Cô cười nhẹ một cái rồi nói. " Vậy cậu ráng một chút ".
"Tí nữa tôi phải lấy kim chích và hút máu độc đã thâm đen trên mặt của cậu, nên cậu ráng chịu đựng".
"K..kim sao?". Tuyết Phi nghe nói đến phải dùng kim thì vẽ mặt sợ hãi, đến nói cũng nói lắp.
Nhìn vẽ mặt hơi biến sắc của Tuyết Phi, cô thấy vậy liền chấn an." Nói đau nhưng thật ra cũng không đau lắm đâu, cậu yên tâm đi".
" Làm như vậy các cục máu đen trên mặt cậu sẽ được hút ra, tí làm xong cậu sẽ thấy có kết quả".
"Làm được chứ?".Cô nhẹ nhàng cười hỏi.
Tuyết Phi lấy can đảm rồi gật đầu. "Được!".
Nhận được câu trả lời, cô hài lòng cười một cái." Vậy cậu năm lên trên giường đi ".
Tuyết Phi rụt rè nằm lên giường, cô ổn định khuôn mặt cho cô ấy. Cô lấy cặp kính không độ của Tuyết Phi ra, người cô ấy khẽ lay động không được tự nhiên.
Cô cười. " Cậu thả lỏng người ra, không cần phải gồng mình suy nghĩ gì hết. Cậu càng lo lắng thì sẽ không tốt cho việc chữa trị đâu, cậu biết không ? ".
Tuyết Phi gật đầu.
Cô liền bắt đầu tiếp công việc.
Khẽ tém mái tóc cô ấy cho gọn lại, khuôn mặt Tuyết Phi được rộ ra hoàn toàn. Cô khẽ rít một tiếng, nhìn khuôn mặt thiếu nữ bị tàn phá đến đau lòng.
Tuyết Phi cảm nhận thấy cô đang nhìn khuôn mặt xấu xí của mình, cô ấy cười nhạt một cái. Giọng nói thản nhiên như không có bị ảnh hưởng gì, dường như rất quen thuộc.
"Nhìn đáng sợ lắm đúng không?".
Nghe Tuyết Phi nói cái cách hết sức bình thường, cô như bị nhéo một cái. Phải mang khuôn mặt như vậy lâu như thế, thì khổ sở như thế nào đối với một người con gái. Xong cô muốn lấy lại tự tin cho cô ấy, không phải để cô ấy suốt ngày cúi đầu cảm thấy tự ti với người khác.
Cô gật đầu, nhìn mặt không cảm xúc nói." Đúng! Chúng nó thật đáng sợ".
Không hiểu rõ cậu nói của cô, Tuyết Phi cảm thấy thật muốn né tránh ánh mắt của cô.
Nhìn sự né tránh của Tuyết Phi cô im lặng, xong lại cười.
"Chúng nó nhìn đáng sợ, nhưng cậu không hề đáng sợ chút nào".
Cô nhìn thẳng vào mắt của Tuyết Phi, cất lời khẳng định như một lời hứa đối với cô ấy. "Mình sẽ giúp cậu trở nên xinh đẹp ".
Nghe cô nói hết, Tuyết Phi mới hiểu ra. Thật ra mình nhìn không hề đáng sợ, mà thứ đáng sợ là cách nghĩ của mọi người.
Tuyết Phi nở một nụ cười tươi tắn." Cảm ơn"...
Cô rữa tay thật sạch, thoa lên tay một loại hương liệu. Tuyết Phi nghiêng đầu nhìn bạn tay của cô, mắt nhìn chăm chú không khỏi khen ngợi.
" Bàn tay của cậu thật đẹp".
Cô chỉ cười, rồi lấy bông có tầm thuốc trong đĩa ra bắt đầu thoa lên mặt của Tuyết Phi. Tuyết Phi cảm thấy trên mặt mát lạnh.
"Cái đó là gì vậy?.Thật dễ chiu". Tuyết Phi rất to mò hỏi.
"Chỉ là thảo dược làm sạch da, nó làm cho các lỗ chân lông được khô thoáng". Cô lau một cách hết sức nhẹ nhàng.
Xong việc làm sạch da mặt cô nói.
" Nhắm mắt lại ".
Tuyết Phi nghe lời nhằm mắt lại, cô nhìn đôi mi dầy khẽ khép. Rất đẹp lòng không khoái cảm thán, rất giống như trong giấc mơ.
Cô lấy một cái lư đồng nhỏ đã đốt trầm ở trong đó, khẽ đưa tới cái bàn gần giường và gần Tuyết Phi nhất.
Cô đặt hộp gỗ và túi da nâu lên bàn, rồi mở chúng ra. Xong cô đốt một ngọn đèn nhỏ, rồi lấy ra một cây nhang dùng nguyên liệu đặc biệt bào chế riêng cho Tuyết Phi. Cô thắp lên để nghiêng nó trên một cái khay.
Cô đeo bao tay rồi bắt đầu mở túi da nâu ra, bên trong đầy đủ năm loại kim châm cứu bằng bạc khác nhau, được làm hết sức tỉ mỉ. Trước hết cô chọn ra một cây kim châm ba cạnh, dùng để chích lấy máu cầm lên.
