Cô như nhận ra được việc làm của mình vội rụt tay lại và luôn miệng nói xin lỗi anh. Anh lườm nhẹ nhìn cô rồi đẩy bát đó sang một bên để đổi lấy một cái bát mới.Tương tự như ban đầu,anh lấy ra lọ cồn xịt vào mà lau qua cả ngoài lẫn trong bát,rồi mới an tâm dùng bát đó để ăn.
Cô nhìn nhưng hành động đấy mà cười ngượng, không biết nên nói gì hơn ngoài việc nhìn anh cư sử.không cần phải sạch sẽ đến cái mức đó đâu.
Sau khi ăn xong,cô ưỡn người vươn vai trên ghế ,và xoa xoa bụng của mình đang no căng như đang kết thúc một bữa tiệc ăn thịnh soạn vậy.Đúng là từ rất lâu rồi,cô mới được ăn lại những đồ ăn ngon như vậy, thật hạnh phúc biết bao.
-Ăn kiểu này,mập chết cô đi!
Thấy hành động của cô,anh ngồi ung dung tay đưa đưa ly rượu nhâm nhi ly rượu vang nói để trêu trọc cô. Nghe thấy vậy cô phồng má phụng phịu.
- Mập gì mà mập chứ tôi còn dáng ngon lắm!
- Tích tiểu thành đại đó!
Được đà mà trêu,anh cứ trêu cô khiến cô bực tức lên,chả nói chả dằng mà khẩy khẩy đũa ăn .
Sau khi ăn xong,hai người đứng dậy mà chỉnh chu lại quần áo tiến ra ngoài. Bỗng dưng anh đứng khựng lại trước quầy lễ tân,cô ngạc nhiên mà cũng đứng lại ngầm ngầm hỏi anh:
- Lâm....Lâm tổng sao vậy?
- Trả tiền!
- Ha.....hả?
- Thì cô trả tiền đi,định ăn quỵt người ta à?
Hoá ra là chưa trả tiền, cô cũng quên mất đi,như này anh sẽ không nghĩ là cô ăn quỵt hay đào mỏ đấy chứ. Cô nở nụ cười bất đắc dĩ đi lại quầy mà nói:
- Cho tôi tính tiền với!
- Vâng, phòng Ngụy tiểu thư với Lâm tổng phải không ạ?
- Vâng!
- 38 triệu
- Sời,con số cỏn con............ HẢ BAO NHIÊU CƠ?
- Dạ........ 3...38 triệu ạ!
- CÔ BỊ ĐIÊN À?
Nghe thấy số tiền mà chân của cô bủn rủn không thể đứng vững nổi, cô đập tay xuống bàn của quầy lễ tân khiến nhân viên đứng ở đó và hầu hết mọi người xung quanh đều giật mình mà nhìn về phía cô tai cô không điếc mà rất thính,cơ mà có phải cô nghe nhầm không cái gì mà một bữa ăn trưa tôi mà có giá cắt cổ đến tận 38 triệu,có phải ăn như thuồng luồng đâu,có phải là người khổng lồ ăn đầu mà hết nhiều vậy?Nhận ra bao nhiêu con mắt đang đổ dồn vào nhìn về phía cô,cô cúi cúi người cười nhẹ rồi hỏi lại nhân viên cho chắc.
- Cô xem lại xem có nhầm ở đâu không?Chứ sao....sao lại hết nhiều thế được?
- Vâng, nước lẩu tứ xuyên,Lâm tổng gọi đủ cả 9 loại thảo mộc, đồ nhúng gồm thịt bò Kobe, cải thảo đen,bạch tuộc Tâng Tạng, tôm hùm xanh, ngoài ra còn trứng cá tầm, sườn chua ngọt và vịt nướng!
- Sườn chua ngọt và vịt nướng rẻ nhất đúng không...?
- V....Vâng!
Anh bị điên rồi đấy à,đống này đều là sơn hào hải vị,cả đời cô còn chưa từng dám nghĩ đến mình có thể ăn nó,vậy mà giờ đây cô không cần nghĩ mà vẫn được ăn nhưng tại sao,lại vào hoàn cảnh đặc biệt như thế này. Đúng là cô không thể nào, không thể nào tin tưởng được anh, vốn muốn oai rằng là cô bao vậy mà anh lại hành cô ra như vậy.Những 38 triệu cơ mà,cô đào đâu ra tiền?
