Mặc dù bầu không khí trong phòng không đột nhiên trở nên ảm đạm như sáng nay, nhưng ánh sáng trong đôi mắt của Phó Lan Âm đã vơi đi rất nhiều.
Du Đồng thấy lo lắng trong lòng, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng nàng ấy.
Phó Lan Âm cong môi mỉm cười, lắc đầu rồi nói: "Không sao. Cứ mùng một tháng mười hằng năm, phụ thân sẽ dẫn mấy huynh muội bọn ta đến chùa Kim Chiêu dâng hương, trừ phi tình hình quân sự khẩn cấp, nếu không thì tuyệt đối sẽ không trì hoãn. Lần này nhị ca phải đi cả ngày lẫn đêm là vì để chạy về kịp cho chuyện này đây."
Đi chùa dâng hương bình thường đương nhiên chẳng cần long trọng như vậy.
Du Đồng thử thăm dò, nói: "Đi cầu phúc sao?"
"Có thể xem là đi cầu phúc, nhưng mà..." Phó Lan Âm chần chừ một lúc, nghĩ rằng Du Đồng đã gả vào Phó gia làm nữ tế rồi, cũng nên biết về chuyện này, nàng ấy bèn thấp giọng đáp: "Mùng một tháng mười là ngày giỗ của mẫu thân ta. Khi còn sống bà ấy theo Phật hướng thiện, cúng Bồ Tát ở chùa Kim Chiêu. Lúc trước khi đại ca vẫn còn sống, năm nào bà ấy cũng đi lễ tạ thần. Bây giờ mẫu thân không còn nữa nên phụ thân nhớ rất rõ việc này, không sai một ngày nào."
Nói xong, nàng ấy cụp mắt nhìn cái khăn trong tay giống như đang u sầu hoài niệm lại vậy.
Du Đồng muốn an ủi nhưng Phó Lan Âm đã ngẩng đầu lên sau sự buồn rầu trong chớp mắt đó, nơi đáy mắt đầy ắp nỗi bi thương, nàng ấy bình thản nói: "Đã sáu năm trôi qua rồi, không sao. Nhị tẩu, bánh trôi cua kia nghe có vẻ khá độc lạ, nấu thế nào vậy? Quay về ta sai người làm thử một chút."
Tất nhiên nàng ấy đang cố đổi đề tài nói chuyện.
Du Đồng không muốn nhắc lại chuyện thương tâm của nàng ấy nữa, bèn chỉ dẫn kỹ càng cách nấu mấy món ăn này.
Phó Lan Âm cũng không muốn nhớ lại chuyện xưa, nàng ấy ngồi nghe Du Đồng nói đến loạn, rồi còn chạy vào phòng bếp nhìn hai lần nữa.
Đợi Hạ tẩu nhanh chóng làm xong, bánh trôi chín được vớt ra khỏi nồi. Từng cái bánh trôi được bày biện ngay ngắn trên dĩa, nước sốt nấm măng băm nhỏ được rưới đầy bên trên cái bánh. Mùi hương đậm đà của thịt cua xen lẫn chút hương thơm của nước canh gà, màu sắc mê người. Nhân lúc còn nóng múc một cái bánh cho vào trong miệng, cảm giác cực kỳ mềm cứ như muốn cắn trúng lưỡi rồi nuốt xuống vậy.
Hai nàng đều cực kỳ thích mỹ thực, cả hai ngồi đối diện cái bàn, tranh nhau hạ đũa.
Phó Lan Âm sinh ra trong vọng tộc, đã từng nếm thử món ngon cả thành này. Nàng ấy cũng hay sang Thọ An Đường của lão phu nhân để ăn mấy món ngon, nhưng đây là lần đầu tiên Phó Lan Âm chạy đến nội viện của nhị ca cao lãnh lạnh lùng để thưởng thức mỹ vị. Nàng ấy không khỏi cảm thấy thật mới mẻ, nhìn trong nội viện có thêm tư vị của khói lửa nên cũng cảm thấy vui mừng theo, còn thân thiết với Du Đồng hơn một chút nữa.
