Khi Triệu Ngọc liên lạc với Khương Hiểu Tình qua điện thoại xong và nhìn thấy cô bé ở cổng trường, không khỏi thốt ra cảm thán! Xem ra, uy lực của quẻ “Càn” này, thật đúng là không thể khinh thường!
Ngay cả gặp mặt con gái nuôi cũng có thể xảy ra chuyện?
“Cha nuôi, sao cha lại đến đây?” Khương Hiểu Tình đang đẩy chiếc xe đạp, đi ra từ con hẻm nhỏ ngoài cổng trường, tuy đã gọi điện thoại nhưng cô bé vẫn cảm thấy bất ngờ.
“Sao cha đến đây à!?” Triệu Ngọc không màng hỏi han ân cần, chỉ thẳng vào chiếc xe đạp bị lệch bàn đạp cùng với ống quần bị rách nói: “Con nói cho cha biết trước, con bị làm sao vậy?”
“Dạ... Cái này ạ...” Khương Hiểu Tình buồn bực bĩu môi, ánh mắt mất tự nhiên nhìn về con hẻm nhỏ lúc nãy.
“Đừng nói với cha là con đụng xe bị ngã đó nha!” Triệu Ngọc vịn vào vai của cô bé, quan tâm nói: “Cha nuôi con có hỏa nhãn kim tinh đó, mau nói cho cha biết, là do con rùa nào làm?”
“Cha… cha thật là lợi hại!” Khương Hiểu Tình sửng sốt nhìn Triệu Ngọc: “Cái này cũng nhìn ra được sao? Sao cha biết không phải là cọn tự ngã?”
“Ánh mắt của con đã bán đứng con rồi!” Triệu Ngọc nói: “Mau lên, nói cho cha biết có chuyện gì?”
“Không phải chuyện to tát gì đâu ạ…” Khương Hiểu Tình nói: “Chỉ là xích mích thứ bậc không thể hòa giải giữa học sinh kém tự ti và học sinh giỏi thôi ạ! Cha yên tâm, con sẽ đi nói với giáo viên để giáo viên xử lý!”
“Bà nội gấu nhà nó, dám bắt nạt con gái nuôi của ông? Mẹ nó thật là chán sống!” Triệu Ngọc nổi điên nói, bước về phía trường học: “Đi, cha với con đi tìm giáo viên, à không, tìm hiệu trưởng! Nếu như hiệu trưởng không giải quyết, cha liền đi tìm Bộ giáo dục!”
Ở cổng trường đều có bảo vệ, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc muốn xông vào trường, có một người bảo vệ ngay lập tức đã cản hắn lại. Thế nhưng, Triệu Ngọc đẩy mạnh một cái, lưng của người ngày liền đập mạnh vào cánh cửa, khiến cho bọn học sinh đứng cạnh đó đều giật mình hoảng sợ.
“Ơ kìa, cha nuôi! Cha nuôi! Con xin cha đó!” Khương Hiểu Tình vội kéo Triệu Ngọc lại: “Thực sự là không sao mà, chỉ là mâu thuẫn nhỏ giữa học sinh tụi con thôi! Nếu cha làm ầm ĩ lên như vậy, sau này không phải con càng khó hòa nhập hơn sao?”
“Ừm… Cũng phải…” Triệu Ngọc cân nhắc, cũng có lý, mình đường đường là một thần thám mạnh mẽ, thực sự không nên nhúng tay vào chuyện ân oán giữa học sinh với nhau.
“Vậy thì… con nói cho cha biết tên người vừa mới bắt nạt con đi!” Triệu Ngọc lại nói.
“Con cũng không biết, đều là lớp trên cả! Hơn nữa, ừm… bọn họ… bọn họ…” Nhìn theo ánh mắt của Khương Hiểu Tình, Triệu Ngọc bỗng nhìn thấy ba nữ sinh vóc dáng cao cũng đang đẩy xe đạp đi ra từ con hẻm nhỏ mới nãy, đang nhìn mình và Khương Hiểu Tình với ánh mắt không có thiện ý.
“Ồ, học sinh giỏi nhanh quá!” Một nữ sinh cao nhất trong ba người khinh thường nói: “Mới đây đã nói cho phụ huynh biết rồi à? Lát nữa có phải nói cho giáo viên biết luôn không? Chậc chậc… Cũng phải… Mày là con gấu trúc lớn của trường chúng ta mà, gấu trúc lớn thì cần có người bảo vệ mới đúng ha!”
“Ha ha ha…” Một người khác cười ha ha nói với Triệu Ngọc: “Chú ơi, chú đừng nghe lời nó, mới nãy chúng cháu đang đạp xe của mình thì nó đụng phải chúng cháu! Đáng đời nó!”
“Hừ!” Khương Hiểu Tình chỉ đành lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Tôi nói các người không cảm thấy các người làm như vậy rất nhảm nhí sao? Tôi là một học sinh mới vào lớp mười, sao dám đụng người thích bắt nạt như các người chứ?”
