Giản Ánh Nhu ngẩng đầu nhìn sang, thấy Tần Kính Thiên ưu nhã cắt thịt bò bít tết, không hề phát ra một chút tiếng động, một bức tranh rất hoàn mỹ và đẹp mắt.
Nhìn lại mình một chút, bình thường còn không cảm thấy lúc mình ăn cơm tây thế nào, bây giờ vừa so với Tần Kính Thiên lập tức phân ra cao thấp.
Tần Kính Thiên cắt thịt bò bít tết xong, chuyển phần của mình cho cô: "Em ăn trước đi."
Giản Ánh Nhu cười cười: "Cảm ơn!"
Ăn thịt bò bít tết mà Tần Kính Thiên tự tay cắt, trong lòng Giản Ánh Nhu ngọt ngào nổi bong bóng, rất lâu, rất rất lâu rồi không có cảm giác như lúc này.
Một bữa cơm xong xuôi, Giản Ánh Nhu ăn no, một chai rượu cũng bị cô uống hết, đầu óc chóng mặt.
Bình thường tửu lượng của cô cũng tạm được, hôm nay cô và Tần Kính Thiên mới uống một chai rượu mà cô đã cảm thấy mình say.
Giản Ánh Nhu nghĩ trong đầu, có thể là không say rượu mà người tự say.
Có thể ngắm nhìn cảnh đêm Giang Bắc trong nhà hàng, nghe âm nhạc du dương, dùng cơm cùng người đàn ông đẹp trai như Tần Kính Thiên (mà người đàn ông này còn là chồng mình), căn bản không cần uống rượu, chỉ với không khí này là đã có thể khiến người ta phải say.
Cô cười một tiếng, nói: "Tần Kính Thiên, cảm ơn anh đã cho tôi một bữa tối lãng mạn thế này."
Tần Kính Thiên nở một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa, dùng giọng nói trầm thấp sexy có thể khiến người ta mang thai kia bình tĩnh nói ra: "Em muốn cảm ơn thì cảm ơn trợ lý Hứa đi, mọi thứ của đêm nay đều là do chị ta sắp xếp."
Trong lòng Giản Ánh Nhu lẫn lộn nhiều cảm xúc, thật sự muốn hung hăng giẫm Tần Kính Thiên dưới chân chất vấn: "Anh ăn nói kiểu này mẹ anh biết không? Anh còn muốn sống tốt cả đời không vậy?"
Tất nhiên Giản Ánh Nhu chỉ có thể suy nghĩ một chút, đúng là cô không có can đảm giẫm vị tổng giám đốc này dưới chân.
Nhưng mà Giản Ánh Nhu cũng hiểu, coi như là trợ lý Hứa sắp xếp, nhưng nếu không có vị tổng giám đốc là anh gật đầu đồng ý, sao chuyện này có thể thành công.
Nghĩ vậy, cả người Giản Ánh Nhu đều tốt hơn nhiều. Có thể là do rượu cồn, cô không còn cẩn thận trước mặt Tần Kính Thiên như thường, nghịch ngợm chu mỏ với Tần Kính Thiên: "Đúng là tên đàn ông miệng một nơi mà lòng một nẻo."
Động tác chu mỏ của cô làm đôi môi mọng nhuốm màu vang đỏ như đỏ anh đào làm người ta thèm chảy nước miếng.
Đôi mắt Tần Kính Thiên trầm xuống: "Ngồi nhích qua đây một chút."
Tiếng nói của anh trầm thấp mà quyến rũ, giọng điệu bá đạo, trong lòng Giản Ánh Nhu chống cự nhưng thân thể vẫn rất thành thật ngồi nhích gần lại anh.
"Giản Ánh Nhu..." Anh nặng nề gọi tên cô, tựa như tối nay uống rượu vang say lòng người.
Một giây sau, Tần Kính Thiên ôm eo cô, vùi đầu hung hăng hôn cô. Lúc đầu chỉ là hai đôi môi chạm vào nhau, dần dần Tần Kính Thiên không còn đứng đắn nữa.
"Ưm..." Giản Ánh Nhu vừa sợ vừa thẹn thùng, trong miệng không tự chủ được hừ thành tiếng.
Tần Kính Thiên nhân cơ hội cạy hai hàm răng chỉnh tề của cô ra, quấn quýt với đầu lưỡi của cô, dùng hành động thực tế nói cho cô cái gì gọi là "Chiến tranh môi lưỡi" đích thật.
Nụ hôn này thật lâu, hôn đến lúc thân thể Giản Ánh Nhu đều mềm nhũn, hai tay đều theo bản năng nắm chặt quần áo của anh.
Lúc cô còn chưa phục hồi tinh thần đã thấy ngón tay Tần Kính Thiên nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của cô, dùng giọng nói lười biếng hấp dẫn, còn dễ say lòng người hơn cả rượu vang kia nói: "Đây mới gọi là nụ hôn đích thực."
Trong lòng Giản Ánh Nhu lộn xộn, hóa ra người đàn ông này vẫn luôn nhớ tới chuyện lúc nãy trên xe, đúng là một tên đàn ông hẹp hòi nha!
Cô cắn răng, thật sự muốn nhào qua, học theo dáng vẻ anh hôn cô mà hung hăng hôn anh, còn kiêu ngạo lớn tiếng nói cho anh: "Đừng tưởng rằng chỉ có anh biết, bổn cô nương cũng biết."
Nhưng mà tưởng tượng rất phong phú, thực tế rất phũ phàng, vừa có ý nghĩ này thì Giản Ánh Nhu đã mắc cỡ không ngóc đầu lên được, ngay cả lá gan lặng lẽ nhìn Tần Kính Thiên cũng không có.