Bên ngoài trời trong mây trắng, đứng dưới mái hiên Nam Lâu nhìn thấy lá trong sân vườn đã héo úa hơn một nửa, những dây leo khô héo bò đầy hàng rào tre.
Lại nhìn về phương xa, bầu trời trong xanh như nước trong hồ. Những tán cây cao còn sót lại chút sắc xanh cuối thu như đang tỏa sáng rực rỡ.
Tâm trạng của Phó Lan Âm như thay đổi theo cảnh vật, gương mặt cũng sáng ngời vui vẻ hơn. Nàng ấy dạo bước đến đồi thấp cùng Du Đồng một chuyến, lúc chuẩn bị đi Phó Lan Âm tươi cười nói: "Nói thật, lúc Nhị tẩu vừa mới gả đến, ta thấy cực kỳ hiếu kỳ. Bây giờ xem ra tẩu không giống như những gì người khác nói." Trong ánh mắt trong veo mang theo vài phần trêu ghẹo, tính tình của nàng ấy có chút ngây ngô dễ gần, lời nói cũng không luyên thuyên tô son trát phấn như người khác.
Du Đồng mỉm cười: "Những gì tai nghe thấy chưa chắc là thật. Tính tình của một người ra sao thì còn phải chung sống lâu dài mới biết được."
"Có đạo lý!" Phó Lan Âm cong môi đáp: "Sau này ta mà thèm ăn sẽ chạy đến chỗ của Nhị tẩu."
"Được, lúc nào cũng nghênh đón Nhị cô nương." Du Đồng trêu ghẹo đáp.
...
Tiễn Phó Lan Âm xong, Du Đồng quay về phòng, lấy quyển Kinh Phật trong rương sách ra. Nàng tắm rửa rồi đốt hương, chậm rãi chép kinh sách.
Từ lúc cuối tháng bảy khi nàng gả vào Phó gia đến nay, trong hai tháng này ngoại trừ Chu cô cô khiến người khác thấy ấm lòng, thường xuyên giúp đỡ nàng thì trong ngoài Nam Lâu, đại đa số mọi người đều lãnh đạm né tránh nàng. Du Đồng bất đắc dĩ bước vào phủ đệ này, gặp được cô nương thẳng thắn hồn nhiên như Phó Lan Âm, cảm thấy rất thích thú. Mà chuyện chùa Kim Chiêu cũng khiến nàng thấy hơi bất ngờ.
Cả nhà Phó gia dũng mãnh thiện chiến, Phó Đức Thanh nắm quyền hành trong tay, cũng xem như là danh tướng đương triều.
Lại không ngờ dưới lớp vỏ dũng mãnh đó, ông ấy lại che giấu tình ý tinh tế chân thành như vậy...
Ở bên người vợ cả gần hai mươi năm, mặc dù có quyền cao chức trọng, tư mạo đoan chính nhưng ông ấy không nạp bất cứ thê thiếp nào, làm tròn bổn phận với hai người còn, cách đối xử với tỷ đệ Phó Lan Âm hệt như một người cha vậy. Bây giờ ông ấy hơn bốn mươi tuổi rồi, với tư cách là một võ tướng, Phó Đức Thanh là một người rất mạnh mẽ, công thành danh toại. Sau khi Điền thị qua đời, ông ấy vốn có thể nạp thêm thê thiếp nhưng sáu năm qua lại không hề có chút động tĩnh gì. Chỉ giữ lại mấy nha hoàn lâu năm đã từng hầu hạ cho người vợ cả, ngay cả nô tì gì đó cũng chẳng có mấy người.
Tính cách của Phó Đức Thanh không có gàn dở gì, ông ấy biết khắc chế chừng mực như vậy tất nhiên là vì nhớ thương vong thê của mình.
