“Này!” Triệu Ngọc nhận thấy được tầm quan trọng của chuyện này, vội vàng nói với một viên cảnh sát đang đứng một bên: “Cậu lấy cho cô ấy một bao thuốc lá đi!”
“À, tôi có, tôi có...” Cậu cảnh sát kia cũng là một kẻ nghiện thuốc lá, vừa nghe thấy vậy liền móc ra một gói Ligun mềm cho Lý Thiến, hơn nữa còn châm lửa giúp cô ta nữa.
Lý Thiến còn đang đắm chìm trong kích động, sau khi nhận lấy điếu thuốc liền thuần thục hút liền mấy cái, sau đó mới kích động nói tiếp: “Nhưng nếu đem Tạ Hạo so sánh với những kẻ khác thì gã vẫn chưa phải tên xấu xa nhất! Trước tiên nói tới tên quay phim lão Trương kia đi, người này là một tên vô cùng biến thái, lắp đặt máy quay phim khắp nơi trong đoàn làm phim, nhất là phòng thay đồ cùng với nhà vệ sinh! Đôi khi, ngay cả bọn tôi dù đã biết rõ thủ đoạn của gã cũng không thể đề phòng được, huống chi là mấy cô diễn viên mới vào nghề kia chứ!”
“Gã Trương Thành Công này là một tên già đời, lời nói rất có trọng lượng trong đoàn làm phim, dù bị chúng tôi bắt ngay tại trận nhưng cuối cùng vẫn không thể làm gì được gã!”
“Tên này vô cùng nham hiểm, thâm độc, nếu như anh đắc tội với gã thì trong lúc đóng phim, gã ta sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp bới móc và ngáng chân anh! Không phải vị trí đứng không đúng thì là góc độ có vấn đề, nghiêm trọng hơn là gã còn có thể bắt anh quay đi quay lại cả trăm lần mà vẫn chưa thể thành công được, đến cuối cùng, bởi vì thế mà chọc giận đạo diễn, không cần nghĩ cũng biết hậu quả sẽ không thể nào chịu nổi!”
“Cho nên, một đám diễn viên chúng tôi không ai dám đắc tội với gã cả, rất nhiều chuyện đều phải lựa chọn giữ mồm giữ miệng!” Lý Thiến siết chặt nắm tay nói: “Tôi còn nghe nói... cái tên biến thái này chẳng những quay lén nữ diễn viên mà còn thường xuyên đem mấy đoạn video mà gã quay được bán đi với giá cao nữa! Hoặc là bán cho mấy tên hay ru rú ở nhà có sở thích biến thái này, hoặc là mấy trang web phim khiêu dâm! Không biết đã có bao nhiêu nữ diễn viên bị trúng phải chiêu này của gã rồi!”
Nghe đến đây, Triệu Ngọc bất giác nuốt nước miếng một cái, đúng là lòng người hiểm ác mà, không nghĩ tới nhìn bề ngoài đoàn làm phim này rất bình thường nhưng lại chứa đựng nhiều bí mật như vậy.
Bên trong chiếc USB của nhân viên quay phim Trương Thành Công, ngoài video quay lén các nữ diễn viên ra, đám người Triệu Ngọc còn phát hiện được một ít video quay lén mấy đôi nam nữ đang làm chuyện ấy. Mặc dù còn chưa tra xét tỉ mỉ nhưng có thể tưởng tượng được, những người bị quay lén trong video kia khẳng định có cả các nhân vật cấp cao như đạo diễn, nhà sản xuất phim hoặc nhà đầu tư nữa.
Nếu như Trương Thành Công đem những thứ này ra để uy hiếp, mấy nhân vật cấp cao kia đương nhiên sẽ không muốn để lộ chuyện này ra ngoài, cho nên Trương Thành Công mới có thể vùng vẫy trong đoàn làm phim thuận lợi như cá gặp nước vậy, không ai dám đắc tội với gã cả!
“Đạo diễn Tiền Tiến thì lại càng khỏi phải nói!” Lý Thiến đầy mặt chán ghét mà nói: “Trước kia, tên này đã từng làm việc trong đoàn làm phim lớn cho nên có quen biết với một vài đạo diễn và nhà sản xuất nổi tiếng, cho nên ông ta lấy lý do có thể giới thiệu các nữ diễn viên đến đoàn làm phim lớn để tán tỉnh qua lại với không ít cô gái ngây thơ rồi!”