Trên đường về nhà, Giản Ánh Nhu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa xe, trong đầu suy nghĩ rất nhiều rất nhiều.
Tần Kính Thiên chuẩn bị một bữa tối lãng mạn như vậy cho cô, vừa rồi còn hôn cô, tối về lại ngủ trên một cái giường, có thể xảy ra chuyện gì, dùng đầu ngón chân đầu cũng nghĩ ra được.
Cô và Tần Kính Thiên là vợ chồng, nếu xảy ra loại chuyện đó cũng là điều tự nhiên, nhưng mà Giản Ánh Nhu cảm thấy mình vẫn chưa hoàn toàn chuẩn bị xong, trong lòng hơi chột dạ.
Lúc tài xế lái xe đi ngang qua rừng đước cách nhà bọn họ không xa, đột nhiên cô hô lên: "Dừng xe."
Tài xế nhìn Tần Kính Thiên qua kính chiếu hậu, thấy Tần Kính Thiên gật đầu mới giảm tốc độ xe, tìm một vị trí dừng lại.
Giản Ánh Nhu nhanh chóng mở cửa xuống xe, đứng bên ngoài cửa xe nói với Tần Kính Thiên: "Tôi đi dạo suy nghĩ một lát, anh về trước đi."
Trong lòng cô nghĩ, để Tần Kính Thiên về trước ngủ trước, chờ đến khi anh ngủ cô mới về, như vậy cũng không cần đối mặt với tình cảnh lúng túng hai người nằm trên giường đắp chăn chỉ nói chuyện phiếm.
Ai ngờ Tần Kính Thiên cũng xuống xe theo, đưa một bộ bao tay thật dày cho cô: "Đeo vào đi. Tôi đi cùng em một lát."
"Không cần anh đi cùng." Mục đích của cô là muốn thoát khỏi anh đấy, anh đi theo thì khác gì vừa rồi cô tỏ ý muốn đi dạo với anh.
Anh nhướng mày nhìn cô, trầm giọng nói: "Hiện tại cùng quay về, hoặc là cùng đi dạo, tùy em chọn."
Giản Ánh Nhu nghĩ trong đầu, người đàn ông này lại mở ra hình thức bá đạo.
Hai lựa chọn này đều không phải là điều cô mong muốn, nhưng mà cùng nhau tản bộ còn tốt hơn cùng nhau về nhà nằm trên giường, cho nên Giản Ánh Nhu lựa chọn cùng nhau tản bộ.
Đeo đôi bao tay mà anh cho, Giản Ánh Nhu cười cười: "Cảm ơn nhé."
Tần Kính Thiên không nói gì, dắt tay cô cùng nhau đi dọc theo công viên Hải Tân, từ từ đi về phía trước.
Lúc này thời gian đã không còn sớm, nhưng còn rất nhiều người tản bộ ở công viên Hải Tân, lúc nào cũng có thể nhìn thấy có cặp đôi đi ngang qua.
Có tay nắm tay, có bận nam cõng bạn gái, còn có hai người coi thường người qua đường ôm nhau hôn quên cả trời đất.
Nhìn người khác hôn môi, Giản Ánh Nhu lập tức nghĩ tới chuyện vừa nãy Tần Kính Thiên làm với cô.
Lúc anh hôn cô, đúng là cô bị dọa, cũng chưa cẩn thận hưởng thụ lần đầu tiên anh chân chính hôn cô.
Lúc này từ từ hiểu ra, cô chỉ có một cảm giác là cô cũng không ghét Tần Kính Thiên hôn cô.
Nghĩ tới đây, Giản Ánh Nhu lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Tần Kính Thiên, nhìn một cái lại bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh, khiến cô không tự chủ được nhích lại gần anh.
Ban đêm gió biển rất lạnh, từ trước đến giờ Giản Ánh Nhu rất sợ lạnh, nhưng lần này cô lại không thấy lạnh, có lẽ là bởi vì bên cạnh có một người có thể che mưa chắn gió cho cô.
Đi dạo một hồi, Giản Ánh Nhu dừng lại, hứng thú bừng bừng nói: "Tần Kính Thiên, anh biết lần đầu tiên đến đây tôi nghĩ gì không?"
Tần Kính Thiên không lên tiếng, nhưng ánh mắt tỏ ý bảo cô nói tiếp.
Giản Ánh Nhu chỉ khu vực nước cạn này, mặt mày hớn hở nói: "Lúc ấy tôi nghĩ, nếu như tôi có thật nhiều tiền, tôi sẽ đào khu vực này sâu thêm một chút, sau đó sẽ xây thiên đường trên biển ở nơi này. Không mở cửa kinh doanh, chỉ mở ra cho mình. Lúc mệt mỏi, lúc tâm trạng không vui thì tới đây đi dạo một mình, để gió biển thổi, nghe tiếng sóng biển, nhìn hải âu tự do bay lượn. Chỉ nghĩ thôi đã thấy thật tốt đẹp rồi!" Giản Ánh Nhu nói một hơi thật nhiều, tựa như trước mắt thật sự có một tòa thiên đường trên biển như trong tưởng tượng của cô, còn cô thì đang hưởng thụ mọi thứ tốt đẹp mà cô suy nghĩ trong tận đáy lòng.
Tần Kính Thiên nghiêm túc lắng nghe, cũng không cắt đứt lời cô mà đưa tay nắm tay cô.
Giản Ánh Nhu cười một tiếng: "Tất nhiên đây chỉ là tôi tùy tiện suy nghĩ một chút mà thôi."