Trái lại thì Phó Thời Chinh, người đang kẹp điếu thuốc trên tay lại có vẻ mặt bình tĩnh và lạnh nhạt.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Tiện, anh ta còn đưa tay lên rít một hơi thuốc.
Anh ta vốn không định trả lời câu hỏi của Phó Tiện.
Tôi cảm thấy bối rối.
Chuyện này phải nên nói thế nào đây?
Chẳng lẽ nói chiều nay tôi đến một trung tâm thương mại xa hoa đi dạo, rồi vào nhà vệ sinh nam ở đó, còn đưa cho anh trai anh ở phòng kế bên một miếng bvs sao?
Nghe có vẻ tôi là đứa đần vậy.
Trong lúc đang do dự, giọng nói của Phó Tiện lại cất lên lần nữa.
“Đi thôi.”
Nói rồi, anh ta di chuyển xe lăn, xoay người rời đi.
Tôi vội vàng đi theo, khi đi ngang qua Phó Thời Chinh, anh ta đột nhiên lên tiếng.
Ngữ điệu trầm thấp: “Thuốc được đấy.”
“…Cảm ơn.”
Sau cuộc trò chuyện hai câu không thể hiểu được kết thúc, tôi chạy như bay ra ngoài, chủ động giúp Phó Tiện đẩy xe lăn.
Tôi không ngốc, tôi biết rõ ai mới là kim chủ của mình.
Tuy rằng Phó Thời Chinh so với em trai thì anh ta giàu hơn nhiều.
…
Có lẽ nhà họ Phó đông người, nói là tiệc gia đình nhưng lại giống buổi tiệc rượu của giới thượng lưu hơn.
Tôi đứng phía sau Phó Tiện, tay đặt trên xe lăn, mỉm cười nhìn mọi người đi ngang qua.
Có điều…
Xung quanh nhiều người đi lại như vậy, nhưng không một ai dừng lại để chào hỏi Phó Tiện cả.
Xem ra Phó Tiện không chỉ mất vị trí người thừa kế, mà địa vị của anh ta trong gia tộc cũng thấp một cách đáng thương.
Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy hơi đau lòng cho anh.
Nhưng Phó Tiện dường như không thèm bận tâm, ngược lại anh ta còn vui vẻ và nhàn rỗi.
Anh ta đưa tay lấy một miếng bánh ngọt trên bàn.
Tay trái cầm bánh ngọt, tay phải vẫy tôi lại.
“Đến đây.”
Tôi ngoan ngoãn rướn người về phía trước, một bàn tay liền bóp má tôi, sau đó miếng bánh ngọt tinh xảo kia bị nhét vào trong miệng tôi.
Giữa môi răng tràn ngập vị ngọt nhàn nhạt.
Phó Tiện phủi tay, không chút để ý gạt những vụn bánh ngọt dính trên ngón tay.
“Mùi vị thế nào?”
“Ngon lắm.”
Phó Tiện gật đầu: “Vậy lát nữa gói lại mang về.”
Tôi hơi ngẩn người, trong đầu bỗng dưng hiện lên hình ảnh hồi tôi còn nhỏ, trong những buổi tiệc ở nông thôn mấy bác gái cầm túi nilon gói gà nướng mang về.
Khi định thần lại, tôi lặng lẽ nắm chặt tay vịn của chiếc xe lăn.
Có vẻ như địa vị của Phó thiếu gia này ở nhà họ Phó thật sự rất thấp.
Trước kia tôi thường đọc mấy tiểu thuyết tổng tài, bình thường khi thấy bạn gái thích ăn món gì, các thiếu gia đều sẽ vung tay lên:
“Lát nữa anh sẽ bảo đầu bếp làm thêm mấy phần cho em.”
Còn Phó thiếu gia đáng thương của chúng ta thì vung tay lên:
Gói lại mang về.(12)
Buổi tiệc gia đình diễn ra trong gió yên sóng lặng.
Chẳng qua, Phó Tiện bên này thì yên tĩnh, còn lấy Phó Thời Chinh làm trung tâm, xung quanh anh ta đầy người vây quanh, vô cùng náo nhiệt.
Tôi cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Có điều, những người này cũng đều là mặt nóng dán mông lạnh*, Phó Thời Chinh đứng một mình, vẻ mặt thờ ơ.
(*) Một câu tục ngữ có xuất phát từ Trung Quốc, ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.
Ngoài người phụ nữ là bạn tiệc bên cạnh thì anh ta gần như không nói chuyện với bất kỳ ai.