“Nhưng mà đến cuối cùng, những cô gái vẫn ôm mộng tưởng này ngay cả một vai diễn nền cấp bậc thấp nhất cũng không nhận được, chủ yếu đều là một vài diễn viên quần chúng, có người thậm chí chỉ có thể làm một ít việc lặt vặt như phát cơm hộp...”
“Vậy còn... 255?” Ngón tay Triệu Ngọc chỉ lên con số trên màn hình di động của Tiền Tiến: “Cô cảm thấy số 255 này có ý nghĩa gì?”
“Tôi không biết...” Lý Thiến hung hăng rít một hơi thuốc lá, trào phúng một câu: “Hai trăm năm mươi thêm năm hả? Không biết... Lão Trương, ông biết không?”
Đầu bếp Trương Dũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt chết lặng mà lắc lắc đầu.
Lúc này, Ngô Tú Mẫn bỗng nhiên đi tới bên cạnh Triệu Ngọc, nhỏ giọng báo cáo: “Tổ trưởng, tôi vừa mới nhận được báo cáo xét nghiệm từ tổ khám nghiệm, hiện tại đã chứng minh trong máu của hai nhân chứng còn sống này có chứa Dimethylthiambutene, Benzodiazepine cùng với một vài thành phần không rõ, những chất này đều là thành phần của thuốc an thần rất mạnh, cho nên...”
“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu một cái, như vậy thì xem ra Lý Thiến và Trương Dũng thật sự không nói dối, quả nhiên là bọn họ đã bị người ta bỏ thuốc.
“Tần Hảo cũng chẳng phải là kẻ tốt lành gì.” Lý Thiến lại chỉ vào thợ trang điểm mà nói: “Trợ lý đạo diễn, hừ! Người đàn bà lớn tuổi này đã sớm về chung phe với đạo diễn rồi, bà ta chẳng qua chỉ là một thợ trang điểm dỏm mà thôi, vậy mà vẫn có thể làm việc trong đoàn làm phim, vừa nghĩ đến thôi là đã thấy tức giận rồi.”
“Mấy người còn chưa tận mắt nhìn thấy cái mồm của bà ta đâu, trong lúc trang điểm mà vẫn luôn nói không ngừng nghỉ, nói cái này không tốt, cái kia không được, quả thật chính là đỉnh cao của bà tám. Khiêu khích gây chia rẽ, tung tin vịt, gây chuyện chính là sở trường của bà ta, thường xuyên khiến đoàn làm phim vốn đang tốt đẹp trở nên mù mịt chướng khí, không hề chịu an phận một giây phút nào!”
“Vậy còn... Cefuroxime?” Ngô Tú Mẫn nhân cơ hội hỏi: “Thợ trang điểm Tần Hảo có liên quan gì tới Cefuroxime?”
“Xi me cái gì cơ?” Lý Thiến phun một vòng khói, có vẻ không hiểu.
“Một loại thuốc an thần! Cefuroxime!” Ngô Tú Mẫn bổ sung.
“Thuốc an thần?” Lý Thiến nhíu mày, sau đó lắc đầu nói: “Tôi không biết, chưa từng nghe nói qua...”
“Ừ... Ừ... Tôi cũng chưa nghe qua!” Thấy ánh mắt mọi người đều đang nhìn về phía mình, Trương Dũng cũng vội vàng trả lời.
“Vậy... người kế tiếp!” Triệu Ngọc chỉ chỉ vào tấm ảnh và nói: “Biên kịch Thái Kim Đạt thì sao?”
“Ừm... nói thật thì, tôi cũng không hiểu rõ người này lắm!” Lý Thiến lắc đầu nói: “Đây là lần đầu tiên chúng tôi hợp tác với nhau, trước đây chưa từng gặp qua. Tôi chỉ biết là vị biên kịch này trước kia là một tên tai to mặt lớn, nhưng sau đó không làm ăn được gì nên mới đến đoàn làm phim nhỏ hạng ba như chúng tôi!”
“À đúng rồi, tôi đã thấy qua dấu cộng đó rồi, bên dưới dấu cộng lại vẽ thêm một đường ngang nhỏ nữa.” Lý Thiến chỉ dấu cộng trên màn ảnh nói: “Mỗi khi biên kịch Thái viết thêm phân cảnh phim thì sẽ vẽ thêm một ký hiệu như vậy!”
À...
