“Câu trả lời ư?? Nó hiện giờ cũng không còn quan trọng nữa rồi!” Tử Phong cười khảy nói, không giấu nổi vẻ khinh miệt trong lời nói.
“Ta……ta xin lỗi, ta không biết rằng tổ chức lại chính là người đứng sau gài bẫy cậu trong nhiệm vụ đó!” Dương Tử Hàm, lúc này phải gọi là Lâm Tử Hàm mới đúng, khuôn mặt có chút xấu hổ mà cúi đầu nói, vẻ oai phong ban nãy ngay lập tức bị quét sạch sẽ không chút dấu vết.
Cười nhạt một tiếng, Tử Phong không nói gì cả, hắn vẫn còn nhớ như in những gì hắn đã từng nói với nàng trước khi hắn làm cái nhiệm vụ định mệnh đó, rằng hắn muốn cưới nàng. Nhưng ở trong cái khoảnh khắc khi hắn nhận ra người gài bẫy mình lại chính là tổ chức mà mình đã trung thành trong nhiều năm qua, hắn không khỏi thất vọng. Nhưng chỉ như vậy thì không có liên quan gì đến giáo quan của hắn cả, vấn đề ở chỗ, địa vị của nàng ở trong tổ chức cũng thật sự rất cao, hơn nữa nàng lại chính là người trực tiếp đề cập nhiệm vụ này với hắn.
Dù sống với nhau đã lâu, nhưng mà Tử Phong hắn là một sát thủ, bản năng hắn luôn nghi ngờ người khác, thậm chí kể cả với Lâm Tử Hàm thì hắn vẫn giữ lại một thành sự nghi ngờ, và khỏi phải nói cũng biết khi hắn nhận ra mình bị gài bẫy, hắn đã quy kết cái tội này lên đầu nàng như thế nào. Tuy rằng về sau nghĩ lại thì hắn cũng thấy khả năng nàng ta lừa hắn gần như là không có, nhưng mà nó vẫn để lại một vết hằn trong tâm trí hắn.
“Sau khi cậu mất tích, tổ chức bất ngờ tuyên bố tin cậu tử vong ra bên ngoài, ta nổi lòng nghi ngờ, sau đó làm một cuộc điều tra, lúc đó ta mới biết tổ chức mới chính là người muốn giết cậu, với lí do……..”
“…..tồn tại như ta quá nguy hiểm, đúng chứ?” Tử Phong ngắt lời.
“Ta biết chứ, đổi lại là ta thì ta cũng sẽ làm như vậy, chỉ là không ngờ cái ngày đó nó lại đến sớm đến vậy, vốn dĩ ta nghĩ rằng ta còn có thể chuẩn bị thêm một vài năm nữa trước khi biến mất hoàn toàn để tránh đi độc thủ của bọn hắn, ai ngờ bọn chúng lại không kiên nhẫn được cơ chứ. Mà mọi thứ cũng qua rồi, ít nhất thì ta cũng vẫn còn sống ở đây, nàng cũng không cần phải quá để ý tới cái đó, đổi lại thì, nàng nên nói về chính nàng đi, làm thế quái nào nàng có thể xuyên qua bên này được vậy?”
Nhìn kĩ biểu cảm trên khuôn mặt Tử Phong, Lâm Tử Hàm sau khi đã xác định hắn không có nói đùa, lúc này mới chậm rãi nói:
“Sau khi tìm ra được sự thực, ta đã bí mật tìm hiểu xem ai đã nghĩ rằng cậu là mối đe dọa cho tổ chức, và không ngoài dự liệu, Thiết phán quan số 1 của tổ chức chính là người đã đề ra ý kiến cho rằng cần phải loại trừ cậu trước khi quá muộn. Nói thật thì…….lúc đó ta đã suýt chút nữa thì phát điên lên, chồng sắp cưới của ta bị giết, sao ta có thể làm ngơ được!”
Lâm Tử Hàm hơi đỏ mặt lên nói.
“Ta quyết định trả thù, nhưng mà thực lực của Thiết phán quan vô cùng cường đại, trừ khi là cậu ra tay, bằng không thì ta không nghĩ rằng có ai có thể làm hại ông ta. Suốt 6 năm trời ta tìm đủ mọi cách để tiếp cận ông ta, nhưng không thành công, cho đến một ngày, ta tìm ra được một kế. Cậu còn nhớ căn hầm thí nghiệm nơi đã thí nghiệm cậu không?”
