Bên ngoài cửa có người bấm chuông, một nhân viên giao thức ăn lái xe đạp điện đến, mang bữa cơm phong phú đến cho Triệu Ngọc và Thôi Lệ Châu.
Cơm trưa do nhà hàng cao cấp làm, kết hợp Trung Tây với nhau, mùi vị rất ngon, dinh dưỡng phong phú.
Tuy bữa ăn này và tiền tip đã ngốn mất một nghìn nhân dân tệ, nhưng hai người ăn rất thoải mái, cảm giác đáng đồng tiền bát gạo.
“Ối!” Thôi Lệ Châu ợ hơi, khen ngợi từ tận đáy lòng: “Làm người giàu có thật là sướng, hy vọng chúng ta có thể tìm được kho báu!”
“Bây giờ không chỉ là chuyện của kho báu nữa!” Triệu Ngọc không ăn ngon miệng như Thôi Lệ Châu, sau khi vội vã ăn xong, hắn liền mang một tờ giấy trắng khổng lồ ra, đặt nó lên bàn coi như tấm bảng trắng, bắt đầu viết biên bản ghi chép.
Đây là thói quen từ xưa đến nay của hắn, hắn cảm thấy chỉ có tự mình viết ra, trong đầu mới nảy sinh ra nhiều ý tưởng.
Trên danh sách của Đào Hương, tổng cộng xuất hiện tên của mười sáu người, ở dưới tên của mỗi người đều có dòng chữ nhỏ ghi chú thông tin sơ lược của người đó.
Mười một người đầu tiên đều bị Đào Hương đánh dấu “X”, năm người sau thì không. Trương Cảnh Phong đã chứng thực tất cả năm người này đều đã chết vì bệnh tim.
Triệu Ngọc cho rằng, cái chết của năm người này chắc không đơn giản là ngoài ý muốn.
Thôi Lệ Châu hiểu được thói quen của Triệu Ngọc, im lặng không lên tiếng đứng kế bên giúp đỡ hắn.
Nào ngờ, Triệu Ngọc mới vừa viết chưa được bao nhiêu thì Trương Cảnh Phong lại gọi điện thoại đến.
“Tiểu Triệu à, sao lại có nhiều tên người như vậy chứ? Rốt cuộc cậu đang điều tra vụ án lớn gì hả?” Trong điện thoại, Trương Cảnh Phong tỏ ra vô cùng khó hiểu: “Những người này hình như không có quan hệ gì hết!”
“Lão Trương!” Triệu Ngọc nóng lòng muốn biết đáp án, vội vàng hối thúc: “Vội lắm, mười một người này, rốt cuộc có vấn đề không?”
“Ừ… chuyện này, không biết nói sao! Là như vậy, ừ….” Trương Cảnh Phong trả lời có vẻ ấp úng: “Mười một người cậu bảo tôi điều tra đều không còn trên đời nữa! Nghĩa là tổng cộng mười sáu người này, không một ai còn sống cả!”
“A!?”
Hai người không tránh khỏi kinh ngạc.
“Đều… đều chết hết rồi?” Thôi Lệ Châu run rẩy đến mức giọng nói thay đổi: “Vậy… nhiều người như thế, rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?”
“Đừng nói như thế…” Trương Cảnh Phong vội vàng nói: “Tuy họ đã chết rồi, nhưng tình hình của mười một người này hơi phức tạp, có hơi khác với năm người trước!
“Ừm… Nói như thế nào đây! Theo thông tin tôi tìm được, những người này lần lượt chết trong khoảng thời gian rất lâu, sớm nhất có thể lội dòng đến mười lăm năm trước, muộn nhất là sáu tháng cuối năm ngoái. Bọn họ đều là những người có học thức, chưa từng làm những chuyện phạm pháp, không có tiền án.”
“Còn nữa, tuổi tác của những người này không ngang bằng nhau, nhưng đa số đều đã có tuổi, cả chín mươi tuổi cũng có! Hơn nữa, từ trên thông tin có thể thấy bọn họ đều là chết bình thường, không hề có liên quan đến bệnh tim.
“Nhưng mà, bởi vì thời gian quá xa xôi, nếu muốn xác nhận từng người, thì cần phải thêm một khoảng thời gian nữa mới được!”
“Như vậy sao…” Triệu Ngọc âm thầm chậc lưỡi, nghiêm túc nói: “Lão Trương, tạm thời anh giúp tôi điều tra thông tin chi tiết của những người này trước, toàn bộ mười sáu người này, tôi sẽ yêu cầu với bên trên, nếu như có thể thì tôi sẽ tìm cách để chuyển anh qua đây!”
“Được! Vậy tôi chờ tin tốt từ cậu nha!” Trương Cảnh Phong vui vẻ gác điện thoại, rất mau anh ta đã gửi thông tin mà anh ta điều tra được cho Triệu Ngọc.
“Sếp… anh phải suy nghĩ kĩ nha!” Thôi Lệ Châu nhắc nhở nói: “Anh thật sự muốn báo cáo chuyện này hay sao? Chúng ta có phải hơi đường đột hay không? Hay là… chúng ta điều tra lại thật kĩ mới nói đi! Nếu lỡ những người đó đều là chết bình thường thì sao?”
Triệu Ngọc không trả lời câu hỏi của Thôi Lệ Châu, cầm điện thoại lên, xem thật kĩ tất cả các thông tin chi tiết của những người đó, sau đó bắt đầu viết chữ lên tờ giấy trắng.
