Trong phòng khách, Tô Thời tìm thấy một chiếc váy dạ hội dự phòng đưa cho Thời Diên để mặc vào.
Sau khi thay bộ váy bẩn, Thời Diên từ phòng thay đồ đi ra và nhìn Tô Thời với vẻ mặt biết ơn, “Tối nay cảm ơn cô Tô.”
Tô Thời cong môi và nụ cười trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy rất thản nhiên, “Không có việc gì, chuyện nhỏ thôi.”
Sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, hai người ra khỏi phòng khách liền thấy Ân Tử Mặc đang đợi ở ngoài cửa.
Thời Diên chợt nhớ ra rằng cô vẫn đang giữ chiếc áo vest của người khác, vì vậy cô nhanh chóng trả lại chiếc áo và cảm ơn anh một cách chân thành.
Ân Tử Mặc mỉm cười và giơ tay nhận lấy: “Không sao đâu.”
Anh nhìn Tô Thời, nhẹ giọng nói: “Thời Thời, bây giờ cha đang chờ chúng ta đến đó.”
“Được.”
Tô Thời xoay người và nói bằng giọng điệu áy náy với Thời Diên: “Xin lỗi cô Thời, tôi phải đi trước rồi.”
Thời Diên vội vàng trả lời: “Không sao, cô có việc thì cứ đi trước, đừng quan tâm đến tôi.”
Dừng một chút, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn vì chuyện tối nay.”
Tô Thời mỉm cười nói tạm biệt với cô và cùng Ân Tử Mặc rời đi.
Sau khi nhìn Tô Thời và Ân Tử Mặc đi, Thời Diên đi thẳng về phía hành lang bên kia, định tìm một nơi không có ai để ngồi một lát.
Vừa rẽ qua một góc, cô liền nhìn thấy Ôn Thư Oánh đang ôm cánh tay Bạch Cẩm Trúc đi về phía cô.
Bước chân Thời Diên khựng lại.
Không biết giờ phút này hai người đang nói cái gì, Ôn Thư Oánh trên mặt tràn đầy ý cười mà Bạch Cẩm Trúc lại khẽ cau mày, thần sắc có chút thất thần.
Giống như cảm giác được cái gì, Bạch Cẩm Trúc ngẩng đầu lên, bước chân cũng dừng lại ở nơi đó.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, không khí như đóng băng trong giây lát.
Không kịp chuẩn bị tâm trạng, Thời Diên hơi sửng sốt.
Nhìn khuôn mặt quen thuộc trước mắt, những kí ức từ từ chồng chất lên nhau.
Môi cô mấp máy, theo bản năng khẽ gọi: “Cô…”
Vừa dứt lời, Bạch Cẩm Trúc cũng sửng sốt, bà vội vàng che đi sự xúc động của mình, vẻ mặt có chút xa cách.
“Cô Thời, đã lâu không gặp.”
Lúc này, Ôn Thư Oánh liếc mắt nhìn Thời Diên, quay đầu nhìn Bạch Cẩm Trúc nói: “Cô ơi, em đi ra phía ngoài chờ cô, cô cùng cô Thời cứ nói chuyện.”
Cô ta nói rất nhẹ nhàng và ân cần, như thể thật lòng muốn dành không gian riêng cho hai người nói chuyện.
Quả thật là Ôn Thư Oánh muốn tránh xa Thời Diên càng nhiều càng tốt.
Kể từ lần cuối cùng cô ta nói về bệnh tình của Bùi Kỵ, cho đến tận bây giờ, Bùi Kỵ vẫn chưa có bất kỳ động thái nào.
Ôn Thư Oánh không nghĩ rằng Bùi Kỵ sẽ tốt bụng buông tha cho cô ta và Quý Vân Sanh, anh không bao giờ có thể là một người mềm lòng.
