thú vị như vậy.

"Tên gì?" Cố Thanh Thành dáng vẻ ưu tú dựa vào trên ghế sa lon, thân ảnh chìm trong bóng đêm, giống như là vương giả bóng đêm cao không thể với tới.

Hamster nhỏ lắp ba lắp bắp trả lời một câu: "Nguyễn, Nguyễn Mạnh... Không, không phải, là Nguyễn Manh, Manh Manh Manh." Nhận ra mình đang mặc đồ nữ, Nguyễn Mạnh vội vàng sửa lại giọng nói.

Chuyển hướng gương gạo như thế sao có thể giấu giếm được Cố Thanh Thành? Hắn cũng không vạch trần, mà là thần sắc lãnh đạm ra hiệu cậu ngồi lại đây.

Nguyễn Mạnh vội vàng từ chối: "Không, tôi, tôi chỉ bán rượu, không làm chuyện khác."

Cố Thanh Thành không lên tiếng, ánh mắt rất có tính áp bức nhìn Nguyễn Mạnh, mãi đến khi cậu không chịu nổi áp lực, thỏa hiệp ngồi xuống. Cố Thanh Thành mới hài lòng cười nói: "Thông minh, nghe lời một chút mới làm người ta thích."

Nguyễn Mạnh oan oan ức ức ngồi bên cạnh hắn, giống như một cô dâu nhỏ bị ức hiếp. Trên đầu đeo cài tóc tai thỏ làm cậu đáng yêu hơn mấy phần, dù chính cậu nói cậu là nam sinh chắc cũng sẽ không có ai tin.

Cố Thanh Thành một bên lắc chén rượu, một bên hững hờ quan sát Nguyễn Mạnh. Ngay lúc nãy, cuối cùng hắn cũng xác định được mối nghi ngờ bấy lâu của mình, hắn không thích phụ nữ, mà là ——

Thích đàn ông.

Đối diện với cơ thể trần trụi của Nguyễn Mạnh, hắn vậy mà bị kích thích! Mà lúc này trong đầu hắn không phải hình ảnh Nguyễn Mạnh mặc đồ nữ mà là dáng vẻ cậu mặc đồ nam, muốn khóc mà không khóc được trong thang máy.

Cuối cùng biết rõ xu hướng tính dục của mình, Cố Thanh Thành không hề cảm thấy nhẹ nhõm mà càng thêm bực bội, Cố gia sẽ không muốn môt người thừa kế đồng tính luyến ái!

Trong lòng hắn có một giọng nói vang lên rằng, có lẽ hắn nhầm, bởi vì Nguyễn Mạnh trong bộ nữ phục quá mức xinh đẹp nên mới làm hắn bị kích thích...

Đột nhiên, Cố Thanh Thành duỗi tay ra ôm Nguyễn Mạnh vào lòng, ngay sau đó, một nụ hôn đầy mùi cồn rơi xuống môi Nguyễn Mạnh.

Hắn muốn kiểm chứng một chút, thử một lần để xem rốt cuộc có phải ảo giác của hắn hay không.

Nguyễn Mạnh ban đầu là bối rối một chút, tiếp theo kịp phản ứng kịch liệt giãy dụa ra, nhưng sức của Cố Thanh Thành quá lớn, cậu thoát không được. Mà Cố Thanh Thành càng hôn càng sâu, dường như muốn lạc lối trong nụ hôn này...

Văn Khanh sắp đi ngủ thì nhận được một tin nhắn, không có dãy số, chỉ có bốn chữ:

Mọi thứ thuận lợi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.