Tiết Thịnh là người đầu tiên đưa tay đào sạch sẽ bùn đất xung quanh hộp sắt, mừng rỡ cầm cái hộp lên, kích động nói: “Đây chính là thứ chúng ta cần tìm, chúng ta thành công rồi!”
“Không biết bên trong là gì nhỉ?” Nghiêm Tĩnh vừa nói vừa đi tới: “Trong quy định nói sau khi lấy được kho báu sẽ có năm phút đếm ngược, lẽ ra phải có thông báo mới đúng chứ? Chẳng lẽ phải mở hộp ra mới bắt đầu tính giờ.”
Tiết Thịnh liền đưa tay mở chốt trên hộp sắt, chốt không có khóa nên bị cậu ta mở ra dễ dàng.
Khi hộp sắt bị mở ra một khe nhỏ thì một luồng sáng đỏ từ bên trong lóe lên. Đợi đến khi chiếc hộp hoàn toàn mở ra, ánh sáng đỏ tan dần, bọn họ mới thấy rõ trong hộp là viên đá quý màu đỏ to như quả trứng gà.
Cùng lúc đó, tiếng thông báo cũng vang lên. “Chúc mừng người chơi đội đỏ đã tìm ra kho báu. Tiếp sau đây là đếm ngược năm phút trước khi trò chơi kết thúc!”
Sử Văn nói: “Chúng ta mau tụm lại, đội xanh chỉ có hai người, bọn họ không làm gì được của chúng ta.”
Bọn họ lập tức đưa lưng về phía nhau, tạo thành một vòng tròn.
Xung quanh yên tĩnh, hoàn toàn không thấy bóng dáng người chơi đội xanh.
“Đây là những phút cuối cùng, bọn họ nhất định sẽ liều mạng thử một lần, mọi người cẩn thận.” Sử Văn khẽ nhắc nhở, đưa tay ra với Tiết Thịnh: “Đưa đá quý cho anh, cậu dễ hoảng, cẩn thận lúc đánh nhau làm rơi mất.”
Tiết Thịnh cười vang, lập tức đưa viên đá quý cho Sử Văn. Nghiêm Tĩnh đứng ở giữa hai người lại đưa tay nhận lấy, cười nói: “Tôi còn chưa bao giờ ra được ngắm viên đá quý nào to như thế, cho tôi xem chút đã. Nếu làm thành dây chuyền, không biết sẽ khiến bao người hâm mộ?”
Sử Văn bật cười: “Đúng là phụ nữ…”
Anh ta lời còn chưa dứt, đột nhiên biến sắc: “Đến rồi!”
Từ trong rừng cây đối diện, một người chơi đội xanh chạy như bay đến!
Tống Tân rút dao găm ra, khẽ nói: “Sao chỉ có một người? Cẩn thận bọn họ giương đông kích tây!”
Sử Văn gật đầu, cảnh giác nhìn chằm chằm người chơi đang chạy tới, giữa hai ngón tay đã kẹp sẵn một tấm thẻ đạo cụ.
Anh ta hô lớn: “Đừng tới đây, chúng tôi không muốn tự tay giết mấy người! Bên anh chỉ có hai người, không phải là đối thủ của chúng tôi, nhân lúc này để lại lời trăn trối cho cho người nhà thì hơn!”
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, người chơi đội xanh sẽ không bỏ cuộc. Đây cơ hội cuối cùng dành cho hai người họ. Sau khi hết năm phút đếm ngược, bọn họ chết chắc. Là ai cũng sẽ liều mạng một lần.
Mà điều khiến năm người họ không ngờ là người chơi đội xanh kia lại thật sự dừng bước. Anh ta cách năm người khoảng 20 mét, đứng lại bên một cây đại thụ, trốn đằng sau cây, sau đó hô lớn: “Người chơi đội đỏ nghe đây, trong số mấy người có một kẻ là gián điệp nằm vùng của đội xanh! Tôi là gián điệp của đội đỏ bên đội xanh này. Nhiệm vụ tôi nhận được là giúp đội đỏ chiến thắng. Mọi người phải cẩn thận, tuyệt đối không thể để kho báu rơi vào tay gián điệp! Quy tắc đã nói, kho báu cuối cùng nằm trong tay thành viên đội nào thì đội đó sẽ thắng!”
Những gì anh ta nói như một quả boom nổ vang trong lòng mọi người.