Trong số con cái của Phó Đức Thanh, trưởng tử thì mất sớm, Du Đồng chưa từng được gặp. Còn trong cặp sinh đôi thì phần lớn thời gian Phó Chiêu ở trong thư phòng, không biết tính cách ra sao. Nhưng Phó Lan Âm thì lại rất thoải mái dễ gần, trên người không có dáng vẻ kiêu căng của thiên kim vọng tộc, được giáo dưỡng rất tốt. Khi nhắc đến người mẫu thân đã qua đời, nỗi đau lòng cùng hoài niệm đã hiện rõ trên gương mặt của nàng ấy. Còn Phó Dục thì mặc dù tính tình lạnh lùng, đối xử lãnh đạm với nàng nhưng lại dùng da roi thúc ngựa vội vàng chạy về dâng hương dẫu đang bận rộn quân vụ cũng đủ cho thấy hắn có lòng hiếu thảo với Điền thị ra sao.
Phu quân lẫn con cái đều nhung nhớ Điền thị như thế, có thể thấy lúc còn sống có lẽ bà ấy cực kỳ hòa hợp với cả nhị phòng.
Cũng có thể thấy Điền thị rất được lòng người khác.
Du Đồng chưa từng gặp mặt quân mẫu lần nào, đến ngày giỗ nàng không thể đi tay không được nên bèn chép kinh thư, cầm miếng lụa lên rồi gói lại kỹ càng.
Một ngày sau vẫn chưa nghe thấy tin tức Phó Dục về phủ, đến lúc chạng vạng tối, nha hoàn của Thọ An Đường đến truyền lời nói rằng ngày mai phải đi chùa Kim Chiêu dâng hương, dặn nàng tối nay đừng ăn mặn, ngày mai đi cùng họ.
Du Đồng đồng ý, tối đó nàng chỉ chuẩn bị một chút đồ chay để ăn.
Sáng sớm hôm sau, nàng cảm thấy cả người mình lạnh run cả lên. Sắc trời xung quanh cũng lờ mờ hơn bình thường khiến đầu óc nàng mê man.
Du Đồng ôm chăn ấm một hồi, thấy Xuân Thảo cầm một cái áo choàng mỏng trong tay, nàng bèn khoác tạm lên người trước, đứng dậy mang giày mềm vào, thuận miệng nói: "Canh mấy rồi? Hình như sớm hơn mọi khi thì phải."
"Không sớm đâu. Là do bên ngoài trời mưa nên trong phòng hơi tối một chút." Xuân Thảo hầu hạ nàng rửa mặt, thấy Du Đồng mặt ủ mày chau, nàng ấy cảm thấy hơi lo lắng: "Trông vẻ mặt của thiếu phu nhân không tốt lắm, người cảm lạnh rồi sao? Giờ mời lang trung đến không tiện, Từ tẩu đang ở ngoài, hay là bảo nàng ấy vào xem một chút?"
"Không cần, là do không ngủ đủ giấc thôi. Ăn sáng sớm một chút rồi đến Thọ An Đường, không thể để người khác đợi được."
Xuân Thảo gật đầu, bảo Yên Ba Mộc Hương hầu hạ Du Đồng mặc y phục rồi trang điểm, còn nàng ấy thì đến căn bếp nhỏ giục Hạ tẩu mau mau múc cháo ra.
Sau khi Du Đồng trang điểm xong, đồ ăn ngon cũng đã được chuẩn bị xong kịp lúc.
Hôm nay Du Đồng cố ý chọn y phục cùng trang sức đơn giản, có lẽ do không ngủ đủ nên nàng ăn chẳng thấy ngon miệng, ăn được nửa bát cháo đã thấy lười đụng vào tiếp. Nàng bèn ra lệnh cho Xuân Thảo lấy kinh thư mà nàng đã chép xong ra, rồi đi đến Thọ An Đường.
