Cường Nữ Hữu Vi

Chương 61: Cô của bây giờ



Trời tối dần hẳn.

Con hẻm trở nên sáng trưng. không khí về đêm cũng trở nên nhộp nhịp, các hàng quán đã có rất nhiều người lui tới. Đa phần là là các thanh niên trai gái trẻ đang còn đi học, tụ họp nhau vui chơi hay học nhóm... Những thanh niên đã đi làm rồi cũng có nhưng rất ít.

Hữu Vi vui vẻ tiễn chị khách thứ ba ra khỏi tiệm, cô quay vào bắt đầu dọn dẹp lại căn phòng và thu sếp lại mấy thứ đã bày ra.

Cô gấp lại ga giường của khách vừa nằm, bỏ vào trong một cái túi nhỏ để mang về giặt. Cô không bao giờ sử dụng ga giường quá lần thứ hai, lý do đơn giản là cô ngại bẩn dù khách không quá thường xuyên.

Hoắc Tử Dương quét mắt ngắm lại một lượt căn phòng, có công sức của mình góp vào, khẽ đánh giá nó. Đúng là có bàn tay cô, căn phòng liền trở nên sinh động và có sức sống hơn. Không những vậy, trong phòng lại có thoang thoảng mùi hương mát mẻ dễ chịu.

Hắn ngước nhìn cô gái xinh đẹp đang bận rộn trước mắt thầm cười, ở gọn gàng ngăn nắp như vậy trả trách chế hắn hội.

Bỗng dưng hắn nhớ đến bộ dáng như người nghiện của cô trong bệnh viện thì bật cười, hắn không nghĩ là cô cũng có lúc như vậy. Thật không thể nào tưởng tượng được.

Cô liếc mắt qua nhìn hắn.

" Buồn cười lắm sao?".

Hắn nhìn qua cô rồi gật đầu, trả lời bằng ánh mắt tràn đầy thích thú.

Đúng, có chút buồn cười ".

" Chỉ có chút mà con mắt đã hít như vậy, còn nhiều chút nữa...Tôi e anh không thấy được đường đi luôn quá ". Giọng nói cô có chút khinh thường.

" Mà tôi hỏi này!". Hắn vẫn cười rồi nói tiếp.

" Cái bộ dạng nhìn như người ngốc với thân hình hai lưng của em lúc ở bệnh viện là sao ?". Hắn tò mò không kiềm được hỏi thẳng cô.

Cô dừng động tác trải ga trên tay, ngẫng mặt lên nhìn hắn. Cô không hề thấy trong mắt hắn có sự khinh miệt hay ghét bỏ, tự nhiên cô thấy trong lòng có chút vui vẻ.

Cô cúi xuống tiếp tục làm việc đang dang dỡ.

" Sao !".

" Anh cảm thấy thất vọng?".

Tưởng cô im lặng không nói nhưng cô lại hỏi ngược lại hắn.

Đối với ai không biết nhưng đối với hắn, hắn cảm thấy câu hỏi của cô hơi buồn cười. " Sao lại thất vọng, em nhìn em của bây giờ xem".

" Vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi và như trước đó, không phải tôi còn rất muốn em đồng ý làm bạn gái của tôi hay sao. Và lúc cũng muốn".

Hắn nhìn cô.

' Trước kia về em ra sao tôi không cần quan tâm, em cần thoải mái là chính em như của bây giờ là được rồi".

Đúng, có chút buồn cười ".

" Chỉ có chút mà con mắt đã hít như vậy, còn nhiều chút nữa...Tôi e anh không thấy được đường đi luôn quá ". Giọng nói cô có chút khinh thường.

" Mà tôi hỏi này!". Hắn vẫn cười rồi nói tiếp.

" Cái bộ dạng nhìn như người ngốc với thân hình hai lưng của em lúc ở bệnh viện là sao ?". Hắn tò mò không kiềm được hỏi thẳng cô.

Cô dừng động tác trải ga trên tay, ngẫng mặt lên nhìn hắn. Cô không hề thấy trong mắt hắn có sự khinh miệt hay ghét bỏ, tự nhiên cô thấy trong lòng có chút vui vẻ.



Cô cúi xuống tiếp tục làm việc đang dang dỡ.

" Sao !".

" Anh cảm thấy thất vọng?".

Tưởng cô im lặng không nói nhưng cô lại hỏi ngược lại hắn.

Đối với ai không biết nhưng đối với hắn, hắn cảm thấy câu hỏi của cô hơi buồn cười. " Sao lại thất vọng, em nhìn em của bây giờ xem".

" Vừa xinh đẹp, vừa tài giỏi và như trước đó, không phải tôi còn rất muốn em đồng ý làm bạn gái của tôi hay sao. Và lúc cũng muốn".

Hắn nhìn cô.

' Trước kia về em ra sao tôi không cần quan tâm, em cần thoải mái là chính em như của bây giờ là được rồi".

Câu nói của hắn, như len lõi vào trong tâm của cô. Hắn nói cô của bây giờ chứ không phải là cô của trước kia, cái người mà hắn chưa từng quen biết. Cô bây giờ chính là cô của hiện tại, chỉ cần sống vui vẻ làm những điều mình muốn, cứ như vậy là được rồi.

Cô ngước lên nhìn hắn, rồi chợt mỉm cười.

Hắn nhìn cô, đây là lần đầu tiên cô chịu thoải mái cười với hắn, bỏ đi bộ dáng lạnh lùng thường ngày. Tim hắn lại lỡ một nhịp, nhìn sự dịu dàng của cô mà hắn như chết mê, mắt nhìn đến ngây dại.

Đúng người ta nói, dù bên ngoài dáng vẻ anh hùng đến đâu thì khi đứng trước người mình yêu, thì anh hùng cũng thành ngu khờ. Ha ha mà hắn là thằng khờ chung thủy nha.

