Chờ nhóm hài tử tản ra hết,xa phu cũng cáo biệt Long Đằng rồi chạy xe đi,đợi đến ngày đã ước định cùng Long Đằng Tỉnh sẽ lại chạy đến thôn Đạo Hương đón cậu tiếp.
Tiễn xa phu xong,Long Đằng Tỉnh nhìn về phía thôn trưởng đại nhân đến hóng chuyện,đang định trêu chọc một chút lại bị Viên Nhi ôm cổ,Tráng Tử vẻ mặt sốt ruột đi ở bên cạnh hắn,muốn lấy tay kéo người ra cũng không được,không kéo ra cũng chẳng xong,chỉ có thể lo lắng suông mà lượn quanh hai người.
"Ca phu,ta nhớ ngươi muốn chết,Tráng Tử dám không cho ta đi thăm ngươi,ta sắp bị hắn làm cho tức chết rồi!" Viên Nhi hung hăng mà trừng mắt nhìn Tráng Tử vài cái,sau đó vừa cười với Long Đằng Tỉnh vừa nói:"Ca phu,nhanh vào nhà đi,ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi!"
Long Đằng Tỉnh cứ để Viên Nhi tuỳ ý kéo mình hướng vào trong phòng,bỏ lại hai quân nhân bất đắc dĩ mà nhìn nhau,thở một hơi thật dài,lúc này mới cùng nhau vào nhà.
Viên Nhi còn chưa kịp cúi xuống kéo ghế ra,đã bị Tráng Tử chạy nhanh vào phòng kéo lên,đỡ Viên Nhi ngồi xuống cái ghế dựa đã chuẩn bị sẵn,kết quả bị Viên Nhi hung hăng trừng,sau đó đành phải sửa lại đỡ Long Đằng Tỉnh ngồi xuống trước,rồi mới lại lôi ra một cái ghế cẩn thận mà đỡ Viên Nhi ngồi vào,thái độ cẩn thận kia khiến Long Đằng Tỉnh có chút buồn cười,nhưng trong lòng lại có chút hâm mộ.
"Bụng Viên Nhi được mấy tháng rồi?" Long Đằng Tỉnh vỗ vỗ đầu tiểu tử hồ,để nó đi chơi cùng với Tiểu Miêu nhà Viên Nhi.
"Sao ca phu biết ta đang mang thai?" Viên Nhi có chút kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt,vẻ mặt viết rõ dòng chữ "ca phu thật lợi hại" khiến Long Đằng Tỉnh khẽ cười ra tiếng.
"Ngươi cái đứa ngốc này,nhìn thái độ của Tráng Tử mặc kệ là ai cũng có thể đoán được!" Trưởng thôn theo thói quen mà muốn vỗ vỗ đầu Viên Nhi,lập tức bị vẻ mặt hung bạo của Tráng Tử uy hiếp,chỉ có thể hậm hực mà buông tay xuống.
"Ai,đầu năm nay a,cái gì kính lão tôn hiền đều bị cái lũ tiểu sinh hậu bối các ngươi ném ra sau đầu hết rồi,thấy lão nhân tới chơi mà cũng không biết lấy cái ghế ra cho lão nhân ngồi,cư nhiên còn làm vẻ mặt uy hiếp,xem ra trưởng thôn ta đây không hề có tí uy nghiêm nào,vậy cứ dứt khoát từ cái chức trưởng thôn này rồi hảo hảo mà ở nhà ngậm kẹo đùa cháu thôi." Nói xong liền chảy xuống một giọt nước mắt cá sấu,khiến Tráng Tử bị doạ tới tay chân luống cuống,chỉ có thể liều mạng khom lưng giải thích,thiếu điều muốn quỳ xuống luôn.
"Ta nói chứ trưởng thôn gia gia,ngài đã bằng này tuổi rồi mà vẫn thích trêu đùa Tráng Tử nhà ta,thật sự là rất xấu...xấu hổ!" Viên Nhi đặt ngón tay lên mặt mà nghĩ từ,vẻ mặt một bộ khinh bỉ khiến cho Long Đằng Tỉnh cười ra tiếng.
"Quên đi,quên đi,ta không nói lại các ngươi,lão nhân gia ta đi đây,người trẻ tuổi các ngươi cứ hảo hảo mà tâm sự!" Trưởng thôn đại nhân lắc lắc đầu.
"Tiểu Trúc có rảnh thì cứ tới nhà ta chơi,nghe mấy lão nhân gia chúng ta kể chuyện ngày xưa,bây giờ người trẻ tuổi có kiên nhẫn nghe mấy câu chuyện như vậy cũng chẳng có mấy ai a!"