Cô ta không thể đoán được Bùi Kỵ sẽ làm gì bởi vì chuyện đó, cô ta càng sợ hãi hơn và sống trong nỗi sợ về những điều sắp xảy ra ở phía trước.
Cô ta không dám đánh cược. Mặc kệ Quý Vân Sanh sẽ làm gì tiếp theo, cô ta sẽ không nhúng tay vào thêm lần nào nữa.
Ôn Thư Oánh ổn định tinh thần, nói xong cũng không muốn ở lại nữa, liền rời đi.
Trong phút chốc, chỉ còn lại Bạch Cẩm Trúc và Thời Diên trong hành lang.
Nhìn người cô dạy mình khiêu vũ đã mấy năm không gặp, Thời Diên thấp giọng nói: “Cô…”
Bạch Cẩm Trúc hơi híp mắt, ngữ khí nhẹ nhàng xa cách: “Cô Thời đừng gọi tôi như vậy nữa, tôi đã không còn là cô giáo của cô từ rất lâu rồi.”
Mặc dù Thời Diên đã tưởng tượng ra thái độ thờ ơ của Bạch Cẩm Trúc từ lâu, nhưng trái tim cô vẫn đau nhói lên vào giờ phút này.
Cô mấp máy môi, khó khăn lấy lại giọng nói: “Thật xin lỗi…”
Trầm mặc một lát, Bạch Cẩm Trúc lại bình tĩnh nói: “Cô không cần xin lỗi tôi, người cô cần xin lỗi cũng không phải tôi… Mọi người đều có lựa chọn riêng cho tương lai của chính mình. Cô nói muốn diễn xuất, muốn kiếm tiền, vì thế cô đã từ bỏ vũ đạo. Mỗi người đều có nguyện vọng riêng, tôi hiểu, vì vậy tôi tôn trọng lựa chọn của cô khi đó.”
Khuôn mặt của Thời Diên tái nhợt, cô lại nghe thấy bà ấy nói: “Hiện tại cô cũng đã có cuộc sống mà cô muốn, vì thế không cần nhớ lại những chuyện trong quá khứ nữa.”
Bạch Cẩm Trúc dừng lại, dường như bà cũng cảm thấy lời nói của mình có chút cay nghiệt, sau đó chậm rãi nói: “Tôi xin lỗi về những gì đã xảy ra tối nay. Cư xử của Steven không đúng mực, ngày mai tôi sẽ cho người đuổi anh ta khỏi Tinh Kỳ.”
Sau khi đi vòng qua một góc và xác định rằng người phía sau đã khuất bóng, Bạch Cẩm Trúc dựa vào tường, vẻ mặt giả vờ lãnh đạm cuối cùng cũng biến mất, như thể toàn bộ sức lực đã bị rút khỏi cơ thể.
Bà hít một hơi thật sâu, chậm rãi đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng.
Mãi cho đến khi điều chỉnh được trạng thái của mình và chắc chắn rằng không thể nhìn thấy điều gì bất thường, Bạch Cẩm Trúc mới quay lại sảnh tiệc và đi đến chỗ chồng bà là Trần Tuấn Minh.
Trần Tuấn Minh liếc mắt liền nhìn ra vợ yêu của mình tâm tình không tốt, quan tâm hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao, trông em có vẻ không vui.”
Bạch Cẩm Trúc nhếch khóe môi: “Không có việc gì, em vừa mới gặp Thời Diên.”
Trần Tuấn Minh suy nghĩ một lúc, sau một hồi nhớ ra: “Là đứa học trò mà em rất yêu thích?”
Bà khẽ thở dài: “Đúng vậy.”
Nhớ tới chuyện gì đó, Bạch Cẩm Trúc cau mày nói: “Đúng rồi chồng ơi, cái người tên Steven kia em thấy tính tình của hắn không tốt lắm, không cần chuyển anh ta đến tổng bộ đâu, cứ để anh ta đi tới đi lui như bây giờ đi.”