Ngay cả cái gọi là tiệc gia đình, cũng phân mấy loại khác nhau.
Tôi nhìn cũng chán rồi nên thu hồi tầm mắt, định tán gẫu vài câu với Phó Tiện.
Vừa cúi đầu, vừa vặn bắt gặp Phó Tiện đang nhìn về phía xa.
Anh ta cũng đang nhìn nơi đám đông kia tụ tập, chỉ là…
Dường như không phải đang nhìn Phó Thời Chinh, mà là… người phụ nữ bên cạnh Phó Thời Chinh.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người kia hẳn là chị dâu tương lai của anh.
Quen biết Phó Tiện hai ngày nay, ánh mắt của anh ta luôn thờ ơ, như thể không có gì trên đời có thể khơi dậy quan tâm của anh ta vậy.
Tôi thường cảm thán trong lòng, người này có một khuôn mặt đẹp nhưng lại quá tẻ nhạt.
Nhưng cách anh nhìn người phụ nữ đó lại rất nồng nhiệt.
Xem ra tình cảm của Phó Tiện dành cho người chị dâu tương lai này không bình thường.
Khi Phó Tiện nhìn đi hướng khác, tôi cũng quay đầu đi.
Là một bình hoa có đủ tư cách, hơn ai hết tôi hiểu không nên đoán tâm tư kim chủ của mình.
Đoán tới đoán lui sẽ bị thất nghiệp mất.
Vốn cho rằng chỉ cần ở một nơi vắng vẻ với Phó Tiện cho đến khi buổi tiệc gia đình kết thúc là được, nhưng rắc rối vẫn tìm đến.
Buổi tiệc vừa qua một nửa, có một cô gái mặc đầm dạ hội màu đen đi đến, nhìn chừng 25, 26 tuổi.
Trước khi cô ta mở miệng, nhìn khuôn mặt thì tôi đã biết người này khó đối phó rồi.
Đẹp thì có đẹp, nhưng lại có vẻ mặt khắc nghiệt.
Quả nhiên.
Cô ta vừa đi đến, ánh mắt quét qua khuôn mặt của Phó Tiện, giọng điệu cổ quái, nói:
“Phó Tiện, chân anh trị liệu ra sao rồi? Tôi nghe anh trai nói có lẽ cả đời cũng không thể đứng dậy nổi. Anh cũng đừng nhụt chí, nói không chừng trên đời này thực sự có kỳ tích.”
Ngữ điệu này không giống của một tiểu thư quyền quý, mà giống giọng điệu của một bà thím đứng ở đầu thôn vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm vậy.
Phó Tiện phản ứng như thế nào?
Anh ta không phản ứng lại.
Ngay cả liếc mắt nhìn một cái thì người này cũng không thèm, để mặc cô ta sủa ở bên cạnh, anh ta vẫn dửng dưng không quan tâm như cũ.
Người kia lại không chịu bỏ cuộc.
Cô ta thuận tay lấy hai ly rượu ở bên cạnh, đưa một ly cho Phó Tiện.
“Đám cưới của anh, tôi bận việc nên không đi được. Nào, uống một ly rượu chúc mừng muộn đi.”
Nhưng…
Phó Tiện không nhận.
Bàn tay cầm ly rượu của cô ta khựng lại trong không trung, trông có vẻ hơi xấu hổ.
Dừng lại tầm hai giây, cô ta nhìn về phía tôi.
Cô ta lại đưa ly rượu không được nhận kia tới trước mặt tôi.
Tôi liếc nhìn Phó Tiện.
Có lẽ đã chú ý đến ánh mắt của tôi, Phó Tiện lạnh nhạt mở miệng nhưng không chút giữ thể diện cho cô gái kia.
“Phó Uyển, cô con gái được ông già nhà anh nhận nuôi, từng lén lút tỏ tình với anh.”
… Tôi nghe vậy thấy hơi ngại, chuyện này cũng có thể nói ra sao?
Nhìn dáng vẻ của Phó Tiện liền biết, lúc trước nhất định anh ta từ chối không hề niệm tình.
Cũng không trách được khi nãy ngữ điệu của Phó Uyển lại cổ quái như vậy.
Hóa ra yêu càng đậm, hận càng sâu.
Phó Uyển cầm ly rượu đã lâu, lại có người chú ý tới tình huống chỗ chúng tôi, thấy Phó Tiện không có ý ngăn cản, tôi liền đưa tay nhận ly rượu.