Người chơi đội đỏ sửng sốt, qua mấy giây, Sử Văn là người đầu tiên lên tiếng: “Đừng nghe anh ta, đây chắc chắn là kế hoạch ly gián của đội họ, nhân lúc chúng ta hỗn loạn tới cướp đồ!”
Tiết Thịnh gật đầu: “Đúng vậy, đây nhất định là âm mưu của bọn họ, chúng ta không thể tin! Nếu thực sự có gián điệp, chúng ta gặp biết bao nguy hiểm trên đường, tại sao gián điệp không nhân cơ hội hại chết chúng ta?”
Nghiêm Tĩnh nắm chặt viên đá quý, ánh mắt đề phòng nhìn những người khác, nghiêm túc nói: “Chưa chắc, thứ nhất, nếu như gián điệp ra tay trên đường, rất có thể sẽ bại lộ thân phận sớm khiến một mình hắn bị bốn người còn lại hợp tác gi3t chết. Thứ hai, nếu số lượng người trong đội giảm bớt sẽ khó vượt ải hơn, điều này cũng bất lợi đối với gián điệp. Cho nên, nếu thật sự có gián điệp, hắn sẽ không ra tay trên đường.”
“Không thể nào, ” Tiết Thịnh cau mày lắc đầu liên tục: “Tuyệt đối không có gián điệp, mặc dù năm người chúng ta quen biết không lâu, nhưng chúng ta luôn kề vai chiến đấu vượt qua bao nguy hiểm, không ai có hành động đáng nghi nào. Em không tin trong bốn anh chị có người là gián điệp!”
Lúc này, người đàn ông trốn sau cây lại hô lên: “Người chơi kia của đội xanh đã bị tôi giết, mọi người tốt nhất nên tin tôi, nhất định phải nhanh chóng tìm ra gián điệp, hoặc cùng chọn một người mọi người đều tin tưởng được, đưa đồ cho người đó giữ!”
Mặc dù bọn họ không muốn tin lời người này, hơn nữa còn cho rằng rất có thể là do đội xanh ly gián, nhưng… Vẫn bất giác cảm thấy nghi ngờ người bên cạnh.
Bọn họ cố kìm chế cái cảm giác này, nhưng ánh mắt nhìn về phía đồng đội đã bất giác có thay đổi.
Sau hơn mười giây im lặng, Tống Tân nói: “Tôi không biết anh ta nói thật hay giả, nhưng bây giờ chúng ta tốt nhất nên chọn một người tin được để giữ đồ.”
“Chọn thế nào?” Sử Văn nhìn về phía cô: “Tôi vừa nghĩ kỹ lại, thời gian vừa qua, tất cả mọi người không có gì khả nghi cả. Muốn chọn người cũng chỉ có thể dựa vào trực giác, mà đâu ai dám chắc người được chọn không phải gián điệp.” Anh ta dừng một chút mới nói tiếp: “Nhưng tôi cảm thấy đây nhất định là kế hoạch của đội xanh nhằm phá hoại quan hệ của chúng ta, chúng ta vốn không cần nghe anh ta.”
“Đúng thế.” Nghiêm Tĩnh nói: “Ý tôi là, không cần phải chọn, tôi có thể thề tôi nhất định là người của đội đỏ, kho báu ở trong tay tôi tuyệt đối an toàn.”
Tiết Thịnh nói: “Nhưng… Vừa rồi em định đưa nó cho anh Sử Văn, chị lại cầm mất, nói muốn nhìn thử. Sau khi xem xong cũng không đưa cho anh Sử Văn mà cứ cầm trong tay…”
Nghiêm Tĩnh nhíu mày không vui: “Cậu đang nghi ngờ tôi? Ha, vậy người đầu tiên cậu nên nghi ngờ chỉ sợ là anh Sử Văn của cậu mới đúng chứ? Cậu đừng quên, kho báu nằm trong tay cậu đầu tiên, là Sử Văn đột nhiên muốn cậu đưa nó cho anh ta! Thật sự vì lo cậu không giữ được nó sao? Thứ quan trọng liên quan đến mạng sống như này, ngay cả tôi cũng không cho rằng cậu sẽ để nó bị đội xanh cướp mất!”
Sử Văn thở dài: “Chiêu này của đội xanh đúng là lợi hại. Hiện giờ chúng ta đã bắt đầu loạn rồi. Tôi chỉ có một câu muốn nhắc nhở mọi người, cho dù chúng ta tranh luận cũng vẫn phải cẩn thận xung quanh, lại càng không được đánh nhau, không thể để đội xanh nhân lúc hỗn loạn cướp được kho báu!”