Trần Tuấn Minh cũng đã nghe nói về những gì vừa xảy ra, ông cũng biết rằng Bạch Cẩm Trúc là người mạnh miệng nhưng rất mềm lòng. Thật ra trong lòng bà vẫn luôn quan tâm và nhớ đến người học trò Thời Diên này. Nếu không thì bà cũng sẽ không vội vã trở về Trung Quốc trước bữa tối hôm nay, chỉ để gặp Thời Diên.
Ông ôm vai bà ấy an ủi, “Đừng lo, anh hiểu rồi.”
_______
Trong phòng vệ sinh cuối hành lang truyền ra một cuộc nói chuyện rì rầm to nhỏ giữa hai người phụ nữ.
Một người cười nhạt nói: “Vừa rồi tôi nhìn thấy Bạch Cẩm Trúc, sắc mặt bà ấy không tốt lắm.”
Có tiếng nước chảy róc rách, người kia đáp lại: “Tôi đoán là bởi vì nhìn thấy Thời Diên. Năm đó bà ấy đã lãng phí rất nhiều công sức để bồi dưỡng cô ta, sau đó cô ta nói muốn vào giới giải trí thì liền quay lưng tiến vào giới trí.”
“Rốt cuộc là vì chuyện gì mà hồi trước Thời Diên không đi theo Bạch Cẩm Trúc ra nước ngoài?”
“Đương nhiên là vì tiền, học vũ đạo khó như vậy, một phút đồng hồ trên sân khấu là cả mười mấy năm rèn luyện, kiên trì không nổi thì chuyển nghề chứ có gì đâu.”
Người kia khẽ cười một tiếng, “À, cô ta quả thật là một con sói mắt trắng.”
Đúng vậy, tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô tiến vào giới giải trí là vì tiền.
Thời Diên cụp mắt xuống, khóe môi chậm rãi cong lên một nụ cười khổ, yên lặng bước đi.
Đi qua cửa nhỏ của hội trường là một khu vườn được xây dựng trong khách sạn, không nhìn thấy bất cứ ai.
Thời Diên yên tâm ngồi xuống ghế dài, gió buổi tối có chút se lạnh, cô không mặc áo khoác, chỉ có thể ôm cánh tay mình để giữ ấm.
Trăng đêm nay rất tròn, ánh trăng dịu dàng mơ hồ, Thời Diên ngẩng đầu nhìn, dần dần thất thần.
Có lẽ là bởi vì tối hôm nay gặp Bạch Cẩm Trúc, cô nhớ tới rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Trước khi những chuyện đó xảy ra, Thời Diên luôn nghĩ rằng mình sẽ khiêu vũ đến hết đời.
Và Bạch Cẩm Trúc là người có thể đưa cô đến một sân khấu lớn hơn, cũng là một trong những người cô biết ơn nhất trong cuộc đời này.
Lúc đó, Thời Diên là một cô gái 18 tuổi và vì không có ai chăm sóc bà nên cô không thể rời khỏi Nam Tầm.
Sau khi nhận Bạch Cẩm Trúc làm thầy, bà ấy đã giúp cô đăng ký tham gia một cuộc thi quốc tế mà trước đây Thời Diên chưa bao giờ dám nghĩ tới, thậm chí còn từ chối rất nhiều công việc để giúp cô sửa động tác, ở lại Nam Tầm suốt cả tháng.
Vào ngày trao giải, tiếng vỗ tay của khán giả chói tai, Thời Diên đứng trên sân khấu với những bông hoa trong tay, tầm nhìn của cô dần mờ đi bởi nước mắt.
Tất cả những đau đớn và nước mắt lúc đó đã gần như cho cô câu trả lời chính xác.
Bạch Cẩm Trúc ôm chặt lấy cô, nước mắt lưng tròng, rất cảm động.
