Thị vệ cầm roi giơ lên đánh mạnh xuống, không nương tay một chút nào.
Chỉ một roi thôi mà đã đánh cho Hứa Như Vân bong tróc da thịt, suýt nữa chết ngất.
“Tôi nói… Tôi nói tồi nói tôi nói!”
Hứa Như Vân đau khổ nói, làm sao cũng không chịu một roi thứ hai nữa.
Bà ta định nói ra hết mọi thứ.
Đúng lúc này, phó quan Ân Hồng Trang từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng nói bên tai Kim Lũ Y: “Luật sư nhà họ Hứa đến, muốn nộp tiền bảo lãnh bà ta, chúng ta cần phải thả người.”
“Cái gì?” Kim Lũ Y sửng sốt: “Không tới sớm không tới muộn, cố tình tới ngay lúc này? Cô đi ra ngoài kéo dài thời gian giúp tôi, bây giờ không thể thả người được!”
Hứa Như Vân đã sắp khai rồi, nếu bây giờ thả người thì chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một
giờ hay sao?
Ân Hồng Trang nhìn thoáng qua Hứa Như Vân nằm trên mặt đất, rồi nhìn lên Kim Lũ Y, trên mặt hiện lên vẻ khó xử.
“Đại nhân, cô làm vậy là không đúng, chờ lát nữa dù có thả người, thì cũng không dễ ăn nói chút nào.”
Kim Lũ Y bất chấp tất cả: “Bảo bà ta khai cho xong! Không khai thì đừng mong ra khỏi đáy!”
Có điều, lúc này Hứa Như Vân cũng nhận ra được gì đó.
Bà ta lập tức thay đổi thái độ, lớn tiếng nói: “Có phải là luật sư của tôi tới hay không? Các người mau thả tôi ra ngoài! Nếu không tôi sẽ không tha cho các người!”
“Luật sư Âu Dương! Là ông sao? Mau tới cứu tôi! Tôi bị bọn họ nhốt ở đây, còn bị dùng nhục hình nữa! Mau tới cứu tôi!”
Hứa Như Vân gào to lên, thế mà thật sự có một người luật sư tây trang giày da đi vào.
“Ai cho ông đi vào?” Thấy người luật sư kia đi vào, Kim Lũ Y lạnh giọng quát: “Đi ra ngoài!!!”
Có điều, tên luật sư trung niên đã quen với sóng to gió lớn, bình tĩnh nói: “Tôi đến đây đề hỏi Kim đại nhân, là ai cho cô quyền lực dùng nhục hình với nghi phạm vậy?”
Trong nhất thời, hai bên đối chọi gay gắt, không ai nhường ai.
“Luật sư Âu Dương, tôi biết ngay là ông mà!” Hứa Như Vân thấy ông ta thì như là thấy được chúa cứu thế, vui vẻ tới mức khóc lên: “Nếu ông còn không tới thì chắc là tôi sẽ phải chết ở đây!”
Âu Dương Kiệt là một vị luật sư xuất sắc hợp tác nhiều năm với nhà họ Hứa, dù là vụ kiện khó đến mức nào, chỉ cần giao cho ông ta thì có muốn thua cũng không thua được.
Trong đời sống nghề nghiệp của mình, ông ta có thành tích một nghìn vụ kiện đều thắng, đồng thời thuộc top 3 luật sư cả nước.
Đáng sợ không phải là thành tích không thua kiện của ông ta, mà là các mối quan hệ sau lưng ông ta, nối thẳng đến ba sở, cực kì ghê gớm.
“Kim đại nhân, cô xem đây là gì?”
Lúc này, Âu Dương Kiệt lấy một phần văn kiện của tòa án nhân dân tối cao ra.
“Đội cận vệ Yến Kinh không có quyền tùy tiện thẩm vấn. Vụ án đã được chuyển qua tòa án nhân dân tối cao. Tôi là luật sư của bà Hứa, mời các cô thả người!”
Kim Lũ Y nhìn văn kiện, do dự vài giây, rồi không thể không nhường bước.
“Thả người!”
Nếu ba sở đã nhận vụ án thì đúng là đội cận vệ Yến Kinh không có quyền tiếp tục giam giữ nghi phạm.
“Tôi nhất định sẽ kiện cô! Cô phải cho tôi một lời giải thích!”
Âu Dương Kiệt đỡ Hứa Như Vân dậy, quan tâm nói: “Bà Hứa, tôi đưa bà đi bệnh viện trước. Có tôi ở đây, đội cận vệ Yến Kinh nhất định sẽ cho bà một lời giải thích, không đế bà bị đánh không như vậy.”
Thấy hai người đi rồi, Kim Lũ Y vẫn cứ không cam lòng.
“Đại nhân, bớt giận đi…” Phó quan Ân Hồng Trang đứng bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.
“Sắp xếp một chuyện.” Kim Lũ Y nhanh chóng bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, nói: “Tôi muốn gặp riêng Diệp Lâm. Tôi có chuyện muốn hỏi anh ta.”
Nếu phải điều tra lại chuyện năm xưa, thì không có gì nhanh bằng trực tiếp hỏi người trong cuộc.
Lúc bọn họ đang định liên hệ hẹn gặp mặt với Diệp Lâm, Diệp Lâm đã bước lên chuyến bay đi Phụng Thiên.