Trưởng thôn nó xong liền xoay người bước đi,lấp tức bị Long Đằng Tỉnh giữ lại,từ trong hành lí lấy ra hai cái hộp đặt vào trong tay trưởng thôn,"Đây là hai cái hộp,một cho trưởng thôn,một cho trưởng lão,phiền ngài mang đến thay cho ta,có rảnh ta nhất định sẽ tới thăm hai vị lão nhân gia,ta rất thích nghe các vị tiền bối kể chuyện xưa,nhất định sẽ rất hấp dẫn."
Trưởng thôn nhận lấy hộp,vui vẻ mà vỗ vổ tay Long Đằng Tỉnh,liền khẽ hát ca đi về hướng nha mình,muốn cùng lão Trang lải nhải chút chuyện,đứa nhỏ Tiểu Trúc này thật sự rất hiếu thuận,cũng không uổng công mình cùng lão Trang che giấu giúp cậu.
"Được rồi,nói cho ta biết được mấy tháng rồi?" Long Đằng Tỉnh biết Viên Nhi luôn hi vọng có thể sinh cho Tráng Tử một tiểu tử mập mạp,bây giờ rốt cuộc cũng mang thai,khẳng định phi thường cao hứng,cũng khó trách Tráng Tử khẩn trương như vậy,dù sao cũng là thai đầu,thế giới này văn nhân rất thưa thớt,tuy rằng mang thai không quá khó nhưng cũng có nhiều người đã bị sinh non,cho nên mọi người rất coi trọng hài tử,mỗi đứa bé mới chào đời đều là báo vật của mọi người,trong một gia đình nếu có hài tử chưa đầy mười sáu tuổi,mọi người ít nhiều cũng sẽ chiếu cố chút,Tiểu Trúc chính là kiểu người từ nhỏ đã không có song thân,dựa vào cứu tế của thôn dân mà sống,song thân của Nam cũng thập phần chiếu cố Tiểu Trúc,thường xuyên để Tiểu Trúc ở lại nhà của họ,bon họ coi cậu như một thành viên trong gia đình.
Tuy rằng người trong thôn đều biết Trúc với Nam là một đôi,nhưng vẫn có một vài người muốn chen chân vào,lúc Long Đằng Tỉnh mới tới thế giới này không bao lâu có nghe thấy lời ong tiếng ve của một thôn dân nói về cậu,tuy rằng rất nhanh đã bị những người quan tâm cậu mắng cho,nhưng Long Đằng Tỉnh ít nhiều cũng biết được không phải ai cũng có thiện ý với cậu.
"Hơn một tháng rồi,ca phu đi không lâu liền có." Vẻ mặt Viên Nhi hạnh phúc vuốt cái bụng vẫn còn xẹp.
"Sao chưa cho người báo với ta một tiếng?" Long Đằng Tỉnh cho dù người bình thường không có dư dả tiền để đi học,nhưng không đến mức ngay cả một lời nhắn cũng không biết,hơn nữa trong thôn cũng có mấy người mang thai,sư phụ ngẫu nhiên cũng sẽ đến đây kiểm tra định kì cho nhóm dựng phu này a.
"Ta chính là muốn chờ sau khi ổn định mọi việc thì tự mình lên trấn trên cấp ca phu một kinh hỉ,không nghĩ tới ca phu tự mình về đây rồi." Viên Nhi có chút ngượng ngùng.
"Quả thật là một cái kinh hỉ,nhưng sư phụ đi gặp bằng hữu còn chưa trở về,thân thể ngươi hiện tại còn chưa có ổn định,có cần phải mời vị đại phu khác đến đây kiểm tra một chút không?" Long Đằng Tỉnh từng thấy qua mấy người bởi vì tố chất thân thể không tốt,hoặc là không biết cách chăm sóc bản thân khi mang thai dẫn đến sinh non,khó tránh khỏi có chút lo lắng.
"Đừng có lo,Mạnh đại phu từng nói cơ thể ta rất tốt,không cần uống quá nhiều thuốc,còn nói dược ba phần độc,có thể không uống thì đừng nên,cho nên trừ mấy lần đầu phải uống,về sau không cần,ta biết rõ thân thể chính mình rất cường tráng,chỉ là Tráng Tử chuyện bé xé to(1) mà thôi." Viên Nhi vỗ vỗ ngực mình,một bộ thực cường tráng,dáng vẻ không cần lo lắng.