Bà ấy nhẹ nhàng lau đi nước trên khóe mắt Thời Diên, yêu thương nhìn cô, trong mắt tràn đầy vui mừng.
“Thời Diên, em phải hứa với cô rằng em sẽ không bao giờ ngừng nhảy múa vì sự cám dỗ của thế giới bên ngoài.”
“Em là người tài năng nhất mà cô từng thấy, chỉ cần em tiếp tục, em sẽ còn tiến xa hơn trên con đường này, hãy tiếp tục múa cổ điển. Cô tin em.”
Bạch Cẩm Trúc nhìn cô và mỉm cười nhẹ nhàng.
Khung cảnh chuyển sang ngày cô nói lời tạm biệt với Bạch Cẩm Trúc
Cô đã thất hứa với bà ấy, cô đã không làm được những gì mình đã hứa với cô giáo.
“Cô ơi, thật xin lỗi, em không thể cùng cô đi nước Mỹ.”
Cô dừng một chút, chậm rãi nói: “Em muốn làm diễn viên.”
Bạch Cẩm Trúc không thể tin nhìn cô: “Vì cái gì? Em rất cần tiền sao?”
Thời Diên nhắm mắt lại, giấu đi tất cả những cảm xúc chật vật trong mắt, nghiến răng nói ra những lời mà cô đã chuẩn bị sẵn trong lòng.
Cô cười gượng: “Không phải chỉ vì chuyện này… Cô ơi, em chán khiêu vũ rồi.”
Thời Diên sẽ luôn nhớ cách mà Bạch Cẩm Trúc nhìn cô ngày hôm đó.
Trước khi đi, Bạch Cẩm Trúc chỉ nói với cô một câu.
“Thời Diên, em làm cô rất thất vọng.”
Cô biết rằng ngày đó Bạch Cẩm Trúc rất buồn và thất vọng, bà ấy thậm chí không ngần ngại cắt đứt quan hệ cô trò với cô và không bao giờ liên lạc với cô nữa.
Bà ấy nên ghét cô.
Ngay cả khi hai người bọn họ gặp lại nhau hôm nay, Thời Diên cũng không ngạc nhiên trước thái độ của Bạch Cẩm Trúc đối với mình.
Nếu hôm đó cô nói thật với bà ấy, chắc bà còn buồn hơn.
Không phải cô không muốn múa nữa, mà là cô không thể nào múa được nữa, nhưng cô không thể nói chuyện này ra được.
Có một số chuyện, nếu bớt đi một người biết, có lẽ sẽ bớt đau hơn.
Nhưng cho đến hôm nay, khi nhìn thấy sự xa lánh và thờ ơ của người cô dạy vũ đạo và cũng là người dẫn dắt khi đối mặt với cô, đôi mắt của Thời Diên vẫn cảm thấy rất đau đớn.
Dưới ánh trăng, bóng dáng cô một mình cô đơn lẻ loi, cái bóng bị ánh trăng kéo dài ra.
Đột nhiên, điện thoại di động của Thời Diên vang lên.
Là Bùi Kỵ gọi.
Nhìn thấy con số nhảy trên màn hình, trái tim của Thời Diên đột nhiên nảy lên.
Cô kìm nén cảm xúc phức tạp, rồi nghe điện thoại của anh.
Một giọng nói trầm và quen thuộc bất ngờ lọt vào tai.
“Tiệc tối kết thúc rồi hả?”
Ở bên ngoài hồi lâu, Thời Diên cũng không biết đã kết thúc hay chưa.
Cô mơ hồ trả lời: “Xong rồi…”
Ngay sau đó, cô nghe thấy người đàn ông thấp giọng nói: “Ra đi, anh đang ở bên ngoài.”
Thời Diên giật mình và hỏi một cách buồn chán: “Anh đã về rồi sao?”
“Ừm.”
Cô đột nhiên siết chặt bàn tay đang cầm điện thoại, những cảm xúc phức tạp trong lòng vô thức va chạm với nhau.
