Cuồng Thám

Chương 1083: Chương 1083AI TÌM KHO BÁU, KẺ ĐÓ LÀ ĐỨA NGỐC





“Lúc này mà con còn nói giỡn như vậy, thú vị lắm sao?” Ai ngờ, sau khi Triệu Ngọc báo cáo tình huống với cha vợ, ông lại tức giận: “Con! Một người đánh cả một đội lính đặc công!? Con đang đùa đấy à? Con bỏ thuốc bọn họ hay là thế nào? Con biết không? Bất cứ kẻ nào trong số bọn họ cũng có thể đánh Sanger Rove đến mức răng rơi đầy đất đấy! Mà lần trước, con đã thắng Sanger Rove như thế nào, chính con không biết sao?”

“Thật mà, thật mà! Con lừa cha làm gì?” Triệu Ngọc tránh ở trong góc văn phòng, cực lực làm sáng tỏ: “Vừa rồi con đã nổi giận, tiểu vũ trụ đã bùng nổ đấy!”

“Đừng nói vớ vẩn nữa! Lần trước, cha bị thua con ở quán lẩu là bởi vì cha có tuổi rồi, nhưng con đừng có nói dối như Cuội suốt ngày như thế nữa được không?” Miêu Khôn trịnh trọng nói: “Con gái của cha không thể đính hôn với một kẻ miệng đầy dối trá như thế được...”

“Được rồi được rồi! Cha thích tin hay không thì tùy!” Triệu Ngọc không rảnh cãi cọ với Miêu Khôn, vội vàng dứt khoát nói thẳng ra: “Dù sao thì chuyện chính là như thế đấy! Cái cô kia bây giờ sẽ gọi điện báo cho cấp trên để đá con ra khỏi tổ điều tra đặc biệt, còn định truy cứu trách nhiệm của con nữa! Cha nói xem, phải làm sao bây giờ?”

“Ừm... Chuyện này...” Miêu Khôn nói với vẻ khó xử: “Không sao đâu, không sao đâu! Con là con rể của cha, cha đương nhiên sẽ bảo kê cho con! Như vậy đi, bây giờ cha sẽ đi tìm người, tìm ngay một người giúp con biện hộ!”

“Con nói này.” Triệu Ngọc nhíu mày, nói: “Sao mà lúc nghe câu nói vừa rồi của cha, con lại thấy có hàm ý khác thế? Cái gì mà cái cô ngạo kiều? Có phải cha và cái cô này còn có ‘một chân’ hay không thế? Cô ta vì yêu cha mà sinh hận, cho nên mới trút giận lên đầu con? Cha vợ à, con là người chính trực, cha không thể làm liên lụy đến con như vậy chứ!”

“Thôi thôi thôi...” Miêu Khôn mắng: “Nghe con nói năng kìa, cha là loại người đó sao? Cha chỉ là.. ừm... Khụ! Con đừng quan tâm chuyện này làm gì! Bây giờ, con hãy nhớ kĩ, ngàn vạn lần đừng làm tình hình trở nên tệ hơn, bây giờ cha sẽ đi nói hộ giúp con, chờ, chờ nhé...”

Nói xong, Miêu Khôn liền cúp điện thoại.

“Cái gì!? Ông nói cái gì!?” Ai ngờ, Miêu Khôn vừa mới tắt điện thoại thì Triệu Ngọc lại nghe thấy Lê Tịnh hét thất thanh vào di động, có vẻ như cô ta rất kinh ngạc: “Tại sao!? Tôi thật sự không hiểu, tại sao các ông lại có thể thiên vị hắn đến thế? Không phải hắn chỉ phá được mấy vụ án thôi sao? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ các ông cho rằng thứ mà chúng tôi tìm suốt hơn tám mươi năm vẫn không thấy, hắn lại có thể tìm được sao? Các... Các ông...”

Ừm?

Triệu Ngọc nghe lời nói của Lê Tịnh có vẻ bất thường, vội vàng bước đến gần cô ta và cẩn thận nghe.

Lê Tịnh liếc nhìn Triệu Ngọc một cái, ánh mắt nhất thời có vẻ rất phức tạp: Phẫn nộ, kinh ngạc, nghi hoặc, không thể tin nổi, thậm chí còn có một chút sợ hãi!

Người bên kia điện thoại lại nói điều gì đó với Lê Tịnh, khiến cả người Lê Tịnh càng trở nên uể oải. Cuối cùng, sau khi tắt điện thoại, cả người cô ta thực sự không ổn.

Lúc này, Tiêu Hàng đã hoàn toàn định thần lại khỏi cơn hôn mê, anh ta đứng dậy, nắm chặt nắm đấm mà cao giọng hô lên về phía Triệu Ngọc: “Họ Triệu, vừa rồi chúng ta vẫn chưa phân thắng bại đâu! Có giỏi thì bây giờ lại đấu một trận đi!”