Nghiêm Tĩnh lườm anh ta, càng giữ chặt viên đá quý trong tay: “Giờ anh nói như vậy là muốn mọi người đều cảm thấy anh là người tốt, giao đồ cho anh giữ đúng không?”
Tiết Thịnh có chút nóng nảy, cậu ta bứt tóc, buồn rầu nói: “Rốt cuộc là ai nói thật? Bây giờ em không rõ có nên tin mọi người nữa không!”
Cậu ta quay đầu nhìn Tống Tân và Trọng Phong: “Chị Tống Tân, anh Trọng Phong, hai người nói gì đi!”
Trong lòng Tống Tân cũng không bình tĩnh hơn cậu ta là bao. Hạt giống nghi ngờ bị đội xanh gieo xuống, đã nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm dựa vào những câu nói của đội bọn họ. Hiện tại ngoại trừ Trọng Phong, cô cũng không tin được ai. Muốn cô nói gì, cô có thể nói gì?
Nói cô tin tưởng Trọng Phong, bảo bọn họ giao viên đá cho Trọng Phong sao? Nhưng bọn họ lại không có lòng tin với anh. Nếu cô nói vậy nhất định sẽ khiến ba người bọn họ cùng nghi ngờ cô hoặc Trọng Phong.
“Chỉ còn hơn hai phút nữa.” Nghiêm Tĩnh cầm viên đá trước ngực: “Đã sắp kết thúc rồi, mọi người tin tôi, cho dù người kia nói thật hay nói dối, chỉ cần viên đá trong tay tôi, đội đỏ nhất định sẽ thắng!”
“Chị càng nói như vậy, em lại càng thấy đáng nghi.” Tiết Thịnh đưa tay ra: “Đưa nó cho em thì hơn, em xin thề em là người của đội đỏ, tuyệt đối không phải gián điệp!”
Nghiêm Tĩnh nghiêng người tránh: “Tôi nghi cậu đấy! Hiện giờ ngoại trừ bản thân, tôi không tin ai hết!”
“Từ khi cầm được viên đá, một giây chị cũng không chịu buông tay, tôi thấy chị là gián điệp chắc rồi!” Tiết Thịnh nóng nảy: “Muốn chúng tôi động thủ cướp à?!”
Nghiêm Tĩnh hừ lạnh: “Cậu thử xem? Một khi cậu dám cướp thì chứng tỏ cậu là gián điệp!”
Sử Văn cau mày, đi đến giữa hai người tách bọn họ ra, nhẹ nhàng nói: “Đây rõ ràng là mưu kế của đội xanh, hai người cãi nhau thì thôi, nhưng tuyệt đối không thể đánh nhau, nếu không đội xanh sẽ có cơ hội!”
Tống Tân nghe vậy đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng, đưa tay che miệng ho hai tiếng, khẽ nói: “Không đúng, chúng ta nên đánh nhau thì hơn.”
Những người khác sửng sốt, ngay sau đó cũng hiểu ra.
Nghiêm Tĩnh hét lớn: “Tôi nói tôi chắc chắn là người đội đỏ rồi cơ mà. Ải trước tôi đã cứu cậu một lần, cậu còn dám nghi ngờ tôi?!”
Tiết Thịnh cười nhạt: “Chẳng phải do chị sợ thiếu người không hoàn thành được trò chơi sao? Đừng nhắc lại mấy chuyện vô dụng đó với tôi. Giờ tôi hỏi chị một câu, rốt cuộc chị có đưa đồ ra đây không thì bảo?! Tôi đếm tới ba, không đưa tôi sẽ ra tay đấy!”
Nghiêm Tĩnh cầm viên đá lùi về phía sau vài bước, hung dữ nói: “Mấy chiêu của cậu tôi biết thừa, cậu cho rằng cậu có thể đánh thắng được tôi chắc?”
“Vậy thử xem!” Dứt lời, Tiết Thịnh rút dao xông về phía Nghiêm Tĩnh.
Trong lúc họ cãi cọ, Tống Tân khẽ dặn Trọng Phong đừng ra tay, giả vờ vung tay vung chân chút là được.
Đợi đến khi Tiết Thịnh tấn công Nghiêm Tĩnh, cô lập tức tới bên Nghiêm Tĩnh, la lớn: “Tôi tin cô, cô nhất định không phải gián điệp, nếu như có, chắc chắn là anh ta!” Nói xong cô cũng rút dao, ra vẻ phòng thủ.
