Anh đường đường là người cầm lái tập đoàn Thịnh Thiên, bao nhiêu người tìm đủ mọi cách để gặp anh cũng chưa chắc gặp được.
Mà ở trong mắt cô, anh còn không quan trọng bằng năm trăm tệ và một con chó.
Lần đầu tiên trong đời, Tần Kính Thiên cảm thấy mình không được đếm xỉa đến, trong lòng không biết là mùi vị gì.
“Gâu gâu gâu ..." Đậu Đậu cũng vừa vặn gâu gâu mấy tiếng để thể hiện sự bất mãn và kháng cự đối với người đến sau này.
Giản Ánh Nhu vội vàng che miệng nó: "Đậu Đậu, con đừng làm rộn, để mẹ nói chuyện với chú Tần. Mẹ tin một người có giáo dục như chú Tần tuyệt đối không phải là người không biết lý lẽ."
Tần Kính Thiên nhìn một người một chó trước mắt này, hồi lâu mới nặng nề nói: "Tôi không hề không thích nó, cũng không để em bán nó đi."
Giản Ánh Nhu: "..."
Tần Kính Thiên còn nói: "Nếu nó là do em nuôi, tôi sẽ thử tiếp nhận nó."
Giản Ánh Nhu mím môi: "Cảm ơn!"
Tần Kính Thiên không nói gì nữa, lại ưu nhã ăn bữa sáng. Sau khi ăn xong vẫn ra cửa đi làm như mọi khi.
Đã mấy lần Giản Ánh Nhu muốn chủ động nói chuyện với anh, nhưng cuối cùng cũng không nói ra. Người đàn ông này lạnh lùng, lúc thức dậy thật sự lạnh lùng, nhìn qua cũng làm người ta phát rét từ tận đáy lòng.
Buổi trưa, Giản Ánh Nhu phải sửa sang lại bản kế hoạch dự án Tinh Huy một lần nữa, tranh thủ ngày mai Tổng giám đốc Lưu quay về lại nộp lên, cũng không đến nhà hàng Bách Hợp dùng cơm.
Buổi chiều, lúc Tần Kính Thiên gọi điện thoại tớ, Triệu Hải Nam đang nói với Giản Ánh Nhu một số ý kiến, Giản Ánh Nhu không thể nhận điện thoại của Tần Kính Thiên.
Ban đầu định sau đó sẽ gọi lại cho anh, nhưng bận rộn quá nên trong đầu cô toàn là công việc, đâu còn nhớ đến chuyện phải gọi lại cho Tần Kính Thiên.
Đến lúc gần tan việc, Tần Kính Thiên gọi trợ lý Hứa lại: "Phụ nữ các chị sẽ tức giận vì những chuyện gì vậy?"
Hứa Phi Tuyết lập tức đoán ra giữa anh và Giản xuất hiện vấn đề, suy nghĩ một chút rồi nói: "Phụ nữ tức giận không cần bất kỳ lý do gì cả."
Tần Kính Thiên nhíu nhíu mày.
CHắc là do tối qua anh tức giận không để ý tới Giản Ánh Nhu, hôm nay cô dùng việc không thèm để ý tới anh để kháng nghị.
Hứa Phi Tuyết còn nói: "Nhưng mà phụ nữ cũng là động vật mềm lòng, chỉ cần cậu dỗ dành cô ấy, cô ấy sẽ chẳng có chuyện gì.."
Nghe câu trả lời của Hứa Phi Tuyết, Tần Kính Thiên suy nghĩ thêm một chút, đời này anh thật sự chưa từng dỗ dành phụ nữ, căn bản không biết nên dỗ thế nào.
Hứa Phi Tuyết yên lặng suy đoán tâm tư của cấp trên, đúng lúc nói thêm: "Con gái đều tương đối thích lãng mạn. Ví dụ như tặng hoa cho cô ấy này, mời cô ấy đi ăn này, những việc này là đủ rồi."
Tần Kính Thiên nhướng mày nhìn Hứa Phi Tuyết, Hứa Phi Tuyết lập tức nói thêm: "Tôi biết Giang Bắc có một nhà hàng xoay trên không, là nơi rất nhiều cặp đôi đang yêu đều đến. Đúng dịp nhà hàng này là sản nghiệp thuộc danh nghĩa Thịnh Thiên, hay tối nay từ chối mở cửa đi."
Tần Kính Thiên vẫn không lên tiếng, nhưng từ sự thay đổi nhỏ bé trên vẻ mặt anh, Hứa Phi Tuyết đã biết là anh đồng ý, cười nói: "Vậy tôi đi chuẩn bị cho cậu."
Tần Kính Thiên rất ghét lãng phí thời gian cho việc dỗ dành phụ nữ, nhưng đối phương là Giản Ánh Nhu - vợ của anh, anh cũng không cảm thấy chán ghét.
Buổi chiều, Triệu Hải Nam nói với Giản Ánh Nhu hai ý kiến nhỏ về dự án, hơn nữa còn vô cùng phù hợp, Giản Ánh Nhu lại chỉnh sửa lại.
Đổi tới đổi lui, cuối cùng thay đổi đến hài lòng, lúc này Giản Ánh Nhu xem đồng hồ cũng đã là bảy giờ tối, mới nhớ tới Tần Kính Thiên.
Cô lưu văn bản, tắt máy ...
Ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy một thân hình cao lớn đang đứng trước bàn làm việc của cô, đôi mắt trong veo lạnh lùng rơi trên người cô.