“Đừng... Ngàn vạn lần đừng...” Các đặc công bên cạnh sợ hãi, nhanh chóng chạy lên ngăn trở Tiêu Hàng.

“Tiêu Hàng! Dừng tay lại!” Cuối cùng, Lê Tịnh cũng không nhịn được nữa mà hét lên một tiếng, cô ta quay người lại, trừng mắt nhìn Triệu Ngọc, khoảng năm giây sau, cô ta mới nghiến răng, giậm chân, cực kỳ không muốn nhưng vẫn phải quát đám người Tiêu Hàng: “Lấy USB chứa tư liệu ra cho bọn họ! Chúng ta... Chúng ta đi thôi!!”

“Cái gì!?” Tiêu Hàng chấn động: “A Tịnh, em có ý gì?”

“Đúng đấy, đi thì được, nhưng USB chứa tư liệu chính là... chính là tuyệt mật mà...” Một lính đặc công bên cạnh vừa mới nói đến đây thì bỗng dưng thấy ánh mắt rét lạnh của Lê Tịnh, sợ tới mức nghẹn họng lại ngay lập tức. Mà một tên lính đặc công khác thì vừa nghi ngờ vừa mở túi tùy thân ra, lấy ra một chiếc USB bằng kim loại.

“Tại sao chứ?” Tiêu Hàng trừng mắt to, thực sự không thể tin nổi: “A Tịnh, vừa rồi là ai đã gọi điện thoại cho em thế? Bọn họ nói cái gì? Tại sao lại thế này?”

“Đúng đấy! Tại sao lại thế này nhỉ?” Triệu Ngọc học dáng vẻ của Tiêu Hàng, hỏi han với vẻ châm chọc: “A Tịnh? A Tịnh Tịnh? Cô mau nói cho tôi biết đi, rốt cuộc là tại sao thế?”

Rắc rắc...

Đứng xa như vậy mà Triệu Ngọc vẫn có thể nghe thấy tiếng Lê Tịnh nghiến răng nghiến lợi.

“Tôi lặp lại lần nữa, đưa USB cho bọn họ!” Lê Tịnh cất bước đến trước mặt tên lính đặc công kia, đưa tay giật lấy USB, giận dữ bực bội mà vứt xuống mặt đất, rồi nói với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc! Anh đừng tưởng rằng chuyện hôm nay đã kết thúc rồi nhé! Tôi cho anh tư liệu, tôi thật sự muốn xem, rốt cuộc anh có bản lĩnh gì có thể tìm ra kho báu! Hừ!”

“Ừm... Chuyện này...”

Triệu Ngọc lấy tay gõ gõ môi, vẫn chưa hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Hắn không rõ, rốt cuộc vừa rồi, người bên kia điện thoại đã nói gì với Lê Tịnh? Dựa vào biểu hiện của cô ta thì đó hẳn là một người có thể ra lệnh cho cô ta, chắc là lãnh đạo của Lê Tịnh.

Nhưng mà... tại sao lãnh đạo của Lê Tịnh lại thiên vị mình chứ? Triệu Ngọc thật sự không nghĩ ra nổi, trong phòng Đặc Cần, ngoài cha vợ của hắn ra, hắn đâu có quen biết ai?

Thế này là...

Tuy rằng không rõ, nhưng Triệu Ngọc từ trước đến nay chưa bao giờ chịu thua khí thế, lập tức trả lời Lê Tịnh: “Tốt lắm, tổ trưởng Lê! Không phải cô thấy chướng mắt tổ điều tra đặc biệt của tôi sao? Được lắm, đã vậy thì ông đây sẽ khiến cho cô phải mở rộng tầm mắt! Cho cô biết ông đây sẽ phá án như thế nào! Hừ!”

“Được! Vậy chúng ta đánh cuộc đi!” Lê Tịnh nghiến răng nói: “Nếu các anh thật sự có thể tìm được kho báu thì món nợ giữa chúng ta liền xóa bỏ, tôi sẽ không truy xét nữa! Nhưng mà... nếu anh không tìm ra thì sao?”

“Ha ha ha... Đừng đùa chứ! Bọn này căn bản đâu có nợ nần gì mấy người thì xóa kiểu gì?” Triệu Ngọc nheo mắt lại, lộ ra bộ mặt lưu manh, chỉ vào bộ ngực của Lê Tịnh mà nói: “Thế này đi! Vừa rồi tôi vuốt thấy thoải mái lắm, nếu chúng tôi mà tìm được kho báu thì cô cho tôi bóp liên tục mười cái, thế nào!? Nếu tôi không tìm ra thì cô cũng bóp tôi mười cái là được, bóp một trăm cái cũng được hết! Ha ha ha ha...”

“Anh!? Đồ lưu manh!” Lê Tịnh mắng to, tức điên lên mà giậm chân xoay người lại, đùng đùng rời khỏi văn phòng.