Cả quá trình viết kéo dài khoảng gần một tiếng đồng hồ, Triệu Ngọc mới chịu dừng bút lại, lắc đầu nói: “Tờ giấy trắng này không bằng tấm bảng trắng, viết sai thì không thể xóa được!”
“Sếp, sếp, sao rồi hả?” Thôi Lệ Châu thấy Triệu Ngọc nói chuyện, vội vàng lên tiếng hỏi: “Có manh mối gì không? Hung thủ rốt cuộc là ai?”
“Ôi trời!” Triệu Ngọc chau mày: “Tôi là thần thám, đâu phải là thần tiên, nếu như chỉ tùy tiện viết vài chữ là có thể tìm được hung thủ, vậy thì tôi đâu cần làm việc làm gì!”
“…” Thôi Lệ Châu im lặng.
“Cô xem đi…” Triệu Ngọc đưa tay chỉ vào thông tin mà mình mới vừa viết xong: “Tạm thời chúng ta để sống chết sang một bên trước đi, chúng ta xem cái này trước, đều là những ai? Cô xem….” Hắn chỉ vào một trong các cái tên: “Người này là thầy của lớp tiến sĩ chuyên nghiên cứu lịch sử cận đại; xem thử người này nữa, nhà kinh tế học; người này là chuyên gia kỹ thuật của Cục di sản văn hóa Quốc gia, đằng sau còn có những người chuyên làm dự án nghiên cứu khoa học, thậm chí còn có người làm khảo sát! Sao hả, cô có thể nghĩ ra điều gì không?”
“Ừ… những người này đều có học thức, học vấn rất là cao!” Thôi Lệ Châu phỏng đoán nói: “Hơn nữa, chuyên môn mà họ học, dường như đều có quan hệ với kho báu hoàng kim đó! Đây…”
“Đúng, có triển vọng!” Triệu Ngọc gật đầu: “Tôi đoán chắc, sở dĩ Đào Hương viết tên những người này trên danh sách là do những người này đã từng tham gia hoạt động có liên quan đến việc tìm kho báu. Đào Hương muốn thông qua bọn họ để tìm được nhiều manh mối liên quan đến kho báu!”
“Cho nên, sau mỗi lần ông ấy điều tra xong một người, phát hiện bọn họ không có quan hệ với kho báu thì sẽ đánh dấu X cho người đó!” Thôi Lệ Châu tiếp lời nói: “Năm người ở phía sau thì ông ấy chưa kịp điều tra đến?”
“Hình như…” Triệu Ngọc đắn đo nói: “Không phải chưa kịp điều tra, mà là tuy đã điều tra rồi, nhưng chưa chắc chắn mà thôi? Đừng quên nha, cái rương của Đào Hương là chôn dưới sàn nhà! Sàn nhà bị ông ta lát kín lại, chứng minh rằng trong thời gian ngắn ông ta không dự tính sẽ lấy cái rương ra?”
“Ừ…” Thôi Lệ Châu kinh ngạc nhìn Triệu Ngọc: “Không hổ danh là đại trinh thám! Anh nói như vậy, dường như đầu óc tôi trở nên sáng tỏ thông suốt. Sở dĩ cha tôi không đánh dấu X cho năm người này là vì họ thật sự biết được thông tin liên quan đến kho báu?”
“Cô xem nữa đi.” Triệu Ngọc lại chỉ vào mấy cái tên ở phía trước: “Mười một người bị đánh dấu X tuy đã chết rồi, nhưng khi bọn họ chết, tuổi tác cũng đã rất lớn rồi, xem… đều là bảy mươi, tám mươi, thậm chí là chín mươi mấy! Tuy có những người trẻ tuổi hơn chút, nhưng cũng đều chết vì bệnh nan y, không phải bệnh tim!
“Sau đó thì…” Triệu Ngọc lại chỉ vào những người ở phía sau: “Cô lại xem năm người ở phía sau đi, tuy tuổi tác không nhỏ, nhưng cũng không tới nỗi già đến hai tay buông xuôi, vào thời đại bây giờ, những người sáu mươi tuổi không được coi là tuổi tác quá lớn!”
“Ồ…” Thôi Lệ Châu gật đầu: “Tôi hiểu rồi, ý của anh là không phải tất cả mọi người đều chết oan uổng, mà chỉ là năm người không bị đánh dấu X này mà thôi!?”
“Gần đúng rồi!” Triệu Ngọc nói: “Tiếp theo chính là vấn đề then chốt nhất, cô cho rằng nếu như năm người này thật sự chết oan chết uổng, vậy hung thủ tại sao lại ra tay giết bọn họ chứ?”
“Ôi trời ơi!” Thôi Lệ Châu kinh ngạc nói: “Bởi vì năm người này biết được bí mật của kho báu phải không? Vậy… hung thủ ra tay giết bọn họ là vì muốn hiểu rõ bí mật này, hay là… muốn… giết người diệt khẩu!?”
“Mặc kệ là lý do thứ nhất hay lý do thứ hai…” Triệu Ngọc dùng tay chỉ vào dấu chấm “?” to đùng trên tấm bảng trắng nói: “Chỉ cần chúng ta có thể bắt được hung thủ, nói không chừng có thể có được manh mối của kho báu đó!!!”