Không biết nên làm gì,cô quay đầu lại nhìn anh,anh khẽ nhếch mắt nhìn cô dường như đang trêu tức cô.Haiz, thật sự muốn đấm cho anh ta một nhát để hạ hoả.Bỗng trong đầu cô chợt nở ra cái suy nghĩ ấu trĩ,khiến cô phải băn khoăn mãi mới có thể dám nói ra,hi sinh hết tất cả những điều liêm sỉ nhất của mình.
Cô Mỉm cười từ thiện nhìn anh khiến anh khó hiểu,cô nhẹ nhàng đi tới bên anh, khoác lấy tay anh mà nũng nịu cất cái giọng ngon ngọt mà nói :
- L....Lâm tổng,số tiền lớn quá!
- Định làm gì?
Nghe những lời ngon tiếng Ngọt của cô như rót mật vào tai,anh vẫn dữ nguyên trạng thái cơ mặt và đáp lại cô.
Cô nở nụ cười và nói ra những điều liêm sỉ của mình.
- Anh thấy đấy, một con dân như tôi làm sao có thể sánh bằng cương vị cao quý như anh!Số tiền tôi không nghĩ nó lớn đến vậy!
- Hửm?
- Nên có thể....cho tôi nợ không?
Cô đưa tay ra khỏi tay anh ,đứng trước mặt anh mà chắp tay mình lại như thể cầu xin anh về vấn đề đó.
- Khi nào tôi có tôi hứa tôi sẽ trả....Đi mà Lâm tổng kính mến của tôi!!!!
Thậm chí cô còn chớp chớp cái mắt để tăng thêm sự đáng thương hòng lấy sự thương hại.Nhục,nhục lắm chứ,bảo là bao họ mà lại vay tiền họ để trả đó chính là nỗi nhục nhất của cô từ trước tới giờ,ai ngờ đâu nó lại oái oăm đến thế.Cơ mà nếu có trách, cũng phải trách cả anh nữa chứ,anh bảo anh cậy mình có thân phận cao quý mà ăn toàn những món ngon đắt tiền không phù hợp với ví tiền của cô.
Anh nhìn cô rồi cô lại nhìn anh,hai con mắt đối diện nhìn nhau,ánh mắt cô long lanh như thể đang chông trờ vào câu trả lời của anh,còn anh thì đăm đăm như kiểu kì thị ánh mắt ấy.
Rồi anh lấy tay gạt cô ra sang một bên tiến tới quầy thu ngân mà lấy ra chiếc thẻ quẹt đen của mình,ôi trao không hổ danh là Lâm tổng,cái thẻ đen kia thật lấp lánh và sang trọng biết bao.Thoáng chốc cô thấy anh thật ga lăng.
Xong xuôi,anh đi ra khỏi nhà hàng và cô cũng tón tén theo ngay sát anh.
- Cảm ơn Lâm tổng!
Đứng ngay sau lưng anh mà hô to nói lời cảm ơn, nếu không có anh chắc cô phải ở lại rửa đống bát mất mà chắc gì rửa xong đã đủ tiền để bù.Giờ trong mắt cô,anh là ân nhân của cô,hình ảnh người giàu hiện ra thật đẹp đẽ và chói loá. Anh đứt tay vào túi quần mà xoay người lại,cao ngạo nói:
- Trong 20 ngày trả hết số tiền nợ,qua một ngày tính lãi nhân đôi!
Nói xong anh ngồi vào xe rồi rời đi rất nhanh,bỏ lại cô với khuôn mặt chả hiều gì.
- Tên khốn nhà anh, đáng ghét!
Cô dậm chân,nép bộp túi sách của mình xuống mà hô .Cái gì mà 20 ngày rồi chậm một ngày là sẽ lãi gấp đôi số tiền cũ cơ chứ cô biết lấy đâu ra bán thân đấy à.Con người gì mà ác quá thể ác,ác rất ác đúng là chả cho con người ta ngưỡng mộ bao nhiêu lâu.Hình tượng đẹp đẽ về anh trong cô sụp đổ!