“Đương nhiên là nhớ, ta đã chịu không ít đau khổ ở đó a!!!”
“Căn hầm đó sau khi cậu chết, đã được tái thiết lại để làm trụ sở nhân bản vô tính, bọn họ muốn nhân bản vô tính cậu, nhưng kết quả thì thất bại hoàn toàn, thứ họ tạo ra đều là những con quái vật theo đúng nghĩa đen không biết gì ngoài giết chóc và ăn thịt. Ta không biết lúc đó ra sao nữa, có lẽ vì hận thù nung nấu, ta đã tự tay thả đám quái vật ở trong đó ra.” Lâm Tử Hàm nhẹ giọng nói.
Hít sâu một hơi toàn khí lạnh, Tử Phong không khỏi kinh hãi, nàng ta đã từng điên cuồng như vậy ư, hắn thực sự quan trọng đến thế đối với nàng ư?
“Đám quái vật tràn ra, tuy đều là sản phẩm thất bại, nhưng xét về mặt sức mạnh, bọn chúng không khác gì cậu vào thời toàn thịnh, thậm chí còn hơn, tổng bộ tổ chức loạn thành một bầy. Thừa dịp đó, ta đã tiếp cận được Thiết phán quan, nhưng mà chỉ cần nhìn cái cách ông ta bóp chết từng con quái một như bóp gà, ta nhận ra rằng dù có tiếp cận được thì tỉ lệ thành công của ta cũng giống như là không tồn tại vậy.”
Lâm Tử Hàm nhìn thẳng bào mắt Tử Phong, nở một nụ cười có chút thê lương: “Nên là thay vì ám sát hắn, ta đã bọc thuốc nổ quanh người, sau đó bất ngờ ôm lấy hắn, quyết định đồng quy vu tận……..rồi sau đó, ta xuyên việt tới Huyền Linh đại lục này, dưới cái tên Lâm Tử Hàm, ta được sinh ra tại Lâm gia Càn Nguyên đế quốc!”
Một giọt nước mắt bất chợt lăn xuống đôi má nàng, ngay lập tức được một đôi bàn tay đầy những móng vuốt xương xẩu lau đi, tuy rằng có hơi đau rát, nhưng cái cảm giác này vô cùng quen thuộc với nàng, thật sự vô cùng ấm áp!
Đưa tay lau đi giọt nước mắt của Lâm Tử Hàm, Tử Phong cau mày: “Nàng có cần thiết phải làm thế không, ta dù gì cũng đã là người chết, hi sinh tánh mạng của mình để trả thù cho một người đã chết, liệu có đáng hay không……….”
“Không phải là đáng hay không, mà là ta có muốn làm hay không, và kể cả bây giờ ta có được chọn lại, thì ta cũng vẫn sẽ làm như vậy, không hề đổi thay…” Lâm Tử Hàm áp má mình vào bàn tay hắn, nhẹ giọng nói.
Không khí xung quanh bất chợt trở nên lúng túng, Lâm Tử Hàm liền là người đầu tiên đánh vỡ bầu không khí ngột ngạt này. Chỉ thấy nàng phất tay một cái, từ trong bức tường liền mở ra một cái thông đạo, cũng chính là thông đạo mà hai cha con Mạc Thương Lan đã dùng để xuất hiện lúc nãy, nàng kéo tay Tử Phong đi vào trong thông đạo đó, vừa đi vừa nói:
“Tử Phong, cậu đã tới thế giới này được bao năm rồi, nhất định phải kể hết cho ta đó!! Vào đây nào, căn phòng kia không dùng được nữa rồi, ở bên trong này tiện nghi hơn!!
Tử Phong đi dọc theo thông đạo, sau khi lượn lờ qua khoảng chục cái ngã rẽ, đến mức mà hắn không khỏi chửi thầm cái người xây ra thông đạo này, lắm đường đi thế này, có trời mới biết được đường, không bị lạc mới là lạ a. Hắn được đưa tới một căn phòng rộng rãi ấm cúng, đầy đủ tiện nghi, nhìn vào vật dụng cùng cách bài trí thì có vẻ như đây là phòng dành cho nữ nhân.