“Anh... được! Anh giỏi lắm!” Tiêu Hàng đứng dậy, vừa lùi về phía sau vừa chỉ vào Triệu Ngọc mà uy hiếp: “Họ Triệu, anh chờ đấy cho tôi, chuyện này chưa xong đâu!”

Nói xong, anh ta xoay người lại, bước nhanh đuổi theo Lê Tịnh. Mấy tên lính đặc công khác thấy đầu lĩnh đã đi hết, cũng đều nhanh chóng đỡ nhau dậy, chật vật mà biến mất khỏi tầm mắt của mọi người...

“Hừ!” Triệu Ngọc lườm nguýt bọn chúng một cái, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tưởng tôi là kẻ coi tiền như rác à? Hơn tám mươi năm mà vẫn không tìm thấy kho báu, tôi mà có thể tìm được thì thành tinh mất rồi! Còn đánh cuộc nữa chứ, đánh cuộc cái đầu nhà cô ý! Tới giờ mà vẫn không nhìn ra được à? Ai tìm kho báu thì kẻ đó chẳng khác gì đứa ngốc cả!”

“Này... Rốt cuộc là chuyện gì vừa xảy ra đấy?” Lý Bối Ni hơi ngơ ngác, cô ta cẩn thận nhặt USB trên mặt đất lên và hỏi: “Không phải vừa mới nói sẽ gọi điện tố cáo chúng ta hay sao? Tại sao lại đột nhiên xám xịt chạy mất thế? Còn... USB chứa tư liệu, là tư liệu gì thế?”

“Còn phải hỏi nữa à...” Trương Cảnh Phong nhắc nhở: “Khẳng định là có liên quan đến kho báu hoàng kim rồi đúng không?”

“Đúng đấy...” Thôi Lệ Châu cũng có chút ngơ ngác, liền hỏi Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, vừa rồi, rốt cuộc cú điện thoại nào có tác dụng thế, rốt cuộc là của anh hay là của cô ta thế?”

“Chắc là... chắc là nhờ cuộc điện thoại của cô ta nhỉ?” Triệu Ngọc nói.

“Nói cách khác...” Thôi Lệ Châu chậm rãi suy đoán: “Một lãnh đạo lớn nào đó của phòng Đặc Cần chẳng những đã bác bỏ lời trách cứ của Lê Tịnh về chúng ta, ngược lại còn bắt Lê Tịnh giao tư liệu về kho báu cho chúng ta, bảo chúng ta đi điều tra vụ này? Thế này... ôi trời ạ!” Cô ta trừng to mắt nhìn Triệu Ngọc: “Sếp à, sao mà ‘ô dù’ của anh cứng thế? Ngay cả phòng Đặc Cần mà cũng có người bảo kê cho anh cơ à?”

“Thôi xong rồi!” Ai ngờ, sau khi nghe thấy Thôi Lệ Châu nói như vậy, Triệu Ngọc bỗng hít một ngụm khí lạnh. Hắn bỗng nhiên ý thức được có lẽ sự tình không hề đơn giản như mình nghĩ chút nào.

Bởi vì, hai cuộc điện thoại được nghe cùng một lúc, điều này có nghĩa là người vừa rồi đã giúp Triệu Ngọc không phải cha vợ Miêu Khôn.

Triệu Ngọc biết mình căn bản không có “ô dù” gì ở phòng Đặc Cần cả, vậy là... Nếu không phải “ô dù” nổi lên tác dụng, thì... thì rất có thể chuyện này có ẩn tình nào khác, chẳng lẽ...

Kết quả, ngay tại lúc Triệu Ngọc đang nghi ngờ thì điện thoại của hắn lại vang lên.

Lúc này chính là cuộc gọi từ văn phòng Tổng cục Hình sự.

“A lô?” Triệu Ngọc nhanh chóng nhấn nghe.

“Triệu Ngọc à! Cậu không làm việc ngốc gì đấy chứ? Tôi sắp sốt ruột đến mức phát điên rồi đấy!” Trong điện thoại, giọng của Sở trưởng Tiêu Quốc Phượng rõ ràng truyền đến: “Chỉ mới một lúc mà cấp trên gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại liền! Rốt cuộc cậu... đã làm cái gì?”

“Tôi... ừm...” Triệu Ngọc nhíu mày thở dài: “Một lời khó nói hết lắm!”

“Ôi trời!” Sở trưởng Tiêu nặng nề thở dài một tiếng, lúc này mới nói: “Tôi vừa mới nhận được thông báo mới nhất, phòng Đặc Cần muốn tổ điều tra đặc biệt các cậu toàn quyền điều tra và giải quyết vụ án kho báu hoàng kim!

“Cậu hãy nghe cho kĩ! Lúc này, không riêng gì điều tra người chết trên danh sách đó, tra tìm hung thủ! Mà còn tiếp quản cả vụ án nữa, ừm... cấp trên còn ra thêm kỳ hạn cho các cậu nữa đấy, muốn các cậu trong vòng hai tháng, nhất định phải tìm được... số kho báu bị thất lạc kia!!!”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.