"Vậy là tốt rồi,bất quá sư phụ nói cũng đúng,dược ba phần độc,nhưng ta cảm thấy vẫn là bồi bổ một chút thì tốt hơn,ta nhớ hình như là có một bài thuốc rất tốt cho người mang thai,mấy ngày nay ta sẽ hảo hảo nhớ lại,đến lúc đó sẽ nấu lên cùng nhau uống." Long Đằng Tỉnh nhớ rõ lúc còn làm ở công ty có một đồng nghiệp mang thai,lúc đó nàng thường xuyên lên mạng tìm hiểu những điều kiêng kị trong lúc mang thai,còn có một vài bài thuốc bổ,mỗi ngày cùng những đồng nghiệp đã có con nói chuyện,chính mình cũng nghe được một ít,nhưng lúc ấy không quá để ý,hiện tại cũng không biết có thể nhớ lại được hay không.
"Được,ca phu,ta nói cho ngươi cái này,sau khi ngươi lên trấn trên không lâu,có một đội dong binh(2) cư nhiên đến thôn chúng ta!" Viên Nhi hưng phấn mà nắm lấy tay Long Đằng Tỉnh,hưng phấn mà nói không ngừng.
"Dong binh?" Long Đằng Tỉnh nhớ rõ một số dược liệu của Mạnh đại phu cũng là mua từ tay dong binh,nhưng trấn trên tựa hồ chưa từng xuất hiện qua dong binh,cũng không biết Mạnh đại phu phải làm sao mà tìm dong binh mua dược.
"Đúng vậy,ta lớn như thế này rồi mới nhìn thấy dong binh lần đầu tiên,một đám bọn họ đều mặc áo giáp da được làm bằng da của ma thú,cầm trên tay mấy loại vũ khí,có cung tên,đại đao,song thủ kiếm,còn có pháp trượng,với một vài loại nhìn rất kì quái,cư nhiên dùng roi da,hơn nữa bọn họ đặc biệt lợi hại,cư nhiên là từ ngọn núi lớn bên kia bay qua mà không phải từ trên trấn tới."
"Lúc bọn ta nhìn thấy bọn họ,một đám đều bị thương không nhẹ,may mắn Mạnh đại phu đang khám định kì ở đây,những người đó vốn muốn đưa tiền cho Mạnh đại phu,nhưng Mạnh đại phu lại muốn mua dược liệu từ bọn họ,nghe Mạnh đại phu nói có vài loại dược liệu rất khó hái được,những người đó nửa bán nửa tặng cho Mạnh đại phu khiến hắn cao hứng rất lâu."
"Sau đó thì sao?" Long Đằng Tỉnh không khỏi cũng có chút cao hứng thay,cậu thấy sư phụ nhà mình thân thủ cũng không kém từ sau khi trở thành ma nhân,bằng không cũng không thường xuyên một mình lên núi hái thuốc,nếu ngay cả sư phụ cũng nói là khó hái được,vậy những dong binh kia hẳn là phi thường lợi hại đi.
"Sau đó họ cũng không ở lại lâu,hình như là vội quay về tiếp tục nhiệm vụ mạo hiểm." Vẻ mặt Viên Nhi tiếc nuối,"Rất đáng tiếc a,những người đó đều rất thân thiện,tuy rằng rất lợi hại,nhưng đối với tiểu hài tử rất tốt nha,ta ở xa nhìn thấy một văn nhân đang dùng cái roi da một cách rất lợi hại,trên roi mang theo ma pháp của hắn phối hợp với ma thú của hắn rất ăn ý nha,thực hâm mộ hắn."
"Viên Nhi cũng rất lợi hại a,trồng được loại gạo tốt nhất trong thôn,mỗi lần thương nhân đến đều thu mua với giá rất cao,trong thôn cũng có rất nhiều người hâm mộ ngươi." Long Đằng Tỉnh hiểu được phàm là nam nhân ít nhiều đều có giấc mơ phiêu lưu,"Hơn nữa so với phiêu lưu,Viên Nhi không thích cuộc sống bình yên trong thôn,mỗi ngày cùng ái nhân âu yếm khiến người khác hâm mộ sao?"
Viên Nhi nghe thấy lời này của Long Đằng Tỉnh,tuy rằng rất cao hứng,nhưng lập tức lại lo lắng mà nhìn cậu:" Ca phu,ngươi nhất định rất tịch mịch đi,mặc dù có chúng ta,có Mạnh đại phu,còn có tiểu tử hồ bầu bạn,nhưng dù sao cũng thể bằng ở bên cạnh ái nhân,cũng cần ai đó ở bên quan tâm(3)."
