Cuồng Long Vượt Ngục

Chương 449: Nhị Tổ



Ông già vác đao chặn đường không ai khác chính là Tổ Càn, một trong hai người canh gác bệnh viện Trung Ương.

Khoảnh khắc Diệp Lâm đi ngang qua anh.

Thanh đao lớn trong tay Tố Càn chợt cử động.

Vút.

Nhìn chóp mũi Diệp Lâm lướt qua.

“Hả?” Tố Càn cau mày, không ngờ rằng Diệp Lâm có thể né được một đòn ở cự ly gần dễ dàng như vậy?

Sức mạnh của tên nhóc này có thể được giải phóng một cách tự do và bất cứ lúc nào?

Chuyển động tinh tế của Diệp Lâm cũng khiến Tố Càn bị sốc.

“Ông à, tôi đã nói ông nhận nhầm người rồi mà.” Diệp Lâm nói: “Tại sao cứ phải làm khó nhau chứ?”

“Ha!” Tổ Càn chế nhạo: “Tôi đã theo cậu suốt chặng đường từ bệnh viện Trung Ương, làm sao có thể nhận lầm được?”

“Khuôn mặt của một người có thế thay đổi, nhưng khí chất trên cơ thế của một người không bao giờ có thể thay đổi!”

“Tôi… Sẽ không nhận nhầm người đâu!”

Nghe vậy, Diệp Lâm không khỏi giật mình.

Không ngờ trong lúc hỗn loạn vừa rồi, đối phương đi theo phía sau mà anh lại không để ý tới?

“Ông có thân pháp tuyệt vời thật đây.” Diệp Lâm không khỏi thán phục.

“Lúc còn trẻ, tôi từng làm trinh sát, ám sát tướng địch.” Tố Càn kiêu ngạo nói: “Bây giờ, tôi đã lớn tuổi, chân tay đã kém hơn trước rất nhiều.”

“Hóa ra là quân nhân, đã thất lễ rồi!” Diệp Lâm rất kính trọng người này, không có ý định trở thành kẻ địch của ông ta.

“Nếu như cậu thật sự tôn trọng tôi thì đã sớm giao ra đồ ăn trộm rồi.” Tố Càn nói: “Tôi cũng dễ bề quay về giải thích.”

Diệp Lâm lắc đầu: “Ân oán giữa tôi và bệnh viện Trung Ương không thể giải thích rõ ràng trong vài câu nói được. Bởi vì bọn họ bất nhân trước, cho nên hôm nay tôi mới bất nghĩa. Xin ông đừng can thiệp vào chuyện này.”

Tố Càn cũng lắc đầu: “Tôi là tướng võ mà bệnh viện Trung Ương dùng rất nhiều tiền mời tới. Làm sao tôi có thể đứng nhìn khi bệnh viện Trung Ương gặp khó khăn được? Cho dù đúng hay sai, chỉ cần cậu bỏ thứ mà cậu đã lấy ra, tôi sẽ bỏ qua

cho cậu.”

Nói cách khác, mặc dù cả hai đều không muốn hành động nhưng cũng không thể thuyết phục được đối phương.

“Nếu đã như vậy, tôi chỉ đành rời đi thôi.” Diệp Lâm lạnh lùng nói: “ông không ngăn cản được tôi đâu!”

“Có thể ngăn cản hay không thì phải hỏi bảo đao trong tay tôi!” Tổ Càn lập tức giơ đại đao ra trước mặt.

Nó giống như một vật chắn đường, như thế đang thông báo rằng con đường này không thể đi qua được.

“Xin phép đắc tội!”

Diệp Lâm bước về phía trước, tránh khỏi cạnh sắc, cơ thể bay ra xa mấy mét.

Nhưng ngay lúc đó, vút một tiếng.

Dường như có một con thú ẩn nấp trong bóng tối, lao về phía anh.

Đó là một mũi tên!

Đến từ bóng tối, xuyên qua bầu trời.

Bay thẳng về phía gáy của Diệp Lâm.

Nghe thấy âm thanh, Diệp Lâm lập tức quay người lại, nấm lấy lông mũi tên, xé nát thành từng mảnh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.