Sau khi vui mừng xong, Triệu Ngọc quyết định, mau chóng gọi Lương Hoan đến, mời mọi người cùng đi nhậu! Giờ này đã gần 8 giờ tối rồi, những người khác cũng cảm thấy đói bụng nên đều vui vẻ đồng ý.
Nhưng mà, do trong lòng mọi người đều đang suy nghĩ về vụ án nên tối hôm đó cũng không uống bao nhiêu rượu cả, chỉ là ngồi bàn về vụ án, đợi sau khi ăn no xong thì ai về nhà nấy.
Ngoài ra hắn còn tưởng là hôm nay mình sẽ tìm được manh mối từ chỗ Lâm Mỹ Phượng, nhưng thật không ngờ rằng lại tìm được manh mối từ trong bóp của một người xa lạ!
Hệ thống Kỳ Ngộ của tao à!
Mày làm như vậy tao thật sự không đoán ra nổi luôn đấy! Không biết manh mối mới tìm được lần này có thật sự có thể giúp tao phá vụ án thảm sát không nữa?
Từ sau vụ án chặt tay, Triệu Ngọc bèn bắt đầu cảm thấy hứng thú với việc phá án. Tuy rằng vụ án thảm sát này không được nhiều người quan tâm như vụ án chặt tay, nhưng nó lại là một vụ mười năm vẫn chưa phá được! Nhiều năm như thế cũng chưa có ai tìm được hung thủ, việc phá vụ án này lại càng trở nên thú vị hơn hết!
Nếu lỡ như mình thật sự có thể phá được vụ án này! Tiền thưởng và vinh dự chỉ là bình thường thôi, quan trọng nhất vẫn là có thể mài bớt nhuệ khí của Lưu Trường Hổ! Để cho lão ta biết rằng, mình đây là một cao thủ phá án tài năng!
Thế nhưng...
Triệu Ngọc cũng có chút lo lắng, không biết manh mối mới tìm thấy hôm nay có liên quan đến vụ án thảm sát hay không? Nếu lỡ như chỉ là một sự trùng hợp gì đó, vậy tâm trạng phấn khởi của hắn lúc nãy cũng chỉ là tự mình đa tình mà thôi!
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc lại lấy những tài liệu liên quan đến vụ án thảm sát ra, tiếp đó đặt cả cái bóp của Lưu Bằng Phi lên bàn, bắt đầu quan sát tỉ mỉ, tập trung suy nghĩ.
Không biết rốt cuộc cái tên Lưu Bằng Phi này có quan hệ gì với Vu Chí Căn và Lâm Mỹ Phượng?
Còn nữa, nếu ngày mai mình có thể đến thẩm vấn Lưu Bằng Phi ở phân cục Nhữ Dương, mình nên hỏi anh ta câu hỏi gì đây? Nếu tên đó không chịu hợp tác, mình nên làm gì? Có thể ép cung không?
Do hôm nay phải đến phân cục Nhữ Dương nên hắn cố tình mặc cảnh phục. Phải công nhận sau khi Triệu Ngọc mặc cảnh phục vào, khí chất thay đổi hẳn, thật sự giống như một vị điều tra viên oai phong, chính trực vậy.
Sau khi ăn sáng ở tiệm bên đường xong, hắn bèn đến sở cảnh sát lấy xe, sau đó mang theo tài liệu, chạy đến phân cục Nhữ Dương.
Trên đường đi, hắn nhận được báo cáo đối chiếu của Lý Bối Ni: Trong số bốn mẫu vân tay lấy được từ trên bóp, có ba mẫu đã đối chiếu xong rồi. Ngoại trừ vân tay của Lưu Bằng Phi ra, hai người còn lại cũng là đối tượng thường xuyên bị bắt, nếu đoán không lầm thì hai người này chắc là đồng bọn của Lưu Bằng Phi!
Nhưng hai người này mới quen biết với Lưu Bằng Phi gần đây, nên chắc cũng không có liên quan gì đến vụ án thảm sát mười năm trước.
Triệu Ngọc cũng cảm thấy là như vậy, bèn bảo Lý Bối Ni tạm gác manh mối này, sau này điều tra tiếp.
Khu Nhữ Dương và khu Dung Dương ngược hướng với nhau, Triệu Ngọc đi xe hết một tiếng đồng hồ mới đến được.
Do phạm vi địa lí nhỏ hẹp nên phân cục Nhữ Dương cũng nhỏ hơn phân cục Dung Dương gần một nửa. Lúc Triệu Ngọc đến nơi thì vừa đến giờ làm việc, đông người đi ra đi vào Cục Cảnh sát, trông khá chen chúc!
Tối hôm qua, Lương Hoan đã nói trước với vợ anh ta, bảo Triệu Ngọc sau khi đến nơi thì gọi điện cho vợ anh ta trước.
“Chị dâu, em là Triệu Ngọc, anh Lương có nói với chị chưa? Bây giờ em đã đến chỗ làm của chị rồi!” Sau khi đối phương bắt máy, Triệu Ngọc bèn lên tiếng nói về mục đích đến hôm nay.
“À, là tiểu Triệu à!” Đầu dây bên kia có hơi ồn ào: “Ừ, chuyện của cậu, Lương Hoan đã nói qua với chị, chị sắp xếp xong rồi! Vậy đi, bây giờ cậu đi đến Đội Trọng án tìm đội trưởng Miêu Anh, chị đã báo một tiếng với cô ấy rồi!”
Khi nghe đến hai chữ “Miêu Anh”, Triệu Ngọc bỗng cảm thấy có chút choáng váng.