Cuồng Thám

Chương 1011: Chương 1011





TIẾNG ĐÀN TRÍ MẠNG

Trong bức ảnh tổng cộng có bốn cô gái, Ô Phương Phương cũng ở trong đó. Nhưng mà mặt một cô gái đứng sát Ô Phương Phương lại bị người ta dùng dao rạch xước!

Chuyện này...

Không còn nghi ngờ gì nữa, ảnh chụp là của Ô Phương Phương cho nên nhất định là cô ta đã dùng dao cạo rách mặt người. Nếu nghĩ sâu thêm một chút thì Ô Phương Phương rõ ràng có thù hận sâu sắc với cô gái này!

Chà chà...

Nhớ lại những lần mình tiếp xúc với Ô Phương Phương, vẻ mặt của Triệu Ngọc giãn ra, cô gái này tính nóng như lửa, nếu không phát sinh mâu thuẫn với người ta thì mới là không bình thường!

Chẳng qua, hắn không nghĩ tới cô ta thậm chí còn sử dụng cả cách rạch ảnh chụp người ta, đủ để thấy cô ta có oán niệm rất sâu với cô gái trong ảnh!

Nếu không muốn nhìn thấy người trong ảnh này thì cứ trực tiếp hủy ảnh đi, vì sao lại còn muốn cạo rách mặt người ta vậy? Chuyện này… nếu mà khách tới nhà lật album xem thì chẳng phải là xấu hổ à?

Mang theo vẻ nghi ngờ, Triệu Ngọc lật tiếp mấy bức ảnh chụp sau đó. Ai ngờ, khi hắn thấy mấy chục bức phía sau thì lại phát hiện rất nhiều khuôn mặt trong ảnh đều bị Ô Phương Phương dùng dao rạch đi!

Ban đầu, Triệu Ngọc đã cảm thán rằng nỗi hận của Ô Phương Phương cực kỳ nặng, oan gia rất nhiều, nhưng khi hắn cẩn thận xem lại những người bị rạch mặt thì lại nhận ra đó đều là một cô gái!

Vóc dáng của cô gái kia và Ô Phương Phương xấp xỉ nhau, thế nhưng cách ăn mặc rõ ràng khiến cô ta cao hơn Ô Phương Phương một chút. Triệu Ngọc có thể nhận ra ở trong một bức ảnh chụp bữa tiệc nào đó, cô gái kia mặc một chiếc váy dài nhãn hiệu Hennessy, trên cổ tay phải còn đeo một chiếc vòng tay bằng ngọc lục bảo trong suốt...

Tuy rằng trong ảnh không ghi mốc thời gian nhưng từ những khuôn mặt ngây ngô của những cô gái đó thì có thể thấy được thời điểm chụp là lúc họ tầm mười bảy, mười tám tuổi. Nhớ lại thời đại lúc đó, cô gái bị rạch mặt này không những có tiền, mà cách ăn mặc còn rất... trưởng thành nữa?

Hơn nữa... Sau khi xem xét qua lại vài lần, Triệu Ngọc còn kinh ngạc nhìn ra cô gái bị rạch mặt này còn xuất hiện trong ảnh gia đình của Ô Phương Phương, chụp chung cùng với Thạch Hải!

Chà!

Triệu Ngọc hơi hơi nổi da gà, thế này thì cô gái này... có quan hệ không hề hòa thuận với Ô Phương Phương nhỉ?!

Lật thêm mấy bức ảnh nữa, sau khi Ô Phương Phương mặc đồng phục cảnh sát, cô gái này không còn xuất hiện nữa. Vậy là có thể đoán rằng sau khi Ô Phương Phương có huy hiệu cảnh sát thì hai người họ không liên lạc với nhau nữa!

Chuyện này...

Triệu Ngọc tỉ mỉ quan sát dấu vết dao cạo, phát hiện trên đó hơi ố vàng, chắc là thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi. Cho nên không phải Ô Phương Phương mới rạch gần đây. Nói cách khác thì mâu thuẫn giữa hai người bọn họ hẳn là đã bộc phát từ rất lâu trước đây rồi!

Như vậy... giữa hai người bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn gì?

Chỉ có điều... Triệu Ngọc nghĩ lại, dù Ô Phương Phương và cô gái kia có mâu thuẫn gì thì chắc cũng không liên quan đến vụ án, vụ này ở trong mắt hắn chẳng qua chỉ là ân oán cá nhân giữa hai cô gái mà thôi!

Phụ nữ... thật là...

Triệu Ngọc lắc đầu cười, tiếp tục tìm kiếm các bức ảnh sau khi Ô Phương Phương vào học viện cảnh sát. Nhưng khi hắn bỏ qua mấy tấm thì lại chợt nhớ ra một chuyện, vội vàng lật lại.