Tiết trời cuối thu đầu đông nay cực kỳ lạnh vì nhiệt độ hạ xuống sau cơn mưa đêm qua.
Du Đồng mặc áo choàng mỏng bên ngoài để giữ ấm, nàng vén rèm đi ra ngoài, gặp phải cơn gió ngoài kia, Du Đồng không khỏi rùng mình.
Hứa bà bà thận trọng, sợ lên chùa trên núi còn lạnh hơn nên nội vàng thêm chút than vào lò sưởi cầm tay rồi lấy ra nhét vào trong lòng Du Đồng. Du Đồng thèm hơi ấm, bèn ôm thật chặt cái lò sưởi ấy. Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Nhược Lan đem dù đi ra. Nhìn thấy Du Đồng, nàng ta chỉ tùy tiện hành lễ rồi nói với Chu cô cô: "Hôm kia lão phu nhân lệnh cho ta may vá một chút, sáng nay trời lạnh e là bà ấy cần dùng đến nên ta muốn gửi cái này cho người."
Nói xong, nàng ta lấy cái bọc vải trong người mình ra cho Chu cô cô xem.
Chu cô cô nhìn nàng ta một chút mà không nói gì, trái lại Du Đồng không nhịn được mà liếc nhìn Tô Nhược Lan hai lần.
Lúc trước Phó Dục không ở đây, mặc dù Tô Nhược Lan không có tôn ti trật tự nhưng cách ăn mặc vẫn còn an phận thủ thường. Hôm nay để ý nhìn thử mới thấy khác hẳn bình thường. Mặc dù không mặc y phục màu hồng màu đỏ gì lên người nhưng đồ lại rất mới, cách may cắt cũng rất cao cấp. Mặt thì thoa phấn, môi bôi son, hai hàng lông mày nhỏ nhắn cong cong cũng được tỉ mỉ vẽ lại, rất thanh tú xinh đẹp.
Đúng thật là cách ăn mặc đầy chủ ý mà.
Du Đồng thoáng nhìn rồi dừng lại, nàng co người bên trong áo choàng để tránh cái lạnh rét. Ra khỏi Nam Lâu, nàng đi về phía Thọ An Đường.
Lúc đi qua ngã rẽ hành lang, nàng chợt dừng chân lại, nhìn thấy nam nhân đang chắp tay đứng dưới mái hiên, Du Đồng chần chừ nói: "Phu quân?"
Nam nhân đang đưa lưng lại cứ như bừng tỉnh bởi âm thanh này, hắn bình thản quay đầu lại, ánh mắt nhìn sang nàng.
...
Phó Dục trở về lúc nửa đêm hôm qua.
Vĩnh Ninh Tiết độ sứ quản lý mấy châu dưới trướng mình, bây giờ bên ngoài tình thế hỗn loạn, Phó gia vừa trấn thủ biên cảnh vừa còn phải phòng bị quân mã nơi khác đang nhìn mình chằm chằm, quân vụ liên miên cần phải để tâm rất nhiều. Lúc này hắn ra ngoài tuần tra, đi qua những tòa thành quan trọng một lượt, không ngại mất công, tự mình điều tra hết. Hắn khích lệ tướng sĩ bên ngoài, cũng nghiêm túc ra lệnh các nơi cần phải đề phòng để ý, không được phép ngơi tay dù chỉ một chút.
Đi một vòng quả thật tốn rất nhiều sức lực, đến lúc tuần tra xong đã là cuối tháng rồi.
Gấp gáp đi cả ngày lẫn đêm để quay về, tối khuya hôm qua Phó Dục về phủ, nghỉ ngơi ở thư phòng. Sáng nay sau khi ra khỏi cửa, hắn nhớ tới vị thê tử ở Nam Lâu nhưng lại lười quay về nên bèn chờ nàng ở đây, đứng nhìn mưa suy tư chuyện quân đội.