Mặc dù là con nuôi nhưng cô ta cũng là đại tiểu thư nhà họ Phó.
Đại tiểu thư kính rượu, sao tôi có thể không tiếp.
Nhưng mà…
Khoảnh khắc khi tôi cầm ly rượu, Phó Uyển lại thả tay ra trước.
Rượu vang đỏ làm ướt áo vest của anh ta, áo sơ mi trắng bên trong cũng loang lổ dính mấy vết đỏ đậm.
Thật nhếch nhác.
Ly rượu từ trên người Phó Tiện lăn hai vòng rồi rơi xuống đất.
Một âm thanh giòn tan vang lên, ly rượu vỡ tan, mảnh vỡ của ly văng vào chân tôi, cơn đau truyền tới.
Sắc mặt Phó Uyển lập tức thay đổi, cô ta nhướn mày, lớn tiếng chất vấn tôi…
“Tôi nể mặt Phó Tiện mới mời cô một ly. Cô không uống thì thôi, lại hất đổ là có ý gì?”
Sau khi thành công thu hút sự chú ý của mọi người, cô ta còn không quên châm thêm một câu ẩn ý để làm vở kịch thêm kịch tính.
“Nếu cô tức giận vì mọi người không tham dự hôn lễ thì cứ nói ra. Nhưng đây là tiệc gia đình của nhà họ Phó, cô hất ly trước mặt mọi người là đang muốn thách thức nhà họ Phó sao?”
Tôi chau mày nhìn cô ta.
Chà, chụp mũ tôi cũng nặng đấy.
Tôi muốn phản bác lại, nhưng lại kiêng dè Phó Tiện, vậy nên cúi đầu nhìn anh ta. Người này vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ đó, có điều…
Anh ta khẽ nhướn mày khi tôi nhìn qua.
Tôi không biết liệu bản thân có hiểu nhầm hay không, nhưng ý mà tôi hiểu chính là…
Cứ yên tâm.
Tôi cũng chẳng phải là người khách khí gì, vì vậy quyết định đáp trả lại:
“Phó tiểu thư đừng quy chụp cho tôi cái mũ muốn thách thức với nhà họ Phó. Đây là lần đầu tiên tôi bước chân vào nhà họ Phó, tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc của nhà họ Phó, càng không phải vô tình thô lỗ. Vừa rồi thật sự là tai nạn, có điều nếu tiểu thư đây khăng khăng muốn tìm cái cớ gây chuyện…”
“Thì coi như tôi nhìn cô không vừa mắt đi.”
Nói xong, tôi giả vờ ngạc nhiên, sau đó tiếp tục nói bằng giọng mà mọi người trong sảnh tiệc đều có thể nghe thấy.
“Tuy nhiên, không phải Phó tiểu thư nghĩ rằng tôi có ác cảm với cô vì trước kia cô đã lén tỏ tình với chồng tôi đấy chứ?”
Lời vừa dứt, tôi đột nhiên che miệng lại: “Chuyện này có thể nói ra được sao?
Khuôn mặt Phó Uyển từ tái nhợt chuyển trắng bệch.
“Cô đang nói bậy bạ gì vậy! Phó Tiện là anh trai tôi, sao tôi có thể tỏ tình với anh ta được chứ?”
“Hơn nữa, cũng chỉ là một người què mà thôi, anh ta dựa vào cái gì chứ?”
Cô ta vô cùng tức giận, xem ra chuyện lúc trước lén lút tỏ tình với Phó Tiện là chuyện không thể để người khác biết được.
Dù sao thì trên danh nghĩa hai người cũng đều là con nhà họ Phó.
Mà tôi thì nhún vai nhìn Phó Tiện, vẻ mặt tủi thân.
“Phó Tiện, là em nói bậy sao?”
Phó Tiện không nhìn tôi, nhưng môi anh ta rõ ràng cong lên một chút.
Như là đang cười.
May mắn là Phó Tiện phối hợp rất tốt, anh ta nhẹ nhàng lên tiếng, giọng điệu khẳng định.
“Không có.”
Hai chữ, thể hiện thái độ của Phó Tiện.
Cùng lúc đó, anh ta quay đầu lại nhìn tôi, câu nói đó là dành cho tôi, nhưng giọng nói nhàn nhạt lại lọt vào tai những người trong sảnh tiệc.
“Video tỏ tình vẫn còn đó, nếu em thấy hứng thú thì khi về anh mở cho em xem.”