Sau một hồi im lặng, Thời Diên đột nhiên đứng dậy và bước nhanh về phía lối ra.
Váy trên người hơi dài, cô đi giày cao gót, một tay giữ váy, bước đi càng lúc càng nhanh, thậm chí cuối cùng còn bắt đầu chạy.
Bậc thang ở lối vào hội trường rất dài, cô chạy hai ba bước, từ lâu đã mất đi khí chất của một nữ diễn viên đoan trang.
Khi nhìn thấy bóng người đứng dưới bậc thang, trái tim như bị dây leo dày đặc nhấn chìm, co rút thật chặt, đầu óc Thời Diên không thể suy nghĩ gì nữa.
Cô không thể nào chịu đựng thêm, lao thẳng vào vòng tay anh.
Trước khi Bùi Kỵ có thời gian để phản ứng, anh đã vô thức mở rộng vòng tay và giữ chặt lấy cô.
Khi ngã vào vòng tay quen thuộc và ấm áp đó, cô không thể nào ngăn nổi sự bất an đang đè nén trong lòng.
Từ chuyện trong bữa tiệc bị quấy rối, bị đổ rượu lên người, cho đến bị cô giáo đối xử lạnh lùng, tất cả cảm xúc dồn nén cả đêm đều bị sự xuất hiện đột ngột của anh vào giờ phút này đánh gục hoàn toàn.
Cô hít một hơi thật sâu, cố kìm lại những giọt nước mắt sắp trào ra.
Cảm giác được tâm trạng của cô có chút không đúng, ánh mắt Bùi Kỵ đột nhiên tối sầm lại, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.
Vừa dứt lời, cơ thể anh cứng đờ, cơn bão vừa rồi trong mắt lập tức bị trấn áp, trong lòng hoàn toàn mềm nhũn.
Giọng cô nghẹn ngào, giống như một con mèo con bị bắt nạt ở bên ngoài, khiến người ta đau lòng.
Anh hiển nhiên không tin lời cô nói, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vu/ốt ve gáy cô, mang theo cảm giác an ủi.
Bùi Kỵ bất lực thở dài, “Anh mới đi có mấy ngày, vậy mà lại bị bắt nạt rồi.”
Cô liế.m đôi môi khô khốc, chậm rãi buông tay đang ôm anh.
“Thật sự không có chuyện gì mà…”
Thời Diên cảm thấy mình hình như đã hình thành thói quen, bất kể khó chịu hay có chuyện gì xảy ra, cô đều có thể tận lực giả vờ như không có gì.
Cô không thể nói rằng cô đau, vì trong trường hợp này, những người yêu thương cô sẽ còn đau khổ hơn.
Vì vậy, cô đành phải nói dối.
Khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông cởi áo khoác và quấn quanh người cô.
Quần áo còn vương nhiệt độ cơ thể, hơi thở quen thuộc bao trùm bốn phía, chặn lại cơn gió lạnh thấu xương, Thời Diên đột nhiên có một loại cảm giác an tâm.
Sau khi dùng áo khoác quấn chặt lấy cô, Bùi Kỵ hơi cúi đầu, nhìn thẳng vào cô giống như có thể nhìn thấu tất cả lớp ngụy trang của cô.
Anh đột nhiên thấp giọng nói: “Thời Diên, anh chưa từng nói rằng em không biết nói dối sao.”
Đối mặt ánh mắt thâm thúy của anh, Thời Diên đột nhiên cả kinh.
Bùi Kỵ cúi xuống nhìn cô với ánh mắt bất lực, đưa tay lên nhéo nhẹ má cô.
Giọng anh trầm thấp trong trẻo, hòa vào trong gió, vang lên bên tai cô rất rõ ràng, mỗi một chữ đều giống như nặng nề đánh vào trong lòng cô.
“Em không nói cho anh, làm sao anh biết mà dỗ dành em.”