“Quá đáng thật!” Juliet tức đến nỗi đập bàn, phẫn nộ nói: “Các anh làm như vậy không sợ gây ra tranh chấp quốc tế hả?”
“À, ở nước tôi, kiểu uy hiếp thấp kém này thường được coi như biểu hiện của sự vô năng! Các anh làm mất mặt đế quốc Anh quá nhỉ?” Yusuf chế giễu.
“Mọi người muốn nói thế nào cũng được, nhưng hôm nay các vị bắt buộc phải để lại mật mã!” Scott không hề quan tâm chút nào. Vậy nên đừng lãng phí thời gian nữa, mời các vị bắt đầu!” Ông ta chỉ tờ giấy trắng trên bàn.
Sau khi Scott nói xong, hiện trường lập tức lặng như tờ.
Họ không tùy tiện hành động mà chỉ nhìn tờ giấy trắng trên bàn và chất lỏng màu tím kia.
“Những người này đều là phần tử khủng bố muốn cướp kim cương, bọn họ giết hết Grimm và người của Cục Tình báo rồi giả danh Grimm gửi thiệp mời cho chúng ta... Trên thực tế thì muốn lừa chúng ta tìm kim cương giúp bọn họ...”
“Quá đáng sợ! Chỉ cần chúng ta nói ra mật mã, tìm được kim cương giúp bọn họ thì bọn họ lập tức lật mặt giết chúng ta.” Mặt Tani Ichiro biến sắc.
“Sau đó bọn họ có thể vu khống chúng ta thành tội phạm cướp kim cương, mà người của chúng ta sẽ cho rằng chúng ta bị quân đội nước Anh giết chết! Như vậy, bọn họ không chỉ có được kim cương mà còn khơi mào mâu thuẫn quốc tế, khiến thế lực đại diện cho mỗi chúng ta tuyên chiến với đế quốc Anh!”
“Trời ơi, trời ơi! Lớn chuyện rồi! Chẳng trách chúng ta vừa lên đảo đã bị ngăn cách tin tức.” Yusuf tái mặt.
“Chẳng trách cô Molly nói ra chuyện về kim cương nhẹ nhàng như thế! Theo tôi thì cô Molly bị các anh giết đúng không? Nửa đêm cô ấy chạy tới phòng sách định chạy trốn bằng đường hầm bí mật ở phòng sách để tố giác các anh! Nhưng các anh phát hiện ra trước rồi giết người diệt khẩu... Mau trả lời đi, ngoài cô Molly, các anh còn giết bao nhiêu người nữa, các anh đã chôn xác chết ở đâu?”
Yusuf hỏi xong, hiện trường lại lần nữa lặng như tờ, không có ai lên tiếng nữa. Bầu không khí như đông cứng lại, vô cùng áp lực, tiêu điều...
Mấy giây sau bầu không khí áp lực này mới bị tiếng cười của Scott phá vỡ: “Ha ha... ha ha ha... ha ha ha ha...”
Scott cười ngặt nghẽo, càng cười càng điên cuồng, ước chừng cười được khoảng mười giây thì ông ta nói với họ: “Có phải những thám tử tự cho là đúng như các vị đã phá quá nhiều vụ án nên mắc bệnh hoang tưởng không?”
Scott trả lời có tình có lý, họ không thể phản bác nên nhất thời im lặng.
“Vậy... vậy cũng không được!” Miêu Khôn không cam chịu thuận theo ông ta: “Ít nhất các anh phải để chúng tôi xác nhận thân phận của các anh mới được! Nếu chúng tôi không thể chắc chắn mình an toàn thì tuyệt đối không nói ra mật mã!”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Đề nghị của Miêu Khôn lập tức nhận được sự ủng hộ của những người còn lại. Yusuf xua tay: “Chú ý, đừng cho chúng tôi xem giấy chứng nhận gì cả, ngay cả đặc công của hoàng gia Anh mà các anh cũng tiêu diệt được thì nói chi đến việc ngụy tạo giấy chứng nhận!”
“Cũng có thể... giấy chứng nhận đó là của những đặc công bị giết.” Sevan Barker bổ sung như đang tấu nói* vậy.
* Tấu nói là một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
“Hừ, được thôi...” Scott nhún vai rồi lạnh nhạt đáp: “Các vị nói xem phải xác nhận thân phận của chúng tôi như thế nào?”
“Ồ? Tôi có ý này.” Mắt của Sevan Barker sáng lên, ông ta vội vàng bảo: “Tôi biết tham nghị viên Carter, Lyme Carter của các anh! Thế này đi, các anh hãy gọi video cho ông ấy, để chúng tôi nói chuyện trực tiếp với ông ấy thì đương nhiên có thể xác nhận thân phận của các anh đúng không?”
“Ý này không tệ...” Cisse da đen cười xấu xa: “Nhưng... Tôi có ý hay hơn nữa! Chắn hắn mọi người đều biết nữ hoàng nhỉ? Hay là trực tiếp để nữ hoàng video call với chúng tôi, như vậy chẳng phải ổn thỏa hơn sao? Ha ha ha...”
Ngay lúc Cisse cười xấu xa, ánh mắt của Scott bỗng trở nên sầu muộn, ông ta không quan tâm đến phản ứng của họ mà đưa tay cầm tài liệu bắt đầu đọc.
Không lâu sau ông ta dừng ở trang nào đó trong tài liệu, Scott chỉ vào chữ viết trên tài liệu: “Đây là bản ghi chép thẩm vấn của các vị, Cisse, trước đó anh đã giao mật mã là 1 đúng không?”
“Hừ, ý tôi chính là...” Scott cười lạnh lùng: “Tôi cần anh giúp một việc!”
“Giúp đỡ? Việc gì cơ?”
Cisse còn chưa hỏi xong mà Scott đã móc súng lục bên hông ra bắn thẳng vào Cisse!
Pằng! Pằng
Theo hai tiếng súng vang lên, ngực của Cisse phun máu, người thì ngã xuống đất do lực quán tính mạnh mẽ. Ông ta trợn mắt, không hề nhúc nhích...