Trái tim lúc này như bị thứ gì chạm vào đột nhiên nhảy dựng lên.
Cô cảm thấy hôm nay Bùi Kỵ đang cố ý đến đây để làm cô phải khó xử.
Để khuyên cô không đi học.
Thời Diên cũng chỉ có thể im lặng nhìn anh chằm chằm, trong mắt cô mang theo một chút cảnh cáo.
Cô không muốn lại bị giáo viên bị bắt lại vì trốn học đâu.
Cho dù ai đó đang cố gắng giúp cô trốn học…
Nhưng cũng may là hôm nay anh cũng rất ngoan.
Hôm nay cô vẫn có thể chống cự lại anh.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt cảnh cáo của Thời Diên, cho đến khi tan học, Bùi Kỵ quả thật vẫn rất ngoan ngoãn, không hề làm loạn.
Khi cả hai người rời khỏi lớp học, bọn họ bị một số học sinh cầm máy ảnh và micro chặn lại trên đường.
Một nữ sinh cầm micro hăng hái xông lên: “Xin lỗi hai bạn, tớ đang quay video với chủ đề thanh xuân vườn trường và muốn tìm một vài cặp đôi để phỏng vấn, không biết hai bạn có tiện để trả lời một vài câu hỏi của bọn tớ không?”
Thời Diên đang đeo khẩu trang và Bùi Kỵ cũng thế, nhưng anh hôm nay lại mặc tây trang, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đơn giản, nhìn trông rất đơn giản, sạch sẽ năng động. Đi dạo trong khuôn viên trường, với dáng người của anh cũng đủ để gây chú ý rồi, khiến người khác có thể nhầm rằng anh là hội trưởng của trường học này.
Hai người nhìn nhau, Thời Diên thấy anh không có ý từ chối, vì thế gật đầu cười với bạn nữ: “Được chứ.”
Thấy đã được đồng ý, bọn họ vui vẻ thể hiện trên mặt, vui mừng bắt đầu chuẩn bị máy quay.
Một cô gái trong đó lập tức hắng giọng cầm micro: “Câu hỏi đầu tiên,trong hai bạn ai là người bắt đầu theo đuổi đối phương trước?”
Thời Diên không ngờ phỏng vấn nhỏ nhỏ ở vườn trường cũng căng thẳng không kém gì giới giải trí cả.
Cô còn chưa kịp nghĩ nên trả lời thế nào thì đã nghe thấy người đàn ông bên cạnh trầm giọng nói.
“Là tôi.”
Thời Diên sửng sốt, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn anh.
Cô gái kia hưng phấn không thôi, tiếp tục hỏi: “Không biết, anh yêu bạn gái của mình vì điều gì?”
Bùi Kỵ liếc mắt nhìn cô một cái: “Yêu từ cái nhìn đầu tiên.”
Sáu chữ này như chiếc búa nhỏ gõ nhẹ vào trái tim.
Trái tim của Thời Diên đột nhiên đập mạnh và không nghe theo lí trí của cô.
“Oa ~”
Ánh mắt của mọi người xung quanh đột nhiên có vài tia ghen tị, khắp nơi vang lên tiếng thở dài ganh tị.
Đôi tai của Thời Diên đỏ bừng vì lời nói đầy ngại ngùng của anh.
Nữ sinh phỏng vấn nhìn hai người bọn họ tràn đầy hâm mộ, tiếp tục nói: “Được rồi, chúng tôi còn có một vài câu hỏi nhỏ, yêu cầu nam, nữ trả lời riêng.”
Vài học sinh nhanh chóng di chuyển, nhanh chóng tách hai người về hai phía khác nhau.
Một nam sinh cầm micro, nở một nụ cười nhìn về phía Thời Diên.”
“Đây là câu hỏi riêng mà chúng tôi dành cho bạn, điều bạn muốn làm nhất cho người yêu của mình là gì?”
Dứt lời, Thời Diên suy nghĩ một lúc, hàng mi dài rũ xuống, nhưng vẫn không thể che giấu sự dịu dàng trong đáy mắt của mình.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng cô cũng nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tôi muốn anh ấy trở thành người vui vẻ và hạnh phúc nhất trên đời này.”
Giọng nói của cô mềm mại mềm mại, đặc biệt cảm động.
“Và muốn cho anh…một mái nhà.”
*
Trong khi đó, bên này.