Một tiếng "phu quân" đó lọt vào tai nghe thật nhu hòa ngọt ngào.
Hắn quay người lại, thấy mỹ nhân đứng dưới mái hiên, trên người khoác một cái áo choàng the mỏng, hai tay giấu bên trong tay áo, nhìn loáng thoáng có thể thấy được bên hông nàng buộc đai sơn chi. Mái tóc đen kết thành búi tóc, được tô điểm bằng một cánh hoa trắng mỏng như cánh ve sầu, chiếc trâm ngọc trai rủ xuống đến tai, phía dưới được tô điểm bằng hạt trân châu lấp lánh.
Hành lang cùng gian nhà như ẩn hiện dưới cơn mưa thu, dưới bầu trời tờ mờ lúc sáng sớm, hàng lông mày của nàng trông càng giống với ngọn núi ám khói phía xa xa, thêm mấy phần nhu thuận dịu dàng. Lúc nhìn sang, gương mặt Phó Dục lộ vẻ kinh ngạc, dung mạo xinh đẹp kiều diễm, đôi mắt sâu sắc xa xăm, tiếng gọi "Phu quân" ấy lọt vào tai khiến hắn tự dưng nhớ đến ký ức ngọt ngào trước đây.
Phó Dục sống cùng hán tử hào sảng quá lâu, đêm dài chợt tỉnh, hắn bỗng rơi vào cơn mưa mùa thu dịu dàng này, trong lòng ngẩn ra.
Lúc này, hắn đứng dưới hành lang trong màn mưa, chiếc áo choàng cổ tròn gọn gàng, gương mặt đã tiều tụy đi nhiều.
Đôi mắt kia vẫn thâm thúy như trước đây nhưng không còn đạm mạc ngạo nghễ như khi ấy nữa mà trông giống như ánh sáng của trăng sao, sâu không thấy đáy.
Dù hắn vang danh triều chính, đánh đâu thắng đó nhưng trong ngày giỗ của vong mẫu, có lẽ hắn cũng phải kìm nén khổ sở rất nhiều.
Ánh mắt của hai người chạm nhau, ai cũng dừng lại trong chớp mắt rồi mới điềm nhiên đi sang như không có gì. Đợi Phó Dục cất bước đi, Du Đồng cũng ôm chặt lò sưởi đi theo bên cạnh hắn. Lúc này Phó Dục đi không nhanh lắm, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, mặc dù không dành chút ánh nhìn nào cho nàng nhưng lại trông giống như đang cố chờ nàng theo kịp bước đi vậy.
Du Đồng hỏi đôi câu: "Đêm qua phu quân về trễ sao?"
"Ừm." Phó Dục lên tiếng, nghiêng đầu nhìn nàng một chút: "Trời lạnh mà lại ăn mặc phong phanh thế."
"Bên trong có nhung, không sợ lạnh." Du Đồng chợt nhớ đến một chuyện: "Lúc trước Chu cô cô dọn dẹp rương hòm, tìm thấy miếng gấm vóc khá tốt, thấy tiết trời cũng lạnh dần nên đã làm hai kiện y phục mùa đông, bảo người mang sang thư các rồi. Nếu phu quân rảnh thì hãy mặc thử một chút. Nếu không vừa thì mang đi sửa sớm."
Phó Dục gật đầu: "Phí tâm rồi."
Phu thê lạnh nhạt sau một thời gian xa cách, Du Đồng cũng chẳng có gì để nói.
Nhân lúc quay đầu nói chuyện với Xuân Thảo, nàng cố ý nhìn Tô Nhược Lan một chút, bỗng bắt gặp được thái độ thất vọng của nàng ta. Mặc dù bộ y phục mới tinh tươm kia có thể tôn lên phong thái của nàng ta nhưng vì may rườm rà nên rất phong phanh, bị gió lạnh thổi vào nàng ta cóng đến mức run lên. Nghĩ đến việc mặc dù nàng ta ôm tâm tư riêng trong lòng nhưng cuối cùng vẫn không dám làm càn trước mặt Phó Dục, chỉ cố nói thêm vào để tranh giành sự chú ý.