Hôm nay hắn cũng đưa cô về, hắn không đi xe nên khi đến con hẻm đi vào nhà cô, hai người cùng nhau đi bộ vào trong.

Hai cái bóng, thong thả đi xong xong với nhau trên mặt đường. Một cao lớn, một mảnh mai đi chung với nhau thật là đẹp đôi đến lạ thường. Hắn và cô bỗng nhiên trở nên hòa hợp, trên tay hắn còn cầm giúp túi đồ của cô mang về từ tiệm

' Tôi còn chưa hết kinh ngạc, thật tôi không ngờ được người trong bệnh viện lại là em, thật không nhận ra ". Hắn cười.

" Mới đầu khi biết người đó là em, tôi cứ tượng em bị tai nạn mới thành ra như vậy chứ".

Cô cười hắn. " Anh đúng là trẻ con".

" Anh thấy có người nào, mới chỉ qua một đêm mà trở nên như thế hay không ?. Chắc chỉ có trong phim".

Hắn gật đầu, chợt cảm thấy khó hiểu quay nhìn cô hỏi. " Tại sao em lại biết người gây tai nạn cho em đêm đó là tôi?".

'Chẳng phải hồi chiều, anh đã tự thừa nhận sao?". Cô nhàn nhạt trả lời.

Hắn hơi ngạc nhiên dừng bước, quay nhìn cô nghi hoặc nói. " Chứ không phải đêm qua em đã biết hay sao ?".

Cô cũng dừng lại nhìn hắn, cười hắn như kẻ bị lừa. " Lúc đó tôi không chắc lắm, chỉ là thấy thái độ anh rất khác khi qua đoạn đường đó nên muốn nói thử thôi, không ngờ người nào đó có tật giật mình ".

Đúng em làm cho tôi giật mình thật sự". Hắn cười thừa nhận điều đó.

Hai người lại bước đi tiếp. Cô bỗng nhớ đến chuyện cái trai nước khoáng lúc trong bệnh viện, có chút tức giận cân nhắc hắn.

" Mà này!".

" Dù mai mốt anh có không thích ai, thì cũng không được tuy tiện lấy đồ ném người khác như vậy. Hành động như vậy thật trẻ con và mất lịch sự ".

" Anh hiểu không?".



" Cái gì?". Lần này hắn quay lại nhìn cô rất nhanh, sao cô lại nói không đầu không đuôi, hắn trả hiểu cái gì. Hắn có chút hoang mang.

Ai ném đồ vào người khác?".

" Là anh ". Cô nhìn hắn trả lời.

Hắn nhíu mày. " Tôi ném vào ai......".

Bỗng hắn nhớ ra là hắn có ném một trai nước khoáng, xuống người cô lúc cô đang ngồi tắm nắng thì phải. Hắn thật sự quên mất.

" Nhớ rồi sao ?". Cô nhìn hắn khinh thường.

Hắn gãi đầu cười ngượng nhưng lần này nhớ ra, hắn lại giật mình lần nữa, nhìn cô nói có hơi lớn tiếng." Vậy là người nhặt cái trai nước lên cho tôi, là em?".

Không tôi thì anh nghĩ ai, hay anh nghĩ...". Cô nói mập mờ .

" Lúc đầu tôi cũng nghĩ như vậy". Lúc đó hắn có chút hơi sợ thật. Cái trai mình đã ném đi khi không lại quay trở lại bên người, khi đó hắn đã chú ý xung quanh làm gì có ai. Dù sao ở đó cũng là bệnh viện

Hắn chợt cười. " Nhưng sao em biết người đó là tôi, lúc đó em đã chú ý đến tôi rồi phải không ?".

Anh tự luyến à?".

Cô liếc hắn." Lúc tôi lên cầu thang chỉ có mỗi mình anh ở đó, làm gì có ai khác".

Hắn cười rồi khẽ vút mũi mình, đúng hắn nghĩ hơi nhiều.

Đến gần cửa quán nhà cô, hắn đưa đồ trên tay cho cô.

' Tôi đi đây ".

' Trước khi đi ngủ, nhớ phải suy nghĩ cho kỹ đấy nhé ". Hắn không bỏ cuộc nhắc nhở cô.

' Suy nghĩ cái gì ?". Cô thật không nhớ, hắn có nói cái gì sao .

Hắn cười xấu xa ghé vào tai cô nó nhỏ, hơi thở ấm nóng của hắn kề sát vào bên tai của cô, làm cô hơi rụt người né tránh.

Hắn mỉm cười rồi nói. " Làm bạn gái tôi ".

Hắn thu người lại nhìn dáng vẻ hơi thất thần lẫn kinh ngạc của cô, có chút cao hứng. Ánh đèn vô tình chiếu xuống cái cổ trắng noãn bên trái của cô, dấu dâu hôm qua hắn để lại dường như đã biến mất. Hắn tỏ ra không hài lòng nói nhỏ.

' Lần sau chắc phải làm mạnh thêm một chút ".

Cô nghe liền hiểu được ý nghĩa câu nói đó, thoáng mặt đỏ bừng lên. " Mạnh thêm cái đầu anh đấy ". (1)

" Đồ háo sắc ".

' Mau cút cho tôi ". Cô đuổi người rồi quay người đi vào quán.

Hắn tươi cười vui vẻ" Tạm biệt "

Mang vẽ mặt tươi cười vui sướng đi về, hắn vừa mới quay người đi được vài bước, thì chợt nghe được trong tiệm nhà cô có tiếng la.

" Bỏ ra..". (1)

Hắn dừng bước mặt đanh lại, giật mình quay người lại. Không do dự hắn liền chạy vào hướng quán nhà cô
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.