Chữ thập thần bí là một dấu cộng, mà dấu cộng là dùng để chỉ việc thêm cảnh quay, chẳng lẽ... nguyên nhân biên kịch Thái này bị sát hại là vì thêm cảnh diễn sao?
“Vậy... bộ phim lần này của các cô được tăng thêm mấy cảnh diễn? Đó là những cảnh gì?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Tăng thêm rất nhiều, chỉ hai, ba câu thì không thể nói rõ được! Đừng thấy kịch bản của chúng tôi tuy là rất đơn giản...” Lý Thiến nói: “Nhưng có thể nhìn ra được biên kịch vô cùng quan tâm đến. Nghe nói, ông ta vì kịch bản này mà đã phải chuẩn bị tận hai năm đấy, ông ta vẫn luôn mong chờ bộ phim lần này để đổi đời mà! Công ty cũng rất coi trọng chúng tôi, mặc dù không phải là dự án có chi phí đầu tư lớn, đạo diễn lớn, nhưng nội dung bộ điện ảnh này vẫn rất đặc biệt, rất táo bạo, đây vẫn là lần đầu tiên tôi tiếp xúc đó!”
“Hải đăng...” Tăng Khả nhìn tài liệu mà nói: “Tôi đã xem qua nội dung bộ phim rồi, một câu chuyện rất đơn giản thì có thể thể hiện điều gì đặc biệt chứ?”
“Ừm...” Lý Thiến cau mày nói: “Vâng, tuy kịch bản thật sự rất đơn giản nhưng sau khi quay xong, vẫn có cảm giác nó rất phức tạp!”
“Hay là...” Ngô Tú Mẫn không nhịn được chen miệng vào: “Hay là chúng ta hãy nói hết chuyện của các nạn nhân khác cho xong trước đã? Lát nữa hãy nói đến nội dung bộ phim sau.”
“Ừ, cũng phải! Vậy thì... còn có...” Tăng Khả gõ lên máy tính, trên màn ảnh lớn chỉ còn lại mấy người: “A, còn có một nạn nhân sau cùng, nhân viên đạo cụ Hứa Hữu!”
“Hứa Hữu...” Ai ngờ, sau khi nhìn thấy hình ảnh của Hứa Hữu, Lý Thiến cuối cùng lại không nhịn được chảy nước mắt: “Hứa Hữu bị người ta thiêu chết sao, chết thảm quá...”
“Ừ... đúng vậy...” Đầu bếp Trương Dũng cũng nói thêm: “Nếu như nói trong đoàn làm phim còn có người nào tốt thì Hứa Hữu nhất định là người đó!”
“Đúng! Tôi không nghĩ ra, tại sao hung thủ lại giết chết anh ta!” Lý Thiến lau nước mắt, nói: “Anh ấy thật sự là người tốt, chăm chỉ siêng năng, nhẫn nhục chịu khó, từ đạo cụ, trang phục biểu diễn, ghi chép tại trường quay, tài xế, thậm chí ngay cả phát cơm hộp cũng giành làm! Ngày thường, anh ấy lúc nào cũng cười hì hì, cho tới bây giờ chưa từng kết oán với ai! Thật không ngờ, tôi còn chưa chết vậy mà anh ấy đã...”
Chậc chậc...
Nghe được lời này của Lý Thiến cùng với Trương Dũng, Triệu Ngọc cũng cảm thấy cực kỳ nghi ngờ. Cho đến bây giờ, Khoa Giám định vẫn chưa phát hiện ra dấu vết mà hung thủ để lại trên người Hứa Hữu, chẳng lẽ... tên Hứa Hữu này vốn cũng không phải là mục tiêu sát hại của hung thủ sao?
Hứa Hữu bị đạn tín hiệu thiêu chết, vậy... cái chết của Hứa Hữu có phải vốn nằm ngoài kế hoạch của hung thủ không?
“A!? Cái gì!!?” Ai ngờ, ngay trong lúc Triệu Ngọc đang nghiêm túc suy nghĩ thì Ngô Tú Mẫn chợt giơ điện thoại di động lên mà kinh ngạc kêu một tiếng, sau khi xác nhận tin tức xong, lúc này mới vô cùng kích động nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng! Bệnh viện vừa mới gửi tin tức tới, nói là nạn nhân bị thương nặng Khang Nhạc Minh đã tỉnh lại rồi! Hơn nữa... anh ta... anh ta còn khai ra tên của hung thủ nữa!!!”