“Đây là căn phòng của ta ở đây, cậu là nam nhân đầu tiên và cũng là cuối cùng được ta cho phép vào đây đó, hãy biết ơn đi!” Lâm Tử Hàm nói.
“Giáo quan, nàng rốt cuộc có địa vị gì ở Lăng Hư Cung vậy??” Nhìn vào bài trí xa hoa của căn phòng, hắn không khỏi thắc mắc.
“Nội môn trưởng lão Lăng Hư Cung, phụ trách chấp pháp đường!!”
“Khoan đã, nội môn trưởng lão ư? Rốt cuộc nàng đã xuyên tới thế giới này được bao lâu rồi??” Tử Phong xua tay nói.
Ngẫm nghĩ một chút, Lâm Tử Hàm mới trả lời: Tính đến bây giờ thì khoảng 110 năm có dư, mà bởi vì tuổi thọ cao quá nên ta cũng không có thèm để ý tới tuổi của mình nữa, thế nào, thấy một bà già hơn trăm tuổi như ta vẫn còn đẹp chứ??”
“Nàng đang nói chuyện với một tên nhóc mới có 20 cái xuân xanh thôi đó!!” Tử Phong cười khổ………..
------------------
Hai canh giờ sau, Tử Phong cũng có thể đại khái hiểu được tình hình của cả hai người, cơ bản thì mặc dù ở Trái Đất hắn là người chết trước, nhưng bằng một cách kì diệu nào đó, thì Dương Tử Hàm lại xuyên việt tới đây trước hắn hơn trăm năm với thân phận Lâm Tử Hàm, còn hắn thì cho đến tận cách đây hơn một năm mới tơi nơi. Nguyên nhân thì hắn không biết, nhưng mà mấy thứ huyền bí như thế này, hắn nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đổ hết tội lên đầu “Hắn”, ai biểu “Hắn” đã lôi Tử Phong tới thế giới này chứ.
Lâm Tử Hàm sau khi xuyên việt qua, được sinh ra trong Lâm gia, cũng chính là Hoàng thất Lâm gia, thiên phú của nàng từ nhỏ đã bộc lộ rõ ràng, được tiền bối trong Lăng Hư Cung để ý sau đó thu nhận làm đệ tử, ngắn ngủi trăm năm, nàng tu luyện gần như không có bình cảnh, một đường hát vang lên Thánh giả, trở thành nội môn trưởng lão Lăng Hư Cung, quản lí chấp pháp đường, nàng đồng thời cũng là một trong số ít những Thánh cấp của Lăng Hư Cung đã lĩnh ngộ được Vực, thực lực vô cùng mạnh mẽ. Chấp pháp đường của Lăng Hư Cung cũng như tên gọi, chuyên xử lí tội nhân của tông môn cũng như là làm những nhiệm vụ mà không được đưa ra ánh sáng, nói thẳng ra là những công việc của sát thủ. Cũng vì lẽ đó, khi nghe Mạc Thương Lan báo cáo lên về việc xuất hiện một sát thủ quỷ dị như Tử Phong hắn, nàng ngay lập tức sinh ra hứng thú, sau khi đã điều tra được hành tung của hắn, đã một đường truy đuổi đến tận đây, thậm chí không tiếc mở ra thượng cổ di tích sớm hơn thường niên, cốt cũng là để dụ Tử Phong hắn xuất hiện.
Tu vi của nàng tăng tiến cực nhanh, nhưng khi nghe đến Tử Phong chỉ cách đây hơn một năm vẫn còn là người thường, nàng không khỏi chết lặng, dùng thời gian hơn một năm đạt tới Vương cấp nhất phẩm, tốc độ này có thể nói là kinh thế hãi tục, phải biết nàng ở trong tông môn đã được coi là siêu cấp thiên tài, là tấm gương cho cả vạn đệ tử nhưng cũng không thể nào tiến giai nhanh như hắn. Trong tình trạng tu luyện với vô số đan dược trợ giúp, nàng vẫn mất đến hơn 30 năm mới đạt tới Vương cấp, so sánh với Tử Phong vốn chỉ là tán tu, đan dược khan hiếm thì cái danh siêu cấp thiên tài của nàng vứt đi cho chó gặm là vừa.
