Chút ánh sáng ban mai rọi vào, Nguyên Sở khẽ lay thân thể đầy đau nhức của mình, chỉ cảm nhận rõ một bàn tay to lớn đặt bên cạnh, ôm chặt người cô gái nhỏ vào. Để hai da thịt trần trụi tiếp xúc với nhau.
Trác Duẫn dựa lên người cô, vùi đầu vào mái tóc.
Trước đây, Nguyên Sở trải không ít luyện tập khắt khe. Nhưng khoảng thời gian vùi vào đống ký ức giả kia, nhận được sự ấm áp của người đàn ông này. Rõ ràng cô đã trở nên yếu thế như nào. Chỉ riêng việc bị yêu thương đến mức cuồng nhiệt đêm qua cũng chẳng chịu nổi.
Qua một lúc lâu, hơi thở người bên cạnh vẫn ổn định. Nhưng bàn tay cũng chẳng hề buông lơi cô. Nguyên Sở bất lực mới khẽ đẩy ra, muốn dậy trước. Nhưng hành động này cũng đã khiến người bên cạnh tỉnh giấc.
Người đàn ông mở đôi mắt nhìn cô, rõ là mới ngủ dậy, nhưng gương mặt lại tràn trề sức sống. Chỉ có cô là đầy dấu vết ấn ký mệt mỏi hành hạ
Cứ thế, Nguyên Sở mặc kệ người đàn ông tỉnh lại, cầm lấy tấm chăn khác che đi cơ thể rời khỏi mà bước vào phòng tắm. Nhưng chẳng lâu sau, Trác Duẫn như đứa trẻ thiếu hơi, cũng chầm chậm bước vào căn phòng tắm.
Nguyên Sở vừa rửa mặt, người đàn ông đã đưa ôm chặt lấy cơ thể nhỏ. Kế đó vùi đầu vào mái tóc mềm mại, dụi vài cái.
Người đàn ông rõ ràng mất ngủ đều do cô.
Hôm đó, vị chủ tịch kiêu ngạo Trác Duẫn gần như đến giữa trưa mới đến tập đoàn mà làm việc.
…
Việc tin tức Trác Duẫn chỉ vì một cô gái nhỏ mà giao toàn bộ lô vũ khí cho Kiến Mục, cứ thế truyền tai nhau đồn đại. Tất cả đều thắc mắc, liệu là một nữ nhân như thế nào có thể khiến người đứng đầu thế giới ngầm hy sinh như vậy.
Tại buổi tiệc lớn long trọng tham dự đại hội chuyên ngành, các nhân vật máu mặt tiếng tăm đều hiện diện.
Tất cả đều dồn sự chú ý và sự trọng tâm vào người đàn ông, phong thái của một bậc đế vương là Trác Duẫn. Phía bên cạnh, cũng có cô gái nhỏ vận một bộ lễ phục màu tím, ánh lên sự sang trọng vô cùng. Nhưng chẳng ai là để tâm mấy.
Chad nhấp rượu, rồi lại nhìn hướng con gái của mình là Hạnh Nhung. Rõ ràng cô gái rất thích Trác Duẫn, nhưng đến đây dù không chấp nhận đi chăng nữa, cũng sớm biết người đàn ông đã có người trong lòng. Hạnh Nhung thích đươc cũng bỏ được. Tuyệt không phải là người cố chấp.
Chỉ có ông Chad hơi bất bình cho con gái của mình một chút vì bị chơi đùa, nhưng khi nghe đến việc Trác Duẫn không hề động dù một cọng tóc của con gái ông. Tới đây cũng đã hiểu được, Trác Duẫn sớm đã có người trong lòng.
Hơn thế, lượng vũ khí lớn đó là ông Chad đã phải thuê tất cả những gì tốt nhất, biết bao thứ phụ kiện lớn. Vậy mà nháy mắt liền bị biến thành cuộc trao đổi, thậm chí còn chẳng thể đem so với người phụ nữ bên cạnh Trác Duẫn.
Ánh nhìn của ông Chad dành cho Trác Duẫn, cũng dần thay đổi hẳn.
Thì ra có những người cứ ngỡ hai trái tim không chung nhịp đập, rồi cũng sẽ vì một ai khác mà thay đổi.
Trác Duẫn hôm nay vận bộ âu phục màu đen tuyền, kết hợp chiếc cà vạt hơi lệch. Nhưng người đàn ông cũng chẳng hề chỉnh lại, dù cho Uy Dật Khiêm đã lên tiếng là lệch. Bởi vì cái này, đều do Nguyên Sở đã luyện tập gần nửa giờ đồng hồ để thắt cho.
Thì ra có những người, vốn cứ ngỡ để cái vẻ cao lãnh bên ngoài bao phủ. Rồi cũng sẽ rung động chỉ vì sự dịu dàng ấm áp của một người đột nhiên xen vào thế giới của họ.
Nguyên Sở đi bên cạnh, mặc lên bộ lễ phục màu tím sang trọng. Nơi phần cổ trắng nõn, đeo lấy một chiếc vòng cổ hình nơ màu xám nhạt. Căn bản của Nguyên Sở với Trác Duẫn, chính là một cặp.
Cô gái nhỏ mang giày cao gót, nhưng lại mỏi chân. Kết quả Trác Duẫn liền cúi người, một chân quỳ trên nền sàn, nâng lấy bàn chân nhỏ, nhẹ nhàng mà xoa nắn. Kế đó sai Uy Dật Khiêm kiếm lấy một đôi giày khác.
Một vài vị thương nhân ngồi bên cạnh không khỏi ngạc nhiên vì hành động này, Trác Duẫn lại vì một người con gái bình thường mà ngồi trên nền đất chỉnh giày.
Không lâu sau, chiếc giày khác được mang vào. Trác Duẫn cẩn thận đeo lên đôi chân nhỏ.
Cô gái nhỏ cảm thấy đói, tự tay Trác Duẫn bưng cả một dĩa đồ ăn đến rồi nhìn cô ăn. Thỉnh thoảng bị dây một ít đồ ăn, người đàn ông còn tự đưa tay lau đi phần kem dư, sau đó cho vào miệng người đàn ông mà ăn.
Vài người trong khán phòng nhìn đến ngạc nhiên:!
Cô gái nhỏ mặc chiếc váy hở phần lưng, cảm thấy lạnh. Trác Duẫn liền cởi lớp áo vest bên ngoài, rồi phủ lên cơ thể nhỏ. Trực tiếp ôm vào lòng.
Thì ra, đây chính là sự dịu dàng của một người đứng đầu dành cho người họ thương.
Đã hạ mình tới mức này, thì việc lô vũ khí kia, nháy mắt cũng chỉ là một phần nhỏ.
Nguyên Sở dụi vào lòng người đàn ông, buổi tiệc căn bản quá chán. Xung quanh toàn những người ăn mặc sang trọng, nhạt nhẽo vô cùng.
Để rồi, cô dừng trên ánh mắt quen thuộc đứng trên bậc lầu cách đó không xa. Nhưng nháy mắt, bóng dáng đó đã khuất đi.
Nguyên Sở kinh ngạc ngồi khỏi lòng Trác Duẫn nhìn lại, nhưng đã là vô dụng. Trông thấy sự không thoải mái, Trác Duẫn liền nhẹ nhàng mà hỏi.
“Khó chịu sao, chúng ta về nhé?”
Nguyên Sở không nói gì, gương mặt thất thần một lúc lâu. Sau đó khẽ gật đầu, càng lúc, sự bất an càng lớn.