Phải rồi!

Suýt chút nữa thì hắn quên mất, Triệu Ngọc nhìn cô gái bị rạch mặt kia một lần nữa, cân nhắc rồi thầm nói trong lòng... Nếu thật sự có ân oán thì nhất định sẽ không nhỏ đâu!

Bởi vì lời khai giữa kẻ thù đối với kẻ thù chính là lời chân thật nhất! Nếu cô gái này và Ô Phương Phương có thù với nhau thì tin tức về Ô Phương Phương lấy được từ miệng cô ta có lẽ càng thêm phần đáng tin cậy hơn!

Điều Triệu Ngọc muốn biết chính là sinh hoạt cá nhân của Ô Phương Phương, bởi vì Ô Phương Phương là cảnh sát cho nên hàng xóm và bạn bè lúc miêu tả cô ta sẽ có điều giữ kín, nhưng nếu là kẻ thù có oán hận thì chắc hẳn sẽ khai báo hoàn toàn trung thực đúng không?

Đúng thế!

Triệu Ngọc gõ vào bức ảnh một cái, cho rằng nếu tìm được cô gái này thì có lẽ sẽ có khả năng biết được một mặt mà Ô Phương Phương không muốn cho mọi người biết!

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng nhắn tin cho Ngô Tú Mẫn, phái cô ấy điều ra tư liệu cặn kẽ về cô gái bị rạch mặt này.

Lúc này, Ngô Tú Mẫn trả lời lại rất nhanh: “Phó đội trưởng Miêu, lúc trước tôi đã chú ý tới điểm này rồi. Không riêng gì thời niên thiếu mà toàn bộ những bức ảnh thời thơ ấu của Ô Phương Phương cũng có cô gái bị rạch mặt này.”

“Cho nên tôi đã sớm thông qua bạn bè và bạn học của Ô Phương Phương để điều tra tin tức về cô gái này. Cô chờ một chút nhé...”

Hơn mười giây sau, Ngô Tú Mẫn tiếp tục nhắn lại: “Cô gái kia thật sự rất ưu tú, bây giờ cô ấy là chủ tịch danh dự của công ty chăn nuôi lớn nhất huyện Cao Lan. Cha của cô ấy trước kia vốn là một trong những ông trùm chăn nuôi số một số hai rất có thế lực, bây giờ đã qua đời.”

Chà... Đọc thông tin này, Triệu Ngọc khẽ gật đầu, thảo nào người ta có tiền như vậy!

“Tên của cô ấy là Trình Lăng Phỉ, lớn hơn Ô Phương Phương một tuổi, hai nhà chẳng những là thế giao mà còn là hàng xóm cùng một khu. Cho nên Trình Lăng Phỉ, Ô Phương Phương và cả Thạch Hải, ba người bọn họ đều là thanh mai trúc mã!

Chậc... Triệu Ngọc lại hiểu, thảo nào cô gái này cũng quen thân với Thạch Hải!

“Mặc dù lớn hơn một tuổi nhưng dưới sự sắp xếp của cha mẹ, Trình Lăng Phỉ và Ô Phương Phương vẫn làm bạn học cùng lớp từ hồi tiểu học cho tới tận trung học!”

“Tôi đã hỏi bạn học của bọn họ, họ nói rằng quan hệ trước đây của hai người vô cùng hòa thuận thân thiết, quả thật là như hình với bóng!” Ngô Tú Mẫn kể: “Nhưng mà sau khi lớn lên lại bởi vì một chuyện mà dần dần trở mặt, đến nỗi càng về sau càng không qua lại với nhau nữa!”

“Bởi vì sao?” Triệu Ngọc vội vàng đánh chữ đặt câu hỏi.

“Nghe nói là bởi vì Thạch Hải!” Có thể là do đánh chữ vất vả quá cho nên Ngô Tú Mẫn trực tiếp gửi tin nhắn thoại: “Thạch Hải có ngoại hình rất điển trai, Ô Phương Phương và Trình Lăng Phỉ đều phải lòng anh ta. Thế nhưng cuối cùng, Thạch Hải lại chọn Ô Phương Phương, cho nên tình cảm của ba người tan vỡ!”

Chà... Quả nhiên là cuộc tình tay ba. Về điểm này thì Triệu Ngọc đã sớm đoán trước được, nhưng mà... Không hợp lý lắm thì phải? Nếu Ô Phương Phương thắng thì người rạch ảnh chụp phải là Trình Lăng Phỉ mới đúng chứ?

Trong phương diện này... Có thể còn có nguyên nhân nào khác hay không? Ví dụ như Ô Phương Phương và Khương Khoa... lên giường với nhau?!

