Một giờ rưỡi trưa, trong phòng riêng của quán lẩu ở huyện Cao Lan.
“Trên người anh bị thương, tốt nhất đừng ăn thịt dê quá nhiều!” Miêu Anh vừa cầm xấp tài liệu của phòng giám định, vừa dặn Triệu Ngọc.
“Em đùa à, đến huyện Cao Lan mà không ăn thịt dê nhúng thì đến như không đến!” Triệu Ngọc giúp Miêu Anh dọn bát đĩa, cười nói: “Chẳng qua chỉ là vài vết thương nhỏ mà thôi, hồi anh làm phẫu thuật ở Diệu Danh, cũng ăn không ít lẩu dê đâu!”
“Được rồi, tùy anh vậy!” Miêu Anh ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, nói: “Triệu Ngọc... Về cái gò đất đó... Pháp y Cao đã mời nhà phân tích dấu chân giỏi nhất của ông ta đến, nhưng mà... tình hình có hơi phức tạp!”
“Hả?” Vừa nghe Miêu Anh nói đến trọng điểm, Triệu Ngọc vội chăm chú lắng nghe.
“Bây giờ đang là kỳ nghỉ Tết, gò đất đó ngày thường vốn là sân vui chơi của bọn trẻ quanh đó, bọn trẻ thường lái xe chơi đùa trên ấy, còn bắn pháo nữa, cho nên các dấu vết cực kỳ lung tung, nếu như có thể chú ý sớm hơn thì tốt quá!”
“À...” Triệu Ngọc cũng hơi ân hận, nếu như hôm đó không bị ngọn lửa lớn làm rối loạn thì có lẽ hắn đã chú ý đến chuyện này. Chỉ cần thiết bị nhìn đêm cộng thêm kính viễn vọng thì có lẽ đã có thể bắt sống tên phóng hỏa tại hiện trường rồi.
“Nhưng mà... bọn họ vẫn tìm dược một số dấu chân mới.” Miêu Anh lại nói: “Họ đã lấy về phòng giám định để phân tích đối chiếu rồi! Nhưng vẫn không thể ôm quá nhiều hy vọng đâu!”
“Vậy... camera theo dõi gần đó thì sao?” Triệu Ngọc lại hỏi.
“Càng không có hy vọng…” Miêu Anh bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngoài khu phố trung tâm ra, những nơi khác nếu không phải không có camera, thì cũng là lâu năm chưa sửa, bị hỏng nhiều năm rồi! Đặc biệt là đường lớn gần trang trại, cả một vùng lớn đều là điểm mù. Còn nữa, xung quanh bên ngoài trang trại có đầy đường nhỏ, có thể dẫn qua bất kỳ ngôi làng nào gần đó, hoàn toàn không thể điều tra được.”
“Triệu Ngọc, những tên tội phạm tiếng xấu khắp nơi như Dư Phù Sinh sở dĩ chọn nơi này làm cứ điểm, đều là có ý đồ chiến lược cả!” Miêu Anh thở dài, chỉ vào tư liệu: “Vị trí địa lý ở đây vừa hẻo lánh vừa phát triển, gần thì có thể đến huyện Cao Lan thậm chí là Trung Nguyên, xa thì có thể đến bất kỳ một nơi nào ở Mông Cổ!”
“Nói như vậy...” Triệu Ngọc thất vọng lắc đầu: “Về việc tìm tên phóng hỏa... đã không còn hy vọng rồi?”
“Dù sao cũng không quá lạc quan!” Miêu Anh gật đầu: “Như anh suy đoán, nếu như bọn chúng muốn vận chuyển thứ gì đó, chỉ cần một chiếc xe tải chở hàng là có thể giải quyết xong hết rồi! Đồ Lặc Khải có một bộ thủ tục hợp pháp, ngay cả đường cao tốc cũng được miễn phí!”
“Chậc chậc...” Về điểm này, Triệu Ngọc đúng là được thể nghiệm rất rõ.