Tôi nhìn mặt Phó Uyển, mỉm cười trả lời:
“Được, em thật sự muốn xem tỏ tình với anh trai của mình trông như thế nào. Phó tiểu thư đúng là không hổ từng đi du học trở về, tư tưởng thật sự cởi mở nha.”
Phó Uyển ở đối diện bị người khác vạch trần bí mật, ngược lại không kìm nén được nữa.
Chúng tôi vốn cách nhau vài bước, cô ta bỗng dưng tiến lên một bước, giơ tay tát tôi.(13)
Cái tát rơi mạnh xuống nhưng không đánh tới tôi.
Một cao một thấp, hai tay nắm chặt cổ tay đang vung xuống của Phó Uyển.
Sau vài giây yên tĩnh, xung quanh vang lên tiếng hít thở.
Một bàn tay là của Phó Tiện.
Ngồi trên xe lăn, cánh tay anh ta hơi nâng lên ngăn Phó Uyển lại.
Còn tay kia chính là thứ khiến mọi người ngạc nhiên…
Phó Thời Chinh.
Người đã lạnh nhạt từ khi bước vào buổi tiệc, tự động phớt lờ mọi lời chào hỏi, Phó Thời Chinh.
Anh ta nắm cổ tay Phó Uyển, ngữ điệu lạnh lùng.
“Ra thể thống gì?”
Bốn chữ, giọng điệu trách móc nặng nề, ngay lập tức làm Phó Uyển im lặng.
Khi đối mặt với Phó Tiện, cô ta còn nói chuyện kỳ quái, nhưng bây giờ lại đúng chuẩn mực, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Phó Thời Chinh không nói thêm gì.
Hoặc là nói, với thân phận của anh ta, bốn chữ như vậy là đủ rồi.
Ánh mắt anh ta lướt qua Phó Uyển, hơi dừng lại trên mặt tôi, sau đó xoay người rời đi.
Nggười phụ nữ mặc váy đỏ đứng bên cạnh Phó Thời Chinh trái lại đi tới đây.
Khác với sự kiêu căng, ương ngạnh của Phó Uyển, cô ấy gật đầu chào hỏi Phó Tiện trước, sau đó nhìn tôi.
Bàn tay trắng ngọc thon thả đưa ra trước mặt tôi: “Xin chào, tôi là vợ sắp cưới của Phó Thời Chinh, Ôn Tố.”
Tôi vội vàng bắt tay cô ấy.
Ôn Tố.
Thật đúng là hữu danh vô thực.
Tên gọi thanh nhã thuần khiết, người lại trông rất quyến rũ. Cô ấy trang điểm tinh tế, khi nói chuyện còn cười với tôi, điều đó khiến tôi có cảm giác như nhìn thấy thần tiên.
Điên đảo chúng sinh, có lẽ là nói về kiểu phụ nữ như thế này.
Không có gì ngạc nhiên khi có thể đứng bên cạnh Phó Thời Chinh.
Sau khi nói chuyện mấy câu, Ôn Tố rời đi, tôi lại chú ý đến ánh mắt của Phó Tiện từ đầu đến cuối đều hướng về người chị dâu tương lai này.
Chưa từng dời đi.
Không nhận ra người này lại si tình đến vậy.
Sau khi Ôn Tố rời đi, Phó Tiện vẫn không nói gì, nhưng lại sai tôi lấy rượu cho anh ta.
Hết ly này tới ly khác.
Anh ta nhíu mày, dường như có tâm sự nặng nề.
Sau đó, tôi nhìn không nổi nữa, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở anh ta uống rượu có hại cho sức khỏe, chỉ uống chừng mực thôi,…
Nhưng…
Phó Tiện liếc nhìn tôi rồi lục trong túi một lúc, lấy một tấm thẻ đưa cho tôi.
“Câm miệng.”
Tôi nhìn chằm chằm tấm thẻ mấy giây, đang định hỏi xem bên trong có bao nhiêu tiền, Phó Tiện đã lên tiếng:
“Năm vạn, không mật mã.”
“Vâng, thiếu gia.”
Sau khi nhận thẻ, tôi lập tức im lặng, cầm tấm thẻ trên tay nhìn đi nhìn lại, không khỏi chửi thầm.
Người này không phải là đại lý thẻ đúng không?
Làm thế nào mà ở đâu, lúc nào đều có thể rút ra một tấm thẻ với số tiền khác nhau như vậy?