“Lúc tôi điều tra...” Ngô Tú Mẫn nói: “Có một bạn học của Ô Phương Phương kể với tôi một chuyện. Năm ngoái, vào ngày mười tám tháng Chạp, bạn bè từ thời trung học đã tổ chức một cuộc gặp mặt nho nhỏ ở thủ đô. Thế nhưng bởi vì người tổ chức không biết chuyện nên Trình Lăng Phỉ và Ô Phương Phương đều đến!”

“Kết quả đã xảy ra một cảnh tượng bất hòa ngay trên bàn rượu...”



“Hả? Xảy ra chuyện gì?’ Triệu Ngọc vội vàng đánh máy.

Vài giây sau, câu trả lời của Ngô Tú Mẫn được gửi tới: “Buổi tiệc còn chưa bắt đầu thì hai người đã đánh nhau! Trình Lăng Phỉ không chút nể mặt mà chỉ trích Ô Phương Phương, nói rằng Thạch Hải chết là vì một tay Ô Phương Phương gây ra! Nếu lúc trước, Thạch Hải lựa chọn cô ấy thì cô ấy nhất định sẽ khiến Thạch Hải rời xa khỏi nguy hiểm!”

“Không nói cũng biết, phản ứng của Ô Phương Phương còn mạnh hơn, chị ta thét mắng Trình Lăng Phỉ là đồ con riêng, hành vi đê tiện linh tinh...”

“Sau đó, hai người càng lúc càng ầm ĩ, Ô Phương Phương cầm ly rượu tạt vào mặt Trình Lăng Phỉ...”

“Cuối cùng thì bữa tiệc còn chưa bắt đầu thì đã chấm dứt trong không vui vì hai người đó rồi...”

Mẹ nó... Triệu Ngọc lắc đầu, lại là tạt vào mặt! Ô Phương Phương bị điều vào tổ tìm đá quý cũng là bởi vì tạt nước vào mặt thủ trưởng lãnh đạo, cô gái này thật đúng là...

“Phó đội trưởng Miêu.” Lúc này, Ngô Tú Mẫn lại gửi tin nhắn: “Lúc trước, tôi có gọi điện thoại cho Trình Lăng Phỉ nhưng không thấy nghe máy. Bây giờ, tôi sẽ gửi tư liệu chi tiết của cô ấy cho cô, trên tư liệu có ghi hiện tại cô ấy vẫn ở căn nhà cũ! Tôi cảm thấy chắc người này biết không ít chuyện về Ô Phương Phương?”

“Được!”

Sau khi đánh chữ trả lời xong, hắn vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Miêu Anh, muốn cô coi Trình Lăng Phỉ như mục tiêu thứ nhất của cuộc điều tra.

“Chuyện này...” Sau khi nghe xong, giọng của Miêu Anh hơi thấp xuống, giống như đang họp vậy, một điệu nhạc du dương còn vang lên gần đó nữa.

Triệu Ngọc cũng không nghĩ nhiều, thẳng thắn nói về Trình Lăng Phỉ với cô, hơn nữa còn giải thích ý kiến của mình.

Ai ngờ trong điện thoại, Miêu Anh đột nhiên nở nụ cười: “Triệu Ngọc à, anh không ngờ đúng không, bây giờ, em đang ở trước cửa nhà Trình Lăng Phỉ đấy!”

“Hả?!” Triệu Ngọc kinh ngạc: “Ý em là sao?”

“Ha ha, anh quên rồi hay sao, đồ đầu đất?” Miêu Anh cười nói: “Máy tính và di động của em đồng bộ với nhau, em biết hết cuộc đối thoại giữa anh và Ngô Tú Mẫn rồi! Vừa khéo chính là em đang ở khu mà Ô Phương Phương từng ở, cho nên khi nhìn thấy tin tức về Trình Lăng Phỉ, em đã qua đây xem thế nào!”

“À...” Triệu Ngọc giờ mới hiểu được.

Lúc này bởi vì không có ai nói gì nên tiếng đàn phía Miêu Anh dần dần rõ ràng hơn. Tiếng đàn uyển chuyển trầm thấp, hẳn là tiếng đàn cello.

“Được rồi, em đã bấm chuông cửa rồi! Miêu Anh nói: “Thế này đi, nếu hỏi ra được chuyện gì thì em sẽ báo cho anh biết...”

Có lẽ là bởi vì có người mở cửa, Triệu Ngọc nghe thấy “kẹt” một tiếng, Miêu Anh cũng tắt điện thoại đi ngay lập tức.

Hừm...

Triệu Ngọc đầu tiên là gật gật đầu, nhưng một giây sau thì chợt nhận ra điều gì.

Hả?

Triệu Ngọc cẩn thận suy nghĩ, chợt phát hiện... tiếng đàn vừa vang lên ban nãy... tại sao... lại quen tai như vậy?!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.