Cô gái phụ trách phỏng vấn Bùi Kỵ ngẫu nhiên rút ra một tấm thẻ, kìm nén sự kích động trong lòng.
“Xin hỏi, từ khi nào bạn bắt đầu chắc chắn rằng bạn gái của bạn là tình yêu thật sự của cuộc đời bạn?”
Thực ra, đây là một câu hỏi khó trả lời. Các chàng trai mà họ phỏng vấn trước đó đã do dự một hồi lâu. Không ngờ, người đàn ông lạnh lùng trước mặt của cô hầu như không cần thời gian để suy nghĩ.
Anh ấy nói ngắn gọn, nhưng giọng điệu của anh ấy chắc chắn.
“Chỉ có thể là cô ấy.”
Vừa dứt lời, phỏng vấn các nữ sinh sửng sốt một chút, sau đó hít sâu một hơi.
Không cần thời gian để suy nghĩ điều mà luôn hằng sâu trong tim của bạn.
Bởi vì ngay từ giây phút đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, thì lúc đó tôi đã biết được cuộc đời tôi chỉ có cô ấy.
Các cô gái đứng xung quanh lúc này đang la hét trong lòng đến mức muốn hét lên rồi.
Đây chính là đáp án của thần tiên khi yêu sao!!
Quả chanh dưới gốc cây chanh sau bao lần phỏng vấn vốn đã chua, lần này lại chua đến mức xuýt xoa.
Cuộc phỏng vấn này không làm nổi nữa!
Ai được yêu đương đâu mà làm!
*
Phỏng vấn kết thúc, hai người tiếp tục nắm tay nhau đi trên đường.
Bùi Kỵ hỏi cô: “Tối nay em muốn ăn gì đây?”
Thời Diên suy nghĩ một lúc, đột nhiên nhớ lại cảnh tượng mà cô đã thấy vào ban ngày.
Cô nháy mắt với anh: “Em sẽ đưa anh đến nơi này.”
Thời Diên đưa anh đến phố ăn vặt náo nhiệt ở phía sau trường đại học.
Đã hơn sáu giờ tối, phố ăn vặt còn chưa náo nhiệt lắm, nhưng các quầy bán đồ ăn vặt hai bên đã dọn từ rất sớm, trên trần nhà treo bóng đèn sáng choang, khói bay nghi ngút, đồ ăn trên vỉ nướng xèo xèo, mùi mực nướng than thơm phức khắp phố khiến ngón tay ai cũng giật giật.
Hầu hết những người qua lại trên phố ăn vặt đều là các cặp đôi sinh viên đại học, cô và Bùi Kỵ xen vào nhưng thực sự không có cảm giác ngỗ ngược, giống như họ thực sự chỉ là một cặp đôi bình thường trong số các cặp đôi sinh viên đại học.
Ban đầu, Thời Diên có chút lo lắng rằng Bùi Kỵ sẽ không quen với nơi đông đúc và dầu mỡ này, nhưng thấy vẻ mặt của anh không thay đổi, cô bắt đầu không cần kiêng nể gì cả.
Chẳng mấy chốc, bàn tay của Bùi Kỵ đã đầy thức ăn.
Có một hàng dài người xếp hàng trước quầy mực nướng, hai người đợi một lúc, lúc này Thời Diên hơi do dự.
Cô xếp hàng đợi bao lâu không quan trọng, chủ yếu là vì có một vị chủ tịch Bùi Kỵ người có thời gian quý giá từng phút.
Đang đứng xếp hàng với cô nửa ngày để mua mực nướng ở đây…
Nghe thì cũng ít nhiều hơi kì cục một chút nhỉ.
Cô ngập ngừng nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Thôi chúng ta đi thôi, khả năng cao là chúng ta phải đợi rất lâu…”
Bùi Kỵ cảm thấy vô vị: “Muốn ăn thì đứng xếp hàng đi.”
Ở gian hàng bên cạnh cũng có một cặp đôi. Họ đang xếp hàng, và sự chú ý của họ đã bị thu hút. Khi cô gái nghe những gì Bùi Kỵ nói, cô ấy ngay lập tức cảm thấy ganh tị. Cô ấy không thể không véo bạn trai bên cạnh cô, giọng cô giận dữ.