“Bây giờ còn có một chuyện bất lợi nhất, vụ cháy quá lớn!” Miêu Anh lại nói: “Ngoài Dư Phù Sinh, Dư Thuận Phong và Đồ Lặc Khải mà anh tận mắt nhìn thấy ra, chúng ta không biết ở hiện trường xảy ra vụ án còn có nạn nhân nào khác hay không? Ví dụ, chúng ta đã điều tra ra được Hạ Vũ Băng, Lưu Quang Tinh và Diêu Văn Minh, cùng với Dương Trạch Bưu vân vân...”
“Nếu như anh có thể nhìn thấy rõ ràng...” Triệu Ngọc kẹp một miếng thịt dê đã nhúng xong, bỏ vào trong bát của của Miêu Anh: “Bây giờ đã sớm hóa thành tro rồi!”
“Đúng vậy!” Miêu Anh thở dài: “Bọn người này đều là phần tử tội phạm hung hãn tàn bạo, so với chạy thoát, đúng là còn không bằng bị lửa thiêu chết đi cho xong! Nhưng mà, ngoại trừ một người...”
“Triệu Ngọc...” Đang nói, Miêu Anh bỗng nhướng mày hỏi: “Anh nói xem... Tên Dương Trạch Bưu đó có phải tên phóng hỏa không? Gã ta và Dư Phù Sinh có mâu thuẫn gì đó, nên mới giết người bịt miệng?”
“Chuyện này à, tối qua, anh cũng có nghĩ đến.” Triệu Ngọc lắc đầu: “Nhưng mà anh cảm thấy không hợp lý cho lắm! Trong biên bản nói, Dương Trạch Bưu là một người thành thật...”
“Mười ba năm trôi qua, ai biết được Dương Trạch Bưu sẽ thành ra thế nào? Hàn Khoan cũng là người thành thật, nhưng vẫn có thể trở thành ác quỷ đấy thôi!” Miêu Anh cũng kẹp cho Triệu Ngọc một miếng thịt dê: “Vừa nãy, em có trao đổi ý kiến với phía cảnh sát huyện Cao Lan, ngoài hy vọng pháp y Cao có thể có phát hiện ra, chỉ có thể dựa vào trình tự thông thường, tiến hành truy nã trong phạm vi lớn thôi!”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc nhíu mày: “Miêu Miêu à, em xem, sở dĩ tên phóng hỏa muốn thiêu rụi sạch sẽ có phải là vì muốn tạo ra một vụ cháy bình thường không? Nếu như không phải anh tự mình trải qua tất cả, thì không ai biết được người bị thiêu chết ở chỗ này đều là những nhân vật cao cấp đâu nhỉ? Nếu như thăng cấp điều tra...”
“Đúng là có lý này!” Miêu Anh lắc đầu: “Nhưng anh cũng thấy tình hình bây giờ rồi đấy, Tổng cục Hình sự đã điều tổ điều tra đặc biệt mới, đội của pháp y Cao và cả chuyên gia của sở đến! Đây đâu còn là vụ hỏa hoạn bình thường nữa? Nếu như tên phóng hỏa đó chú ý một chút thì có thể đã sớm biết kế hoạch của mình bị bại lộ rồi chăng?”
“Cũng phải!” Triệu Ngọc gật đầu: “Thực ra... như vậy cũng tốt, nếu như tên phóng hỏa phát hiện đám cháy lớn mà mình dày công chuẩn bị hoàn toàn không che giấu được chân tướng của đám người Dư Phù Sinh, thì chắc gã sẽ rất buồn bực đấy nhỉ?”
“Hơn nữa, nếu như là một nhóm người phóng hỏa thì rất dễ xảy ra mâu thuẫn nội bộ!” Miêu Anh tràn đầy tự tin nói: “Cho nên ngọn lửa này, phía cảnh sát chúng ta phải đốt lớn hơn chúng, như vậy mới có thể ép chúng lộ ra sơ hở! Nhưng... chuyện này... đã không còn do tổ chúng ta phụ trách nữa... Nhiệm vụ của chúng ta vẫn còn dừng lại ở vụ án Ô Phương Phương! Vụ cháy lớn này được giao cho tổ 063 rồi!”