Sự can đảm của nàng ta hóa ra cũng chỉ như thế.
Hai vợ chồng đi đến Thọ An Đường, chờ một lát, Phó Đức Thanh và tỷ đệ Phó Lan Âm cũng lần lượt đến.
Điền thị qua đời đã được sáu năm, bây giờ đi chùa dâng hương cũng không cần làm phiền quá nhiều người. Đích tôn Thẩm thị phái bà đỡ đến, mang đồ cúng tế mà Thẩm thị cùng hai vị nữ tế chuẩn bị cũng coi như có tâm rồi. Lúc trước nhân dịp trời còn ấm, lão phu nhân đã đi chùa Kim Chiêu cầu phúc rồi, gần đây trời lạnh không tiện ra ngoài nên bà ấy bèn chuẩn bị hậu lễ đầy đủ, giao cho Phó Đức Thanh mang theo, tạ lễ thay bà ấy rồi lại phái nha hoàn đắc lực của mình đi theo, giúp đỡ vài việc vặt.
Phân phó xong, Phó Đức Thanh dẫn hai đứa con đi ra ngoài.
Phó Lan Âm muốn đi đón đại tẩu đến chùa Phật nên Phó Đức Thanh dẫn theo Phó Chiêu ngồi chung xe, Du Đồng thì đi chung xe với Phó Dục.
Sắc trời ngày một sáng hơn, nhưng mây đen vẫn còn, hạt mưa vù vù rơi trên mái hiên, lúc nhanh lúc chậm.
Đầu óc của Du Đồng trở nên quay cuồng vì tiếng mưa rơi này, sau khi xe ngựa ra khỏi thành rung lắc đi một đoạn, nàng càng cảm thấy khốn khổ hơn. Lúc đó Phó Dục đang nhắm mắt không nói lời nào, hai hàng lông mày nhíu lại trông giống như đang suy nghĩ chuyện quan trọng gì đó, không nên quấy rầy hắn. Cho dù nàng có chút kiêng dè vị hãn tướng nổi danh trấn áp quân địch này nhưng lại chẳng thể nào chống đỡ quá lâu được. Thời gian dần trôi qua hai mí mắt của nàng cứ đánh nhau, đầu óc của Du Đồng như đang ở trên mây, không nhịn được mà nhắm mắt lại, ra sức ngồi thật ngay ngắn.
Ý thức càng lúc càng mất dần, trước khi chìm vào giấc mộng đẹp đó bỗng nhiên xe ngựa rung lắc một cái khiến nàng ngã quỵ xuống, đụng vào vách xe.
Du Đồng kinh hãi không thôi, nàng hoảng hốt mở to hai mắt, cảm thấy người mình vừa rung lắc kịch liệt, vầng trán hơi đau lâm râm. Nàng vô thức nhìn sang Phó Dục, sau đó Du Đồng nhìn thấy hắn đang nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Trong đầu nàng vẫn đang rất hỗn loạn, đối diện với ánh mắt của hắn một lát nàng mới bất giác nhận ra hình như xe ngựa đi bình thường trở lại rồi.
Như vậy vừa rồi...
Không lẽ nàng đã cắm đầu vào người Phó Dục sao!
Ánh mắt của hắn kỳ lạ tất nhiên là vì sự va chạm của nàng quấy rầy hắn khiến hắn không vui.
Ý nghĩ ấy chợt xuất hiện, nàng xấu hổ đỏ bừng mặt như lửa, từ giữa ngón chân nhanh chóng lan lên đầu. Du Đồng cảm thấy hai má mình nóng bừng, cố kìm nén đưa tay sờ thử một chút, ra sức trấn tĩnh lại, cố gắng thăm dò vẻ mặt của Phó Dục.