Mà Sử Văn thấy thế, cũng lao lên cùng Tiết Thịnh, giơ quả đấm công tới Tống Tân!
Trọng Phong đứng trước Tống Tân, đỡ được quả đấm của Sử Văn, cũng nghe lời Tống Tân đánh trả.
Năm người bắt đầu đánh nhau. Trong lúc đánh Tiết Thịnh và Sử Văn còn nhân cơ hội cướp viên đá trong tay Nghiêm Tĩnh.
Nghiêm Tĩnh không giữ được, liền ném viên đá cho Tống Tân: “Tôi tin cô!”
Tống Tân nhận lấy, cố ý đút vào túi, sau đó mục tiêu tấn công của Tiết Thịnh và Sử Văn biến thành cô.
Trọng Phong lúc này trở thành vai phụ không có tác dụng. Sau khi Tống Tân đưa ánh ra hiệu, anh cố ý để bị Tiết Thịnh đánh trúng, phải lùi về phía sau mấy bước.
Vừa lúc đó, Tống Tân nửa thật nửa giả bị Sử Văn túm lấy tay, mà Tiết Thịnh thì nhân cơ hội lấy viên đá từ trong túi cô ra!
“Em lấy được rồi!”Cậu ta mừng rỡ hô, đồng thời Nghiêm Tĩnh cũng đấm trúng lưng cậu ta.
Tống Tân và Nghiêm Tĩnh liếc nhau, thầm nghĩ, vừa rồi đánh cũng gần một phú, bây giờ chỉ còn khoảng một phút là trò chơi lần này chấm dứt rồi. Nếu như người chơi đội xanh thật sự nói dối, thì đáng lý hai người của đội xanh nên nhân cơ hội xông lên tấn công bọn họ mới đúng.
Nhưng bây giờ chỉ còn một phút mà người trốn đằng sau cây người hoàn toàn không định xông lên. Ngược lại còn lo lắng hô to khuyên bọn họ bình tĩnh, mau đưa viên đá cho một người đáng tin.
Mà người chơi đội xanh còn lại lại không hề xuất hiện.
Tống Tân không tin, chỉ còn một phút mà hai người bọn họ lại có thể giữ được bình tĩnh. Chỉ từ chỗ nấp chạy đến đã mất mười mấy giây rồi? Thời gian còn lại còn đủ để cướp đồ sao?
Nói cách khác… Người kia rất có thể đã nói thật.
Hiển nhiên những người khác cũng đã nghĩ tới điều này, nên vừa rồi mới cùng nhau giả vờ nội chiến.
Tiết Thịnh nắm chặt viên đá trong tay, vẻ mặt hốt hoảng: “Trong chúng ta thực sự có gián điệp! Không phải em, em xin hứa, tuyệt đối không phải em!”
Nghiêm Tĩnh nhanh chóng xông tới: “Tôi không tin, đưa viên đá đây!”
“Bình tĩnh nào, gián điệp là cô ta!” Sử Văn đột nhiên đưa tay chỉ vào Tống Tân: “Vừa rồi chính là cô ta đề nghị chúng ta làm như vậy! Chờ chúng ta thực đánh nhau, cô ta có thể nhân lúc hỗn loạn mang viên đá đi!”
Nghiêm Tĩnh quay ngoắt lại nhìn Trọng Phong: “Còn có Trọng Phong cũng rất khả nghi, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy kì lạ, tại sao mắt anh lại là màu đỏ? Hơn nữa suốt chặng đường anh chỉ nói với chúng tôi vài ba câu. Là vì sợ nói nhiều nói hớ, để lộ thân phận thật đúng không?!”
Trên trán Tống Tân rịn ra một tầng mồ hôi. Trong một phút còn lại, cô nhanh chóng quyết định, hô to với Trọng Phong: “Ra tay, cướp đồ!”
Còn chưa dứt lời, Trọng Phong đã rút đao xông về phía Tiết Thịnh. Nghiêm Tĩnh biến sắc, theo bản năng cho rằng Trọng Phong là gián điệp, muốn giúp Tiết Thịnh cản anh.
Nhưng cô ta nhanh chóng sực tỉnh…. Trọng Phong nghe lời Tống Tân mới tấn công, hơn nữa dường như anh tuyệt đối tin tưởng Tống Tân. Gián điệp chỉ có một, sẽ không có chuyện một người khác cũng giúp gián điệp được! Không chắc chắn thì sao Trọng Phong dán tin tưởng Tống Tân như vậy?