“Triệu thần thám này, tôi đoán chắc chắn anh đang nghĩ thầm trong đầu...” Trình Lăng Phỉ lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lại hiện ra sự lạnh lẽo khi nãy: “Không đúng, giết Ô Phương Phương không thể chỉ vì duy nhất một lý do như thế được! Không thể chỉ vì cô ta chọc đến tôi mà tôi lại đi giết cô ta!”
“Hừm...”
Thật ra, Triệu Ngọc đúng là đang nghĩ bụng như vậy, chẳng qua không muốn hỏi bừa mà thôi.
“Đúng thế!” Trình Lăng Phỉ tự hỏi tự trả lời: “Thời điểm mà Ô Phương Phương hắt rượu vang vào người tôi cũng đúng vào khoảng thời gian anh bắt được Khương Khoa. Việc Khương Khoa bị bắt chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tôi! Tuy tôi tin chắc rằng hắn ta sẽ không khai tôi ra, nhưng để làm yên lòng thủ hạ, tôi không thể không nghĩ cách cứu hắn ta ra.”
“Nhưng do thiếu thốn thông tin, hơn nữa vụ vượt ngục vốn không dễ dàng gì, tôi suy đi ngẫm lại cả hồi lâu, mới dời ánh mắt lên người Triệu thần thám anh!”
“Sự nhúng tay của anh làm tôi hết sức bất an. Chẳng phải mèo khen mèo dài đuôi gì nhưng kế hoạch vụ cướp ở Diệu Danh của Khương Khoa phải nói là không chê vào đâu được, tôi tin chắc dù cho cảnh sát cuối cùng có tìm ra được manh mối và cách chúng tôi thực hiện vụ cướp cũng vô ích.”
“Thế nhưng một vụ cướp đầy tự tin như vậy lại trở thành nỗi ê chề đối với Khương Khoa. Chuyện sau đó thì tôi chẳng rõ, dù vụ cướp có thất bại thì Khương Khoa cũng đâu đến nỗi bị bắt! Xét về sự chênh lệch thời gian, muốn bắt được Khương Khoa là chuyện không thể nào!” Trình Lăng Phỉ nhìn Triệu Ngọc chằm chằm một cách nghiêm túc: “Vì thế trong một khoảng thời gian dài, tôi chỉ cho rằng vấn đề nằm trong đám thủ hạ của Khương Khoa, bị cảnh sát trà trộn gián điệp vào.”
“Song, cuối cùng mới điều tra ra là không hề có nội ứng! Nếu cảnh sát thật sự đã chuẩn bị trước thì Khương Khoa đã bị bao vây ngay lúc hành động rồi, không thể có cuộc truy đuổi hôm đó!”
“Thế là sau đó, tôi bèn chuyển trọng điểm lên đầu anh, hừ!” Cô hừ lạnh một tiếng: “Khi đó, anh lại phá được vụ án ác ma, trở thành lá bài chủ chốt của đám cảnh sát! Tôi hết sức tò mò về điều này, thế nên bắt đầu tìm hiểu mọi thứ về anh! Mà tìm hiểu xong, tôi mới phát hiện anh là một nhân tài rất kỳ lạ, nếu tôi giúp Khương Khoa vượt ngục thì anh sẽ thành cản trở lớn nhất của tôi!”
“Nên tôi mới vắt óc nghĩ ra biện pháp như thế, soạn ra một kế hoạch vượt ngục hoàn hảo, nếu thành công, tôi chẳng những lợi dụng được anh cứu Khương Khoa ra mà còn tiện thể diệt luôn cả anh, có thể nói là một công đôi việc!”
Chậc chậc...
Triệu Ngọc khẽ thở dài thườn thượt, đúng là cây to đón gió to mà, những lời Sở trưởng Tiêu Quốc Phượng nói rất đúng! Biết vậy thì lúc trước, hắn đã khiêm tốn một chút rồi.
