Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 86: Giữ thể diện cho vợ





Nụ cười trên mặt Ngọc Diệp biến mất sạch sẽ.

Hơn sáu trăm tám mươi triệu? Có vài người trừng to mắt, tiền tiết kiệm của bọn họ trong mấy năm nay cũng chưa đến sáu trăm tám mươi triệu!

Đức Anh che mặt, cảm thấy cực kỳ mất mặt.

Có chuyện này, cuối cùng Ngọc Diệp cũng im lặng.

Võ Hạ Uyên thấy thời gian đã đến, cầm tay của Viện trưởng thân thiết nói: “Mọi người từ từ nói, mình có chút việc, nên đi trước, sau này có thời gian lại tụ họp”

“Vậy mà đã muốn đi sao?” Một người đàn ông ăn mặc đứng đắn như người thành công đứng dậy, không có ý tốt đánh giá Võ Hạ Uyên: “Khó được buổi tụ họp, chúng ta cùng nhau đi hát đi.”

“Không được” Trông Võ Hạ Uyên ôn hòa nhưng giọng điệu lại không thể bàn bạc: “Lần sau viện trưởng tổ chức buổi tụ họp, tôi sẽ đến”

“Đừng nha” Người đàn ông thấy Võ Hạ Uyên khế động, đi theo tiếng động cản ở trước mặt cô, vừa nói vừa muốn nắm lấy tay Võ Hạ Uyên: “Tôi là Lý Phong, khi còn bé chúng ta thường xuyên chơi đùa với nhau.”


“Tôi đã quên rồi” Sau khi Võ Hạ Uyên vừa tránh khỏi tay của Lý Phong, sắc mặt đã lạnh xuống.

Lý Phong châm điếu thuốc: “Chồng cô làm việc ở đâu? Không chừng sau này gặp, tôi còn có thể giúp đỡ một chút.”

Võ Hạ Uyên híp mắt, đây là uy hiếp sao?

“Sợ là anh không giúp đỡ nổi.” Võ Hạ Uyên lạnh lùng, trên đời này người có thể giúp đỡ Trương Tấn Phong còn chưa ra đời đâu.

“Nếu như hôm nay anh Phong nhất định phải đưa cô đi hát thì sao?” Dáng người Lý Phong đẹp trai, khẽ nâng cằm, đáy mắt lóe ra ánh sáng nguy hiếm.

Mọi người đều biết Lý Phong có âm mưu gì, Đức Anh thấy cô gái như Võ Hạ Uyên bị làm khó, không rõ sao trong lòng lại có chút không vui, chỉ là anh ta vừa định động thì bị Ngọc Diệp mạnh mẽ đè lại.

“Vợ tôi nói cô ấy không đi” Một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên: “Anh nghe không hiểu sao?”

Võ Hạ Uyên sững sờ, ngay sau đó cả trái tim đều đập bịch bịch.

Trương Tấn Phong nhàn nhã đi tới, làm cho cả phòng bỗng sáng thêm rất nhiều, lần đầu tiên mọi người được nhìn thấy người đàn ông có khí chất như thế này, dung mạo của người đó không cần phải nói, mặt mày tỉnh xảo không thể bắt bẻ, đáy mắt cất giữ nét kiêu ngạo và lạnh lùng.

Võ Hạ Uyên vòng qua Lý Phong chạy đến trước mặt Trương Tấn Phong, vui vẻ nói: “Sao anh lại tới đây?”

“Nói xong thì về nhà sớm một chút, mãi vẫn không đợi được vợ nên anh không yên lòng, chỉ có thể tự mình đến”’ Trương Tấn Phong theo thói quen muốn cọ cọ mặt của Võ Hạ Uyên, nói xong mới nhạt nhẽo nhìn Lý Phong, Lập tức Lý Phong cảm giác như rơi vào hầm băng, ánh mắt kia giống như là con dao tẩm độc, dường như một giây sau sẽ lấy mạng anh ta!

“Không, chuẩn bị trở về đi.” Võ Hạ Uyên cầm tay của Trương Tấn Phong.

Tâm trạng phiền muộn của giám đốc Trương được bàn tay mềm mại nắm lấy nên dịu đi một chút, ánh mắt anh xuyên qua đám người, dừng ở trên người viện trưởng: “Lúc trước, cảm ơn đã chăm sóc cho Hạ Uyên nhà tôi: Mấy năm nay Viện trưởng đã gặp qua không ít người, nên đã nhanh chóng nhận ra thân phận của người đàn ông này không nhỏ, cẩn thận đáp: “Làm gì có chứ, lúc nhỏ Hạ Uyên rất ngoan.”

Lời này gợi lên hứng thú của Trương Tấn Phong, anh cười nhẹ nói: “Ngoan như thế nào?”

Viện trưởng nghĩ nghĩ: “Sẽ giúp tôi làm đủ mọi chuyện, chăm sóc những bạn nhỏ khác đi ngủ, giúp đỡ mua cơm và quét dọn, còn rất thông minh, đồ vật mà trên lớp đã nói qua thì Võ Hạ Uyên luôn nhớ kỹ.”

Đôi mắt Trương Tấn Phong lấp lóe, trong đầu anh đã tưởng tượng ra một hình ảnh, nhưng nhìn người phụ nữ xinh đẹp động lòng người trước mắt, lại cảm thấy đau lòng.


Vì sao không gặp được cô sớm hơn chứ?

“Phùng Bảo Đạt” Trương Tấn Phong mở miệng.