Cô nhìn Tuyết Phi. " Tôi bắt đầu đây ".
Cô thấy bàn tay Tuyết Phi khẽ nắm chặt lại, rất căng thẳng.
Cô lại nói. " Thả lỏng người ra"
Tuyết Phi nhớ lại lời kể của Thủy Linh và Thục Quân, thì Tuyết Phi nên tin tưởng cô. Hít sâu một hơi, bàn tay dần thả lỏng ra.
Cô bắt đầu đưa đầu kim nhọn chính vào những cái mụn xấu xì trên mặt Tuyết Phi, Tuyết Phi đau khẽ nhăn mặt.
Cô không vì đó mà dừng tay, tiếp tục chích hết những cái mụn bị viêm và to trên mặt cô ấy.
Máu từ đầu kim đã chích bắt đầu chảy ra. Chíh xong toàn bộ, cô để kim vào một cái đĩa khác. Cô mở hộp gỗ ra, bên trong có mười lăm ống giác hơi được làm bằng trúc.
Cô lấy một cái ra rồi dùng cây nhang đã đốt vừa nãy, hơ nhanh vào trong ống trúc. Khi ống trúc còn hơi ấm, cô nhanh chóng úp vào những cái mụn cô vừa chích. Lần lượt như thế, cho đến khi những phần đã chích được giác hết.
Vì vị trí của mụn khác nhau nên các ống trúc cũng được đặt rất lộn xộn, nhìn trên mặt của Tuyết Phi bây giờ chông hơi buồn cười. Rất giống một con nhím trúc.
Không dừng ở đó. Cô lấy một cây kim nhỏ châm vào một huyệt vị trên mặt cô ấy, để giúp máu lưu thông giúp quá trình hút lấy máu đen ra nhanh hơn.
.****
Trong khoảng thời gian đó.
Có ba thanh niên anh tuấn, lại có dáng người cao ráo xuất chúng, đang từ con hẻm đi hướng đến tiệm Hoài Phong.
Trong đó có hai người rất quen, là Hoắc Tử Dương và Vương Bân. Trong ba người Vương Bân là người thích nhiều chuyện nhất, nên hắn ta mở miệng.
" Bọn mày hôm nay không muốn đi đâu chơi à?".
Hoặc Tử Dương nghe xong trả lời dứt khoát. " Không ! ".
Vương Bân nhíu mày nhìn hắn." Tao thấy dạo này, mày có gì đó thay đổi ?".
Hoắc Tử Dương cười liếc hắn. " Vậy sao?".
Vương Bân buồn không muốn nói với hắn nữa, liền quay sang người kia." Mộ Khiêm!".
" Còn mày thì sao?".
Người tên Mộ Khiêm thong thả nói. " Hôm nay tao tính rủ Tuyết Phi đi chơi, lâu rồi không đi chơi với cô ấy ".
Mộ Khiêm dừng một lúc rồi vẽ lo lắng nói tiếp.
" Nhưng sáng ra tao gọi cô ấy không bắt máy, nên bây giờ tao đi thẳng tới nhà luôn".
Hoắc Tử Dương đang đi chợt dừng lại, quay lại nhìn Mộ Khiêm. " Mày không biết, cô ấy hôm nay có hẹn đi chữa mặt à?".
Mộ Khiêm ngạc nhiên cũng dừng bước." Chữa ở đâu? ".
"Sao tao không biết ".
Mộ Khiêm nói xong, rồi nghĩ lại nhíu mày nhìn hắn ." Chuyện này sao mày biết?".
Hoắc Tử Dương cười, xong lại tự hào tự nhận ." Bạn gái tao chữa mặt cho cô ấy ".
Vương Bân nghe xong cười khinh thường." Cô ta hả?".
Vương Bân biết được cô, là nhờ bài đăng trên diễn đàn của trường. Vương Bân nhìn Mộ Khiêm rồi nói. " Chẳng qua chỉ là một con nhóc học sinh cấp ba bình thường ".
Mộ Khiêm bất ngờ kinh sợ." Cái gì?".
Hoắc Tử Dương nheo nhìn hắn ta. " Mày đừng khinh thường cô ấy ".
Nghe hắn nói vậy, Mộ Khiêm càng không tin được, khuôn mặt hiện lên sự lo lắng. Quay sang thúc dục hắn. " Mày đưa tao đền đó ngay lập tức ".
Hoắc Tử Dương liếc xéo Vương Bân rồi quay sang nói với Mộ Khiêm. "Đang đi tới ".
Mộ Khiêm nghe vậy càng hối thúc hắn. " Vậy mày đi nhanh lên ".
Thế là Vương Bân nhìn thấy một màn, hai thằng đàn ông cứ nếu kéo vừa đẩy nhau đi về phía trước. Rất nhiều người qua lại tò mò ngó qua, nhất là các cô gái trẻ, hắn ta chỉ muốn lủi đi cho xong, thật ngượng chết đi mất.