“Hãy nhìn bạn trai của cô ấy đi, anh ấy rất đẹp trai và rất kiên nhẫn. Nhìn lại anh kìa, anh mới ra ngoài với em một lúc thôi mà anh lại muốn trở về ký túc xá để chơi game.”
Nam sinh bị véo đến mức hít sâu một hơi, vội vàng dỗ dành: “Được rồi bảo bối, anh sai rồi. Vừa rồi không phải anh đã cố ý đi xếp hàng mua trà sữa cho em sao, em đừng giận anh nữa được không?”
Ở nơi công cộng nói “bảo bối”, nghe có một chút sến nha.
Trong khi nghe cuộc trò chuyện, khóe miệng của Thời Diên bất giác cong lên, cô không thể không liếc nhìn người đàn ông bên cạnh mình từ khóe mắt.
Bùi Kỵ một tay cầm “chiến lợi phẩm” mà cô vừa mua được, tay còn lại đang trả lời email công việc trên điện thoại di động, không biết anh có nghe thấy cuộc nói chuyện bên này không.
Anh cúi đầu, mái tóc đen trên trán mượt mà, rủ xuống, hơi che đi đôi mắt hẹp và thanh tú của mình. Trong bầu không khí đầy khói lửa của các cửa hàng bán thức ăn, những đường nét trên khuôn mặt âm trầm lạnh lùng được ánh sáng ấm áp xung quanh chiếu vào dịu dàng, khiến cho gương mặt anh đẹp đến khó tin.
Bùi Kỵ vừa trả lời email xong liền cất điện thoại, ngước mắt lên thì thấy khóe môi còn chưa hạ xuống của cô.
Anh nhướng mày hỏi: “Vui như vậy sao?”
Ánh mắt Thời Diên mất tự nhiên dời đi chỗ khác, cô bình tĩnh nói: “Ừm…cũng được.”
Thực ra cô rất vui.
Cả tháng trước không có anh bên cạnh, dường như không ngày nào có thể so sánh được với giây phút này.
Mặc dù Thời Diên không nói gì, nhưng cô ấy không thể che giấu niềm vui trong ánh mắt của mình, khi nhìn anh đôi mắt hạnh nhân của cô ấy sáng ngời và di chuyển, cô dường như đang lặng lẽ bày tỏ tình yêu của mình, điều này làm cho tim anh ngứa ngáy.
ánh mắt Bùi Kỵ khẽ động, vừa định nói cái gì, liền bị tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang.
Anh không còn cách nào khác đành phải nói: “Chờ anh một lát.”
Bùi Kỵ đi sang một bên để nghe điện thoại, nhưng một lúc lại càng xa chỗ Thời Diên đứng.
Thời Diên đứng trước quầy mực nướng bảo ông chủ đừng thêm ớt, đợi một lúc cô quay lại thì thấy Bùi Kỵ vẫn chưa quay lại.
Mực nướng còn nóng được cho vào túi giấy, Thời Diên giơ tay nhận lấy, sau đó cô đành phải đi qua một bên đợi anh quay lại.
Một lúc sau, cô thấy một bóng người cao lớn và rất nổi bật đang đi về phía cô trong đám đông.
Khi Thời Diên nhìn rõ thứ anh đang cầm trong tay, cô không khỏi hơi giật mình.
“Vừa rồi anh đi xếp hàng mua trà sữa cho em hả?”
Bùi Kỵ ừ một tiếng, bình tĩnh đưa ly trà sữa vào trong tay cho cô.
Thời Diên nhìn vào bao bì của trà sữa.
Hình như lúc nãy xếp hàng, ly trà sữa này rất giống với ly của cặp đôi bên cạnh đã nói tới
Lòng cô hiện lên tia cảm động, cúi đầu nhấp một ngụm.
Là trà sữa đậu đỏ.
Vị ngọt của trà sữa dường như lan tỏa từ đầu lưỡi đến tận cùng trái tim.
Những gì mà người bạn trai khác có thể làm, anh cũng sẽ cho cô. Bao gồm cả tình yêu trong khuôn viên trường mà cô ghen tị.
Không còn gì để hối tiếc nữa cả.
Bùi Kỵ nhìn ý cười không thể che giấu trong ánh mắt cô, tùy ý vén mái tóc cô ra sau tai, nhẹ nhàng hỏi: “Em còn muốn ăn gì nữa không?”