Lâm Tử Hàm là người mà hắn có thể tin tưởng, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là hắn sẽ nói với nàng mọi thứ, ít nhất thì sự tồn tại của hệ thống, hay thân phận của Hồ Phi Nguyệt, hắn không hề hé răng một lời, không phải là vì hắn không tin tưởng nàng, mà là bởi vì hắn muốn giữ lại đường lui cho mình. Đối với hắn thì những kỉ niệm của hai người ở tiền kiếp vẫn còn y như mới, nhưng đối với nàng thì đã hơn trăm năm trôi qua, ai mà biết được nàng có thay đổi hay không, cứ giữ một lối thoát thân là an toàn nhất, hắn không muốn bản thân bị gài bẫy thêm một lần nữa.
"Thôi thì ta cũng đã đưa cậu đến đây rồi, ta muốn mời cậu gia nhập chấp pháp đường của Lăng Hư Cung, làm việc trực tiếp dưới trướng của ta, cậu thấy thế nào? Lâm Tử Hàm cười nói.
"Hmm, gia nhập Lăng Hư Cung ư??" Tử Phong không khỏi phân vân, thực tế mà nói thì hắn không muốn gia nhập một thứ gì hết, hắn vẫn còn thích cuộc sống tự do tự tại của hắn lắm, mặc dù với thực lực của hắn khi gia nhập Lăng Hư Cung thì cũng có một địa vị nhất định, ít nhất thì hắn chỉ phải nghe lệnh của Lâm Tử Hàm chứ không phải ai khác.
- Hệ thống ban bố nhiệm vụ mới.
Chủng loại: Cưỡng chế nhiệm vụ.
Số lượng: 2
Nội dung:
(1) Gia nhập Lăng Hư CUng
(2) Bảo vệ Lâm Nguyệt Đồng trong di tích.
Phần thường: Chưa rõ.
"Biết ngay mà!!" Tử Phong cười khổ, cái hệ thống chết tiệt này quả nhiên bắt ép hắn phải nhận lời, cũng giống như vô số lần trong quá khứ, đến tận giờ thì hắn cũng không còn ngạc nhiên nữa. Thôi thì gia nhập Lăng Hư Cung cũng được, nhưng mà Lâm Nguyệt Đồng là cái đứa nào, sao tự nhiên lại bắt hắn bảo vệ thế.
"Ta đồng ý!!" Đã quyết định như thế, Tử Phong không chút do dự đáp.
"Tốt lắm, vậy đi theo ta, ta sẽ đưa cậu tới gặp một người, nhiệm vụ đầu tiên của cậu đó!" Lâm Tử Hàm cười nói.
Rời khỏi mật thất, hai người liền đi ra ngoài trước ánh mắt ngạc nhiên của tên chấp sự ban nãy cùng hai cha con Mạc Thương Lan, ở bên trong đã xảy ra chuyện gì mà chủ thượng của họ lại vô cùng thân mật nắm lấy tay của hắc y nhân kia kéo đi như thế. Ghé mắt nhìn vào trong phòng thì chỉ thấy một đống tro tàn, ngoài ra không còn cái gì khác, khiến trên đầu mỗi người đều hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng.
"Nguyệt Đồng, a di vào được chứ??" Lôi kéo Tử Phong đến trước một căn phòng, Lâm Tử Hàm gõ cửa nói.
Bên trong liền truyền ra một tiếng nữ nhân: "A di vào đi!!"
Lâm Tử Hàm mở cửa ra, sau đó ra dấu cho Tử Phong đi theo sau, nghe thấy tên nữ tử mà nàng ta gọi, hắn liền vỡ lẽ, thì ra đây chính là người mà hắn cần phải bảo vệ trong nhiệm vụ, chỉ là làm thế quái nào mà hệ thống có thể biết được vậy, chẳng lẽ "Hắn" có năng lực dự đoán tương lai? Có thể lắm chứ, xét theo những nhiệm vụ mà hắn đã phải làm thì việc này cũng nằm trong khả năng.
Đi theo Lâm Tử Hàm vào bên trong, Tử Phong nhìn thoáng qua căn phòng, ngay lập tức không khỏi nhức mắt, màu hồng, toàn bộ đều là màu hồng a, từ rèm cửa, đồ đạc, đến cả cái giường cũng phủ một màu hồng phấn chói mắt.
"A di có việc gì mà đến đây................Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!"
Một thân ảnh đi ra từ đằng sau một cái bình chướng, đi kèm theo nó là một tiếng hét đinh tai nhức óc vang lên.