“Chú à!” Người vóc dáng cao lạnh lùng nói: “Chú thấy nó có thái độ thế nào rồi đấy? Đã đụng phải chúng cháu còn không xin lỗi, ngang ngược như cua, chú dạy nó thế nào vậy?”
“Khà khà khà…” Ba nữ sinh bật cười.
“Được rồi!” Triệu Ngọc chẳng còn gì để nói, liền bất đắc dĩ nói: “Như vậy đi, chú đưa ra một ý kiến, không bằng mấy đứa giải quyết ân oán một lần cho xong đi được không?”
“Chú bị bệnh à, chú nói gì vậy?” Người có vóc dáng cao liếc mắt nhìn Triệu Ngọc: “Cha của học sinh giỏi là dân giang hồ chăng?”
“Chú thích có ơn báo ơn, có thù báo thù, như vậy đi! Bây giờ mấy đứa ra sau con hẻm kia giải quyết vấn đề! Ba đứa cùng lên đánh một mình Khương Hiểu Tình nhà chú! Nếu Khương Hiểu Tình thắng, mấy đứa sau này đừng bắt nạt con bé nữa, OK? Triệu Ngọc dang hai tay bổ sung thêm một câu: “Mấy đứa cứ yên tâm, chú không can thiệp, chú ở đây đợi!”
“Chuyện này…” Ba cô gái ngẩn người ra.
“Cha nuôi, cha là do con khỉ phái đến phá con sao?” Khương Hiểu Tình trợn mắt.
“Yên tâm!” Triệu Ngọc nói với Khương Hiểu Tình: “Con gái cũng phải không ngừng tự vươn lên, một lần đánh cho chúng nó ngã xuống, chúng nó sẽ không dám bắt nạt con nữa! Chỉ cần nhớ những quyền pháp cha dạy cho con, đợi lát nữa ra sức đánh là được!”
“Cha nuôi, cha dạy con lúc nào vậy?” Khương Hiểu Tình nhíu mày.
Phì…
Ba cô gái cười ầm lên, người vóc dáng cao nói: “Ra là cha nuôi? Thật là một cặp kỳ lạ!”
“Mấy đứa đừng quan tâm chú có kỳ lạ hay không!” Triệu Ngọc nói với ba cô gái: “Nếu như hôm nay mấy đứa không dám ứng chiến, vậy thì sau này gặp lại con gái nuôi của chú, gọi một tiếng mẹ nuôi là được!”
“Chết tiệt!” Người con gái vóc dáng cao quả nhiên tức giận, lập tức vứt xe đạp qua một bên, hét vào mặt Khương Hiểu Tình: “Được thôi, vậy thì cứ tới đây! Đây là các người tự nói, các người tự chịu trách nhiệm về tất cả hậu quả!”
“Nhảm nhí…”
Khương Hiểu Tình nói xong muốn đi, nhưng bị Triệu Ngọc ngăn lại.
“Không thành vấn đề, tất cả hậu quả chúng tôi sẽ tự chịu, mấy đứa cũng vậy!” Nói xong, Triệu Ngọc đẩy Khương Hiểu Tình vào trong con hẻm nhỏ.
“Ha ha ha...” Một cô gái trong ba người cười tà: “Đồ ngốc, các người vốn không biết tôi đây là Taekwondo đai đen hả!”
Hừ…
Sau khi thả thuốc tăng sức mạnh tàng hình lên người Khương Hiểu Tình, Triệu Ngọc tự nhủ đừng nói cô là đai đen, ngay cả đai trắng cũng không có tác dụng gì đâu!
Sau vài phút, trong con hẻm phát ra tiếng kêu thảm thiết, sau đó là hai tiếng, ba tiếng... Cho đến sau bốn năm tiếng, mới đột nhiên nhìn thấy, ba cô gái kia chạy loạng choạng bỏ mạng, đứa nào đứa nấy đều mặt mũi bầm dập, trên mình còn đầy bụi đất…
Tiếp sau đó, Khương Hiểu Tình vẻ mặt đầy bất ngờ bước ra khỏi con hẻm, khó tin nhìn vào đôi tay của mình, nói với Triệu Ngọc: “Không đúng? Mới nãy con vốn chưa sử dụng sức lực nào? Sao lại có thể như vậy? Cha… cha nuôi…” Cô bé kéo lấy Triệu Ngọc, lo lắng hỏi: “Cha nuôi à, làm sao đây? Con đánh bọn họ tới nỗi khóc luôn!! Lần này, giáo viên chắc chắn sẽ mời phụ huynh…” .
“Yên tâm!” Triệu Ngọc vỗ vào ngực: “Có cha nuôi ở đây, đừng nói là đánh cho khóc, tiểu ra quần cũng chả sao! Hiểu Tình à, con phải nhớ cho cha, chúng ta đều là người ngay thẳng, nhưng không có nghĩa chúng ta là người dễ bị người khác bắt nạt! Địch không phạm ta, ta không phạm người! Nhưng địch phạm ta, vậy thì phải đánh cho chúng nó khóc! Cho nên, con gái cũng phải không ngừng tự vươn lên...”