Phùng Bảo Đạt lập tức đi đến, lúc này đám người mới phát hiện có rất nhiều người đứng ở cổng, hình như đều là vệ sĩ! Lần này ánh mắt nhìn về phía Trương Tấn Phong lại càng trở nên kinh sợ, rốt cuộc vai vế của người này là gì?

Trương Tấn Phong lấy tập tài từ tay Phùng Bảo Đạt, sau đó đưa cho. trưởng.

Viện trưởng nghỉ ngờ nhìn mấy lần, sau đó bỗng nhiên trừng to mắt: “Đây, đây là…

Hợp đồng quyên tặng? Cậu… Cậu muốn quyên góp cho trại mồ côi chúng tôi một tòa nhà sao?”

“Ừ” Trương Tấn Phong gật đầu: “Trại mồ côi có công nuôi dưỡng vợ tôi, một tòa nhà, không nhiều.”

Lúc đầu Võ Hạ Uyên muốn ngăn cản, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt Trương Tấn Phong thì bỏ ý nghĩ này đi, anh rất nghiêm túc.

Viện trưởng kích động đến không biết nói gì, Trương Tấn Phong nhàn nhạt nói: “Chỉ cần ký tên là được rồi, tất cả những thứ còn lại sẽ có người chuyên môn phụ trách”

“Được được được!” Trong mắt Viện trưởng đầy nước mắt, mấy năm nay trại mồ côi vô cùng khó khăn, có một lần chỉ thiếu chút nữa là không thể hoạt động, mặc dù thỉnh thoảng cũng sẽ có mấy đứa nhỏ gửi tiền đến, nhưng cũng chưa ăn nhằm vào đâu, may là gần đây được nhà nước chú ý đến nên mới tốt hơn được một chút, có thêm tòa nhà này, lại có thể thu nhận thêm nhiều đứa bé không có nhà để về.

“Trong nhà có việc, tôi đưa Hạ Uyên đi trước” Trương Tấn Phong nói tiếp.

“Mau đi mau đi, các con có rảnh thì đến chơi” Viện trưởng dặn dò.

Thẳng đến lúc Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong rời đi được một lúc lâu thì sân lớn vẫn còn yên tĩnh, tất cả mọi người bị sự mạnh bạo xa hoa này làm cho kinh sợ, cuối cùng vẫn là Lý Phong không kìm nén được, cầm lấy tờ hợp đồng quyên góp từ trong tay viện trưởng, anh ta thấy được một cái tên tên ở trong đó, lập tức lộ ra vẻ mặt không thể tin được, lẩm bẩm nói: “Là lãnh đạo của tập đoàn Phùng Viễn sao?”

Nghe thấy bốn chữ tập đoàn Phùng Viễn, Đức Anh cũng biến sắc, anh ta biết được phía trên của công việc xây dựng độc quyền đó bị Phùng Viễn đè ép, vậy mà Võ Hạ Uyên lại gả cho một người đàn ông như vậy…

Bỗng nhiên trong lòng của Đức Anh chua xót.

Mà đứa con cưng của tập đoàn Phùng Viễn, chính là Trần Quốc Bảo.


Trước khi Trương Tấn Phong đi đến trại mồ côi, còn đang ăn cơm với Trần Quốc Bảo, nghe xong ý định của Trương Tấn Phong, Trần Quốc Bảo vung bút đưa ra một bản hợp.

đồng quyên góp, xem như tặng quà cho chị dâu. Là một thương nhân thành công, đương nhiên Trương Tấn Phong sẽ không từ chối “Vì sao không trực tiếp đưa tiền?” Lúc đó Trần Quốc Bảo uống rượu hỏi: “Vung cho mấy tỷ, tăng danh dự cho chị dâu.”

“Cô ấy không thiếu một ít mặt mũi đó.”

Trương Tấn Phong cất kỹ hợp đồng quyên tặng, thản nhiên nói: “Ở dưới những lớp tiền đó thì thật sự dùng tiền để xây nhà có bao nhiêu chứ?” Anh dừng một chút: “Cho dù là nơi Hạ Uyên lớn lên, cho dù một tý, cũng không thể để cho người ngoài được hời”

Trần Quốc Bảo nhìn Trương Tấn Phong, vẻ mặt vô lại bị nét nghiêm túc thay thế, anh ấy chưa thấy qua anh cả của mình lại thật lòng với người phụ nữ nào như vậy.

Trên đường về nhà, tổng giám đốc Trương mở ra chế độ mười vạn câu hỏi vì sao, “Tên khốn rủ em hát là ai?” Trương Tấn Phong nhíu mày “Không biết.” Võ Hạ Uyên nhớ lại một lát: “Chỉ biết tên là Lý Phong, chắc chản em sẽ không đi.”

“Người ngồi ở cửa chính là người đã chơi với em lúc nhỏ sao?” Trương Tấn Phong hỏi.

Võ Hạ Uyên kinh ngạc: “Sao anh biết ?”

Trương Tấn Phong nhíu mày: “Nhìn anh ta cũng hơi thuận mắt một chút, khi em còn bé chắc chỉ chơi với những đứa bé xinh đẹp?”

“Phụt!” Lái xe Phùng Bảo Đạt không nhịn được cười ra tiếng Trương Tấn Phong lườm Phùng Bảo Đạt một cái, dặn dò Võ Hạ Uyên: “Trừ mấy người Viện trưởng của em ra thì anh đều không thích, sau này đừng liên lạc nữa”

Đối với lí do từ chối bá đạo này của tổng giám đốc Trương thì Phùng Bảo Đạt đã hiểu, bởi vì những người đàn ông kia nhìn mợ chủ đến tròn cả mắt!






— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.