Trước nay Mai Thùy Hân đều gọi hắn là “Này”, hoặc là châm chọc gọi hắn là “Tổng giám đốc Trịnh”, đây là lần đầu tiên Mai Thùy Hân gọi tên hắn.
“Tôi….” Mai Thùy Hân bị ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc làm cho hoảng sợ. Cô cúi đầu không nói ra lời, vô cùng chột dạ.
Đáng chết! Vì sao cô phải chột dạ! Sao cảm giác giống như cô gặp mặt gian phu bị hắn bắt gian tại trận thế chứ!
Trịnh Thiên Ngọc thấy Mai Thùy Hân cúi đầu không nói, hắn còn tưởng cô ngại ngùng, nhất thời tâm trạng rất tốt.
Xoa xoa mái tóc cô đầy cưng chiều, Trịnh Thiên Ngọc kéo cô vào ngực mình, ôm thật chặt.
Mai Thùy Hân bị ép dựa vào lồng ngực hắn….
Trái tim Trịnh Thiên Ngọc đập mạnh mẽ, một nhịp lại một nhịp, rất ổn định, tựa như đây là cảng tránh gió an toàn nhất trên thế giới này. Trong lòng Mai Thùy Hân khẽ nảy lên, cảm giác chán ghét dành cho Trịnh Thiên Ngọc tựa hồ không còn mãnh liệt như vậy nữa. Đau buồn trong tim cô không ngờ cũng chậm rãi yên tĩnh lại.
Lần đầu tiên Mai Thùy Hân cảm thấy vòng ôm nơi Trịnh Thiên Ngọc ấm áp đến thế, ấm áp tới độ khiến cô quên đi hết thảy lạnh lẽo.