Tiểu Lộ nở một nụ cười quyến rũ và nói: “Khách quý số 28 thật sự đã gả cho một phu quân tốt, khiến chúng ta cảm thấy cực kỳ hâm mộ”.
Cố Thanh Hy cười gượng, sau đó đổi chủ đề: “Không biết vật đấu giá tiếp theo là gì?”
“Vật đấu giá tiếp theo là một tấm bản đồ. Đây là bản đồ của một vùng đất không thuộc Dạ quốc, cũng không thuộc bất kỳ quốc gia nào trong thiên hạ. Đó là một bức địa đồ cổ, có lẽ vùng đất kia đã biến mất khỏi thế giới này!”
“Tuy nhiên… cũng có thể do phòng đấu giá Phong Tương của chúng ta có kiến thức hạn hẹp, hoặc do khả năng tìm kiếm kém nên không tìm thấy nơi trong bản đồ. Đây là một tấm bản đồ bằng da dê đã có niên đại mấy ngàn năm, nó được bao bọc bởi rất nhiều lớp bảo vệ, có thể thấy được, ở mấy ngàn năm trước, thứ này chắc chắn là một món chí bảo. Chủ nhân của nó cực kỳ xem trọng nó, vì lẽ đó mà cuộn da dê này mới có thể tồn tại qua hàng ngàn năm mà không bị tổn hao gì”.
Trong lúc Tiểu Lộ nói, có người đã đem cuộn da dê cổ lên.
Từ ngay lần đầu nhìn thấy, Cố Thanh Hy đã bị cuộn da dê này và một phần nhỏ bản đồ lộ ra ngoài hấp dẫn.
Bởi vì dấu hiệu trên tấm bản đồ này là tiếng Anh.
Hơn mấy ngàn năm trước đã có anh văn à?
Nàng lại lần nữa quan sát tấm da dê, e là niên đại của nó còn cổ xưa hơn so với Luyện Đan Bách Khoa toàn thư mà nàng tìm được, chất liệu cũng tốt hơn hẳn.
Trực giác nói cho nàng biết bức địa đồ này không hề đơn giản, có lẽ nên lấy về nghiên cứu thử xem sao.
Cố Thanh Hy cảm thấy hứng thú, nhưng mọi người lại chẳng có chút hứng thú.