"Ca phu,ngươi cũng đã quên đi chuyện cũ rồi,không bằng đi thêm một bước nữa đi,tin rằng Nam ca trên trời có linh thiêng cũng hi vọng ngươi hạnh phúc khoái hoạt."
"Ta hiểu,nhưng ta cảm thấy như bây giờ cũng rất tốt." Long Đằng Tỉnh thật cao hứng vì Viên Nhi vẫn quan tâm mình như vậy,nhưng có một vài vết thương không thể nhanh chóng liền sẹo như vậy được,cậu hiện tại thật sự không muốn nói chuyện yêu đương,"Ngươi lại nói ta nghe một vài chuyện về đội dong binh kia đi,ta cũng chưa từng thấy qua,nghe một chút cũng tốt."
"Được!Ta lúc nãy có nói tới văn nhân dùng roi siêu lợi hại,nhưng người khác cũng lợi hại không kém,bất kể là văn nhân hay quân nhân,đều phi thường mạnh,mỗi người đều có thể có thể đem đấu khí hoặc ma lực truyền vào vũ khí,đấu khí còn dễ dàng chút,nhưng ma lực thì lại phi thường không dễ dàng,ngươi cũng biết chúng ta chỉ lúc hành động cùng ma thú trên người mới có thể phát ra một chút ma lực để khống chế ma pháp của ma thú,tuy rằng quân nhân cũng có thể khống chế ma thú của bầu bạn nhưng lại chỉ có thể khiến ma thú phóng ra ma pháp,mà không thể khống chế ma pháp đó,cho nên bình thường vẫn là văn nhân gieo trồng rau quả tốt hơn quân nhân trồng,văn nhân cùng quân nhân phân công rõ ràng cùng là bởi nguyên nhân này,trừ phi văn nhân trong nhà thể nhược hoặc là mang thai,nếu không thì chính là trong nhà quá mức bần cùng,quân nhân mới phải xuống ruộng làm việc,nếu không bình thường họ sẽ làm những công việc đòi hỏi nhiều sức lực,tiền công của công việc đó cũng sẽ nhiều hơn một chút."
"Cho nên nói văn nhân kia thực sự là siêu cấp lợi hại,cư nhiên có thể truyền ma lực trong cơ thể vào vũ khí,như vậy không chỉ có thể gia tăng lực công kích của vũ khí,đồng thời sẽ dẽ dàng đồng bộ với ma thú hơn,khó trách những người đó có thể bay từ ngọn núi lớn bên kia qua,nghe nói trong ngọn núi lớn đó có rất nhiều ma thú cấp cao."Viên Nhi vẻ mặt sùng bái mà nắm chặt hai tay,nhìn ánh mắt trong suốt của hắn e là cái vị văn nhân kia ở trong lòng đã chiếm vị trí cao hơn cả Tráng Tử rồi.
Nghe Viên Nhi nói như vậy,Long Đằng Tỉnh cũng rất muốn gặp văn nhân lợi hại đó một lần,không biết sau này có cơ hội đi ngao du một chuyến hay không,hẳn là có đi,sư phụ từng nói qua chờ đến khi mình học xong có thể xuất sư sẽ để mình đi ra ngoài ngao du một chuyến,để mình đem những kiến thức đã học đi thực nghiệm,bây giờ Long Đằng Tỉnh bắt đầu chờ mong ngày xuất sư của mình đến nhanh một chút.
Hết chương 17.
- Trong chương này tác giả có dùng từ "nam nhân" để chỉ quân nhân,mình mạn phép chuyển lại thành "quân nhân" cho hợp lí ạ.
(!) Tóm gọn lại lời Viên Nhi nói cho ai không hiểu: văn nhân chỉ khi ra lệnh cho ma thú dùng ma pháp mới phát ra một lượng ma lực nhỏ để điều chỉnh độ mạnh yếu lớn bé của loại ma pháp mà ma thú phóng ra,quân nhân cũng có thể ra lệnh cho ma thú của vợ phóng ra ma pháp nhưng không thể điều chỉnh như văn nhân,nên việc chăm sóc đồng ruộng cần sự hỗ trợ của ma thú thì văn nhân sẽ biết căn lượng ma pháp cần dùng giỏi hơn quân nhân do đó rau quả văn nhân trồng sẽ ngon hơn là điều đương nhiên.Nên quân nhân thường làm việc nặng kiếm tiền,để việc đồng áng cho văn nhân,trừ một số trường hợp đặc biệt.
(1) Chuyện bé xé to: 大惊小怪 / Đại kinh tiểu quái.
(2)Dong binh: 佣兵 / Lính đánh thuê (mình để dong binh cho hợp thời).