Theo bản năng, Giản Ánh Nhu lập tức nhìn bốn bề xung quanh một chút, bốn phía đều không có ai, cô mới mở miệng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Anh gọi điện thoại cô không nghe máy, anh tới đây chờ cô, ít nhất cũng đứng ở đây mười mấy phút rồi, nhưng mà cô bận việc, căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của anh.
Lúc này làm xong, rốt cuộc phát hiện ra anh, lại là dáng vẻ ngạc nhiên và hoảng sợ, đột nhiên Tần Kính Thiên rất muốn đuổi việc cô cho rồi.
Anh ho nhẹ một tiếng để che giấu sự bất mãn của mình đối với cô.
"Không phải anh đang đợi tôi về nhà nấu cơm đấy chứ?" Giản Ánh Nhu vừa thu dọn vừa nói: "Xin lỗi, tôi vẫn bận quá nên quên mất, hay là chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi."
Thấy anh không nói lời nào, Giản Ánh Nhu còn nói: "Tôi mời."
Tần Kính Thiên vẫn không hề nói gì, đưa tay kéo Giản Ánh Nhu đi.
Nơi này vẫn ở trong công ty, mặc dù lúc này không có ai, nhưng công ty có camera theo dõi đấy, để người ta nhìn thấy sẽ không tốt, Giản Ánh Nhu muốn hất anh ra, lại bị anh giữ chặt hơn.
Anh lôi cô vào thang máy riêng của tổng giám đốc, đi thẳng tới hầm đậu xe, ngồi vào chiếc kia Bentley bạc của anh.
Giản Ánh Nhu biết điều ngồi vào ghế phó lái, nghiêng đầu nhìn Tần Kính Thiên, thấy sắc mặt anh lạnh lùng, cho người ta cảm giác rất nghiêm túc, theo bản năng, cô nhích ra cửa một chút.
Đột nhiên Tần Kính Thiên lại nhoài người “nhào” về phía Giản Ánh Nhu, Giản Ánh Nhu trốn tránh theo bản năng, đầu va vào cửa xe, đau đến nỗi cô hít một hơi khí lạnh.
"Đừng lộn xộn!" Tần Kính Thiên thấy cô đụng đầu, sắc mặt càng trầm hơn, nhanh chóng giúp đeo dây an toàn cho cô: "Nhích lại đây tôi xem thử."
"Tôi..." Lúc đầu Giản Ánh Nhu định từ chối, nhưng nhìn thấy sắc mặt trong trẻo lạnh lùng của anh, cô không dám từ chối, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt ngoan ngoãn đến gần anh.
Hóa ra Tần Kính Thiên "nhào" tới chỉ là đơn thuần muốn giúp cô thắt dây an toàn, mà cô lại suy nghĩ lung tung một lần nữa.
Nghĩ đến chuyện mình đơn thuần cẩn thận bị Tần Kính Thiên nhìn trong mắt, Giản Ánh Nhu cúi đầu cắn môi, thật sự muốn trốn xuống gầm xe tạm lánh một hồi.
Cô cảm nhận được Tần Kính Thiên thoáng chạm phải tóc cô, ngón tay nhè nhẹ đè lên đầu cô như đang rất nghiêm túc xem cô có bị thương ở đâu không.
Một giây kế tiếp Giản Ánh Nhu cảm thấy không đúng, ngón tay thon dài của anh sờ từ đỉnh đầu cô sờ xuống, tầng kén dày trên chậm rãi di động trên khuôn mặt cô.
Động tác nơi đầu ngón tay của Tần Kính Thiên rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, khiến người ta cảm thấy tựa như anh đang vuốt ve một khối đá quý cao cấp vậy.
Giản Ánh Nhu hoảng sợ đến nỗi hô hấp đều dừng lại, trái tim nhảy thình thịch, cô nhắm tịt mắt không dám nhìn anh.
Nhưng mà sau một hồi lâu vẫn không chờ được động tác kế tiếp của Tần Kính Thiên, Giản Ánh Nhu trừng mắt, muốn nhìn xem rốt cuộc anh đang làm gì.
Vừa nhìn qua, Giản Ánh Nhu đã lập tức nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Tần Kính Thiên đang dần phóng đại, đôi môi ấm áp của anh nhẹ nhàng in lên môi cô.
Chỉ là khẽ chạm vào một chút rồi lập tức rời đi, sau đó dùng giọng nói vô cùng mê người kia của anh nói: "Được chưa?"
"Cái gì?" Giản Ánh Nhu sững sờ không phản ứng kịp, không biết anh có ý gì, thật lâu sau mới bừng tỉnh, người đàn ông này cho rằng cô đang đợi anh hôn cô.
A a a...
Giản Ánh Nhu siết quả đấm, cố nén xúc động muốn đánh người. Nếu anh cho rằng cô đang đợi anh hôn cô, như vậy cô...
Giản Ánh Nhu đưa tay cởi dây an toàn ra, đột ngột nhào tới, đôi môi đỏ trùng điệp đè trên môi Tần Kính Thiên, dừng lại mấy giây, còn hơn Tần Kính Thiên hôn cô một chút, tựa như đang đọ sức với Tần Kính Thiên.
Rồi sau đó nhanh chóng rời đi, ngồi về chỗ cài nút dây an toàn, vốn dĩ cô định giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng không kìm được đỏ mặt.