“Thực ra… như vậy cũng tốt.” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Để bọn họ tạo thêm áp lực bên ngoài cho tên phóng hỏa, còn chúng ta thì có thể tập trung tinh lực điều tra lại từ đầu! Không biết em nghĩ như thế nào, anh thì luôn cảm thấy chân tướng dường như luôn ở bên cạnh chúng ta! Chỉ thiếu mỗi điều là chưa tìm ra được nó thôi!”
“Nói thì dễ, nhưng...” Miêu Anh lo lắng nói: “Trận cháy lớn đã thiêu rụi nhiều chứng cứ như vậy, manh mối trông thì có rất nhiều, nhưng chúng ta đã thử hết rồi, căn bản không thể nghĩ ra được! Ừm...”
Ai ngờ, Miêu Anh vừa nói đến đây thì điện thoại của cô chợt reo lên.
“Là pháp y Cao...”
Miêu Anh nói cho Triệu Ngọc biết một tiếng, rồi ấn phím nghe. Kết quả, chưa nghe được mấy câu, sắc mặt Miêu Anh đã thay đổi…
“Sao vậy?” Sau khi thấy cô cúp điện thoại, Triệu Ngọc vội hỏi: “Lại xảy ra chuyện lớn à?”
“Không phải!” Miêu Anh bất đắc dĩ nói: “Vừa nãy, pháp y Cao nói với em là tối hôm qua, bọn họ đã tìm được một cái sọ bị cháy đen ở hiện trường hỏa hoạn, mà trong cái sọ này còn ghim một viên đạn!”
“Tối hôm qua… Viên đạn…” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc, trong mắt liền lộ ra vẻ mong chờ: “Vậy thì…”
“Đúng vậy, đã lấy được ADN trùng khớp, sau khi so sánh đối chứng…” Miêu Anh dừng lại một chút, rồi mới nói ra đáp án: “Cái đầu lâu cháy đen đó là của Tào Tứ Phần!”
“Hả!?” Triệu Ngọc kinh hãi, mắt mở to: “Tào Tứ Phần!?”
“Bởi vì xương sọ bị một miếng kim loại tan chảy dính liền lại, cho nên mới không bị đốt thành tro!” Miêu Anh nói: “Viên đạn trong xương sọ chứng minh Tào Tứ Phần hoàn toàn không phải bị thiêu chết!”
“Thảo nào phía cảnh sát điều tra lâu như vậy rồi vẫn chưa bắt được!” Triệu Ngọc ngạc nhiên: “Không ngờ, hắn ta cũng chết ở trong nhà đạo tặc, Tào Tứ Phần, Dư Phù Sinh, còn có cả Dư Thuận Phong và tên câm, vậy là... bốn người rồi?”
“Không chỉ vậy thôi đâu…” Miêu Anh nói: “Pháp y Cao còn nói với em, bọn họ đã lấy được một số tổ chức ADN khiếm khuyết, đang dùng một loại kỹ thuật mới để tiến hành xét nghiệm chắt lọc, không những cần một thời gian mà còn có khả năng thất bại!”
“Còn nữa, bọn họ còn tìm được mảnh vụn của hai khẩu súng, nhưng vì bị thiêu hủy quá nghiêm trọng nên không có cách nào tiến hành so sánh đường đạn cả!”
Triệu Ngọc nhớ rằng trên người Dư Thuận Phong có một khẩu súng, còn có một chiếc trong chậu hoa nữa, xem ra, súng lục suy cho cùng vẫn là kim loại, nên chưa hoàn toàn bị thiêu hủy.
Đợi đã…
Súng lục... Viên đạn... Đầu lâu...
Tào Tứ Phần bị bắn một phát súng vào đầu!? Hắn nhớ lúc đầu, người chết trong vụ án giết người ở hợp tác xã nông nghiệp cũng là bị người ta bắn vào đầu! Vậy… nói như vậy là… kẻ giết Tào Tứ Phần chính là hung thủ vụ án giết người trong hợp tác xã nông nghiệp!?