Thời Diên buồn cười ngẩng đầu nhìn anh, nghiêm túc nói: “Anh muốn nuôi em thành heo ú luôn sao.”
Giọng điệu nhàn nhạt, anh nói: “Anh chỉ sợ đến tối em lại đói bụng thôi.”
*
Khi trở về nhà đã là buổi tối, việc đầu tiên Thời Diên làm là vào thư phòng, đem luận văn buổi trưa chưa viết xong.
Chờ đến lúc cô viết xong, thì đã đến hạn phải nộp rồi.
Quả thật là cô muốn giả bộ không nghe không thấy gì cả…nhưng cũng không thể trốn tránh chuyện này mãi được.
Nửa tiếng sau, tiếng nước ở trong phòng tắm đã ngừng.
Cửa phòng làm việc mở ra, nhưng Thời Diên lại không hề ngẩng đầu, giả vờ như đang rất tập trung viết luận văn.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, cô cuối cùng nhịn không được mà ngước mắt lên.
Bùi Kỵ vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm màu đen, sắc mặt lạnh nhạt, tái nhợt, từng giọt nước từ ngọn tóc nhỏ xuống đến xương quai xanh, cơ bắp săn chắc hiện ra lờ mờ dưới lớp áo choàng tắm, lộ ra một ít dụ.c vọng không nói nên lời.
Đôi mắt đen láy dán chặt vào người cô, cảm xúc trong mắt rất mờ ám
Thời Diên ho nhẹ một tiếng, nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy: “Em còn phải học…”
Anh nhẹ nhàng ngắt lời cô: “Học tập cần có sự kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi.”
“?”
Thời Diên chưa từng gặp qua người nào giống như anh, rất giỏi…ngụy biện.
Cô còn chưa kịp cất sách qua một bên thì khí thế lạnh lẽo từ người anh đã áp chế cô, anh đem chăn nệm lót xuống dưới, ngay sau đó anh đã đặt cả người cô lên bàn.
Thời Diên thở hổn hển: “Bùi Kỵ … đây là phòng làm việc …”
Cô hoảng sợ, theo bản năng muốn trốn lại, nhưng anh đã nắm lấy mắt cá chân của cô và kéo cô lại.
Giọng anh trầm trầm: “Anh biết.”
Sau một hồi lôi kéo vùng vẫy bộ đồ ngủ của cô nhích lên vài phân, lộ ra đôi chân trắng nõn non mướt, dưới ánh đèn đôi chân lại càng trắng đến chói mắt.
đột nhiên đôi mắt của Bùi Kỵ tối sầm lại.
Tay anh luồn vào áo ngủ của cô lên, lòng bàn tay lạnh lẽo xâm nhập vào trong khiến cô run lên, vô thức ưỡn người tới gần anh.
Trong phòng làm việc chỉ có một ngọn đèn sàn màu vàng ấm áp thắp sáng, ánh đèn lập lòe, từng đợt gió nhẹ dọc theo cửa thổi vào, nhưng không ngăn được nhiệt độ bên trong đang không ngừng tăng lên, bầu không khí vô cùng ái mộ lại triền miên.
Mặc dù bàn làm việc cực kỳ lạnh, nhưng Thời Diên vẫn cảm thấy cơ thể của mình như đang được đun nóng. Nóng lạnh luân phiên, ý thức của cô bây giờ giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng, chỉ có thể mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Sau khi chia tay, anh giống như một con thú hoang, cô không thể chịu đựng được chuyện này, đôi mắt cô đỏ hoe hết lần này đến lần khác.
Nước mắt trào ra trên mi, anh cúi người hôn lên mí mắt của cô.
Động tác của anh nhẹ nhàng, nhưng sức mạnh vẫn không hề suy giảm, tầm nhìn dần dần mơ hồ, Thời Diên chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dài khàn khàn của anh bên tai, khiến cả người cô choáng váng.
Ngoài cửa sổ, sao trốn trong mây, ánh trăng mờ ảo chiếu vào, tách thành những bóng nhỏ li ti, phản chiếu lên những bóng người đang quấn quýt vào nhau.
“Hồng đậu* sinh nam quốc,
Xuân lai phát kỷ chi.
Nguyện quân đa thái hiệt,
Thử vật tối tương ti (tư).”*
*Bài thơ Tương tư của Vương Duy, các cậu muốn biết thêm thì tra mạng giúp tớ nhé.