“Dĩ nhiên, phải nói là khứu giác của anh nhạy cực kỳ, kế hoạch của tôi phải tiến hành từ từ, cùng lúc đó phải lợi dụng những thứ khác để dời sự chú ý của anh! Mà muốn dời được sự chú ý của thần thám thì tất nhiên phải gây ra một vụ án rồi! Hơn nữa, vụ án này phải đủ vươn đến trình của anh mới đạt chuẩn!” Trình Lăng Phỉ nhếch khóe miệng, có vẻ đắc chí khó nén nổi: “Vì vậy, vào giây phút Ô Phương Phương hắt rượu lên người tôi, chọc tôi giận điên lên, lại vừa khéo cho tôi linh cảm!”
“Cấp bậc của cô ta có lẽ bằng với Triệu thần thám! Cô ta đi đời thì Triệu thần thám dĩ nhiên sẽ phải ra tay xử lý... Thế là anh dần dần bị rơi vào chiếc bẫy của tôi!”
Nghe đến đây, Triệu Ngọc và Miêu Anh liếc nhau với ánh mắt bất đắc dĩ.
“Từ sau khi anh Thạch Hải hy sinh, tâm tính của Ô Phương Phương mất cân đối nghiêm trọng!' Trình Lăng Phỉ tiếp tục: “Cô ta còn dám hắt rượu tôi, không những thế còn mắng tôi đứa con riêng vô sỉ hèn hạ, chỉ vậy thôi cũng đã đủ thấy rõ cô ta chẳng hề quan tâm đến đống ảnh chụp trong tay tôi nữa rồi!”
“Dù sao cô ta cũng là cảnh sát hình sự cấp cao, nếu thật sự mặc kệ không để ý đến thứ gì nữa thì cô ta sẽ thành một đối thủ đáng sợ, cực kỳ nguy hiểm đối với tôi! Nên mặc xác là cân nhắc từ lý do cá nhân hay suy nghĩ toàn cục, Ô Phương Phương đều phải bị diệt gọn!”
“Và thế là, một kế hoạch vượt ngục hoàn hảo đến nỗi làm người ta kinh ngạc đã thành hình, sau đó bắt đầu được tiến hành!” Chẳng rõ Trình Lăng Phỉ đè nén quá lâu hay thế nào, cô ta cực kỳ nhập tâm: “Tôi biết ngày 5 tháng 1 là sinh nhật của anh Thạch Hải, Ô Phương Phương chắc chắn sẽ đến tảo mộ, nên tôi đã sắp xếp sát thủ đến đó trước, giết cô ta vô cùng thuận lợi!”
“Cùng lúc đó, tôi còn sai người đến bới tung nhà Ô Phương Phương lên, thừa dịp bỏ ảnh cô ta và Khương Khoa vào vách ngăn kéo!”
“Cảnh sát thấy hiện trường như vậy thì sẽ chỉ nghĩ chúng tôi đang tìm đồ, chứ không ngờ là chúng tôi chỉ muốn bỏ đồ vào!”
“Từ lúc bắt đầu, kế hoạch vẫn thuận buồm xuôi gió.” Ánh mắt Trình Lăng Phỉ phấn khởi hẳn lên: “Và quả nhiên là Triệu thần thám cũng lộ diện, vẫn luôn đi theo con đường mà tôi trải ra, sau khi nhìn thấy ảnh của Ô Phương Phương và Khương Khoa, chắc chắn anh sẽ chạy đến Diệu Danh thẩm vấn Khương Khoa!”
“Ai mà ngờ, chúng tôi chờ ở Diệu danh một hồi lâu thì lại xảy ra những chuyện sau đó!”
“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh thật sự là thông minh tột đỉnh, trước đó đã sai người bảo vệ gia đình mình, suýt chút nữa khiến chúng tôi không kịp trở tay! Ấy thế mà...” Trình Lăng Phỉ cười khẩy: “Tôi từ đầu đến cuối luôn đi trước một bước, đã chuyển đối tượng uy hiếp sang người khác mất rồi!”
“Chắc là... anh sẽ hỏi…” Cô ta nhìn thẳng vào Triệu Ngọc và nói: “Nếu như lúc anh thẩm vấn Khương Khoa là vào đêm khuya, có phải video tôi uy hiếp con gái nuôi của anh sẽ không có tác dụng gì không? Thật ra thì không cần lo đâu, tôi còn một đoạn video quay bệnh viện Tần Sơn của mấy người mà!”
Gì?
Bệnh viện?
Triệu Ngọc và Miêu Anh nhìn nhau.
