“Vương gia, ta có một món quà muốn tặng chàng, nhưng chàng có thể đồng ý với ta, ta tặng quà cho chàng xong, chàng cũng tặng ta một món quà không?”
Động tác ăn cơm của Dạ Mặc Uyên hơi khựng lại.
“Nàng làm nhiều như vậy là muốn lấy được quà từ chỗ ta phải không. Hôm qua nàng nói Thiên Phần tộc bắt nàng lấy một món đồ từ chỗ ta, là lấy món đồ gì?”
“Không phải là sách cổ da dê đó sao, chàng nói thứ quan trọng như sách cổ da dê làm sao ta có thể giúp Thiên Phần tộc lấy từ chàng được”.
Sách cổ da dê?
Dạ Mặc Uyên nhớ ra rồi.
Là cuốn sách cổ đấu giá được từ hội đấu giá Phong Tương với số tiền lớn.
Hắn vốn không muốn đấu giá sách cổ da dê.
Nhưng hôm nó hắn bị đố kỵ làm mờ mắt, cho nên mới tốn số tiền lớn đấu giá về.
Nếu nàng không nói, hắn đã quên mất còn có cuốn sách cổ da dê đó.
“Vương gia, chàng nói xem vì sao Thiên Phần tộc lại muốn có sách cổ da dê chứ? Có phải trong sách cổ đó có bí mật gì không?”
“Không biết”, ký hiệu trong sách cổ hắn nghiên cứu một lúc lâu cũng không nghiên cứu ra được.
Cố Thanh Hy tiến sát lại chỗ ngồi của hắn, kéo gần quan hệ.
“Vương gia, vậy chàng giấu sách cổ da dê ở đâu? Thứ đó không thể để tùy tiện được. Ta thấy Thiên Phần tộc rất quỷ quyệt, nơi tìm được quá dễ dàng chắc chắn bọn chúng sẽ đi lục tìm”.
Rốt cuộc Dạ Mặc Uyên cũng hiểu được mục đích của nàng.
Không ngờ món đồ mà nàng luôn tìm kiếm là sách cổ da dê.
“Yên tâm, bản vương cất ở nơi rất bí mật, bảo đảm không ai tìm được, hơn nữa, Vương phủ của bản vương là cái chợ sao? Ai cũng có thể vào?”
“Ta tin chàng giấu ở nơi rất bí mật, hôm qua ta tìm một vòng, suýt chút nữa lật tung cả Vương phủ cũng không tìm được”.