“Y tá trưởng Diêu Giai trong video đang trực ca đêm trong phòng y tá, mà ngay dưới sàn phòng có một quả bom, chỉ cần anh không nghe lời... Ha!” Giọng nói Trình Lăng Phỉ âm u lạnh lẽo: “Y tá trưởng Diêu sẽ bị nổ bay ngay tại chỗ!”
“Đờ mờ...”
Triệu Ngọc kinh hãi, hắn đột nhiên nhớ lại, lúc trước, người thần bí có gửi cho hắn đống ảnh của bạn bè hắn, xem ra cô ả thật sự đã làm bao nhiêu làm việc vì mình.
Cô gái này...
Cô gái này...
Lúc này, ánh mắt Triệu Ngọc nhìn về phía Trình Lăng Phỉ đã không còn là nhìn một công chúa bóng đêm gì nữa, mà là đang nhìn một con ma nữ!
“Nếu tôi đã chọn anh làm điểm mấu chốt thì tất nhiên phải dựng ra một kế hoạch không có một sai sót nào!” Sắc mặt Trình Lăng Phỉ u ám: “Mặc dù lần đầu là tôi thắng anh, nhưng Triệu thần thám anh quả là đáng khâm phục. Vì người khác mà không thèm đếm xỉa đến tính mạng mình! Chỉ có điều... Tôi không ngờ hóa ra là vì bụng dạ anh đã nắm chắc mình sẽ không chết chìm được nên mới nhảy xuống, việc này... hiệu quả có hơi giảm nha!”
Vốn lúc đầu, Triệu Ngọc có tận bảy mươi cách chế giễu và đả kích Trình Lăng Phỉ, song khi nhìn thấy vẻ tự phụ của Trình Lăng Phỉ lúc này, vì suy xét toàn cục, hắn vẫn chọn nhịn.
“Được rồi, câu hỏi thứ tư đã xong,” Nói đến đây, Trình Lăng Phỉ tỏ ra trêu tức, bóp bóp khẩu súng lục: “Chỉ còn một câu cuối cùng thôi, Triệu thần thám phải suy nghĩ cho kĩ nhé!”
“Việc này thì có gì phải nghĩ kĩ.” Triệu Ngọc ra vẻ không thể đợi được nữa, nói ngay: “Người quét sạch các vụ án chưa được giải quyết ấy!”
“Cái gì?” Trình Lăng Phỉ giật mình.
Lông mày Miêu Anh cũng nhếch lên.
“Thì người quét sạch các vụ án chưa được giải quyết đó!” Triệu Ngọc nói với vẻ nghiêm túc: “Thật ra, lý do cô muốn mưu sát thần thám này nhân lúc Khương Khoa vượt ngục còn một nguyên nhân quan trọng nhất vẫn chưa nói ra! Cô Trình, dù sao thì cô cũng nên kể về vụ án hợp tác xã nông nghiệp và Dương Trạch Bưu vài câu chứ?”
“Ừm...” Nào ngờ, Triệu Ngọc đặt xong một câu hỏi như thế thì vẻ mặt Trình Lăng Phỉ bỗng dưng u ám thấy rõ.
“Dương Trạch Bưu là tội phạm bị truy nã trọng yếu trong vụ án hợp tác xã nông nghiệp, tất nhiên là trong móng tay Ô Phương Phương có ADN của gã ta rồi, đề tài về Dương Trạch Bưu này đâu thể dễ dàng vứt đại sang một bên như vậy được?”
“Với cả...” Miêu Anh nuốt nước miếng một cái: “Khi nãy... Khi này tôi vừa nhìn thấy Dương Trạch Bưu, đứa... đứa bé đó...”
“Ồ? Có cả trẻ con à?” Triệu Ngọc ngạc nhiên.
“Đứa bé kéo đàn ấy...” Miêu Anh vội nói cho Triệu Ngọc.
“Ôi chao!” Triệu Ngọc trợn mắt, quay sang hỏi Trình Lăng Phỉ: “Vụ này... thật đúng là càng lúc càng đỉnh nhỉ! Cô Trình này, chả trách cô vội vàng đến vậy, chỉ cần cho tôi biết đáp án câu hỏi cuối cùng này thì coi như dù tôi chết cũng được sáng mắt rồi!”