Anh Tiểu Trương ở bên này xé băng keo một cách thuần thục, nhìn đôi tình nhân trẻ vẫn chưa chuẩn bị xong, không khỏi có chút sốt ruột.
"Hai người định xong chưa? Đã mất công đến đây một chuyến, không mua chút gì mang về thì chẳng thấy tiếc à?"
"Với lại, lát nữa hàng được đóng gói xong là tôi phải đi rồi. Không có thời gian đâu. Hai người mà không đi cùng, đường núi này phải tự lái về đấy, liệu có làm được không?"
Mưa rào ào ào trút xuống, đánh vào mái che bằng nhựa tạm bợ trong sân kêu lộp độp.
Trời cũng u ám, trong lều đã bật vài bóng đèn. Đôi tình nhân liếc mắt nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía nồi lớn đang giữ ấm ở bên kia, do dự hỏi:
"Vậy... có thể cho chúng tôi ăn thêm một bát tuyết nhĩ không? Lúc nãy ăn nhanh quá..."
Cô gái ngượng ngùng đỏ mặt:
"... Cũng chẳng cảm nhận được mùi vị gì."
Tống Đàm thật sự đã xong việc, giờ phút này ngồi xuống thư giãn hoàn toàn, nghe vậy bật cười:
"Được chứ. Tự múc đi, ăn bao nhiêu cũng được."
Chỉ sợ bụng hai người không đủ lớn thôi.
"Anh Tiểu Trương, anh cũng đừng vội đóng gói nữa, đi ăn một bát đi."
"Được!"
AnhTiểu Trương chẳng khách sáo chút nào!
Làm xong món hàng đang gói dở, đánh dấu cẩn thận, anh ta lập tức quen tay quen đường đi múc canh.
Sao anh ta tích cực đến nhà Tống Đàm như vậy? Đây cũng là một lý do.
Vừa uống canh, anh ta vừa lo lắng:
"Mưa lớn thế này, lát nữa còn ra vườn hái rau được không?"
"Không sao," Tống Đàm ngước nhìn trời:
"Đây là mùa hè, mưa đến nhanh mà đi cũng nhanh, tới chiều tối chắc chắn tạnh."
Anh Tiểu Trươn: ...
Thật không ngờ! Cô mới về nhà làm nông có bao lâu đâu? Đã biết xem thời tiết, lại còn chắc chắn như vậy!
Có lẽ đúng là có chút thiên phú.
Lúc này, đôi tình nhân trẻ đang uống canh với vẻ mặt đầy mãn nguyện, liếc nhìn nhau một lần nữa, cuối cùng quyết định:
"Tuyết nhĩ này chúng tôi lấy một cân, nhưng có thể đóng gói như đặt hàng online được không?"
Lần này đến lượt anh Tiểu Trương ngạc nhiên, anh thật không ngờ, hai người nhìn có vẻ lề mề như vậy mà tiêu tiền lại dứt khoát thế!
Anh thanh niên lại khổ sở nói:
"Còn trà của cô, có thể mua nửa cân không?"
Tống Đàm vốn định lắc đầu, nhưng nhìn hai người ánh mắt mong chờ, xa xôi thế này mà đến tận đây.
"Được, nhưng hộp đóng gói thì tính phí riêng."
Hai người lập tức vui mừng, lần này lại rì rầm với nhau trước màn hình điện thoại, rồi quay sang hỏi:
"Tôi thấy trong phần bình luận mọi người đều nhắc đến mật ong, các cô cũng nói có mật ong, vậy mật ong bán thế nào? Có không?"
Có thì có, Kiều Kiều mới quay về được mấy hũ.
Tống Đàm gật đầu:
"1000 tệ một hũ, nhưng hai người không phải đã mua mật ong rồi sao?"
Nếu không phải nhờ người nuôi ong giới thiệu, họ cũng chẳng theo mình đến tận đây.
Anh thanh niên cười chất phác:
"Có mua rồi, lúc đó cũng nếm thử, thật sự rất ngon. Nhưng canh tuyết nhĩ nhà cô ngon quá, tôi nghĩ... có lẽ đắt cũng có lý do của nó."
Xem kìa! Nhận thức này! Tống Đàm thật sự rất thích kiểu người sòng phẳng như vậy!
Ngô Lan đang giúp dọn rau cho bữa tối, liếc mắt nhìn thím Liên Hoa một cái, không giấu được niềm vui:
"Để tôi đi đóng gói cho hai người."
Anh Tiểu Trương ôm bát, trơ mắt nhìn giao dịch này thành công, lại nghĩ đến số tiền mình cực khổ đóng gói hàng hóa kiếm được, lúc này chỉ cảm thấy ngay cả canh tuyết nhĩ cũng không còn ngọt nữa.
Sự chênh lệch giữa người với người, thật lớn biết bao!
Quả nhiên đúng như lời Tống Đàm nói.
Cơn mưa lớn này chỉ kéo dài khoảng một giờ đồng hồ, chờ đến khi Tiểu Trương gói gọn hết hàng hóa thì trời đã tạnh hẳn.
Tống Hữu Đức thong thả xỏ đôi ủng cao su, rồi hỏi:
“Tiểu Trương à, cậu muốn lấy loại rau nào?”
Tiểu Trương suy nghĩ một lúc, đáp:
“Mỗi loại lấy một cân nhé! Cải thảo nhỏ thì lấy ba cân.”
Nhà vợ đến chơi, cậu ta nhất định phải thể hiện chút thành ý.
Huống hồ, nhà mình cũng đã lâu không ăn loại này.
Tự mình đi gói hàng, thi thoảng còn được hưởng chút canh ngon. Nhưng vợ ở nhà thì nào có được ăn. Nhân dịp này, cũng để cô ấy ăn một bữa thoải mái, khỏi tiếc tiền.
“Được.”
Tống Hữu Đức xách giỏ đi thẳng vào vườn, còn Tống Đàm thì giúp chuyển hàng lên xe tải. Nhìn những kiện hàng được đóng gói gọn gàng, lại thấy anh Tiểu Trương mồ hôi nhễ nhại, cô chần chừ một lúc rồi nói nhỏ:
“Anh Tiểu Trương, hôm nay khách đến được cũng nhờ công của anh. Lát nữa tôi sẽ cho thêm hai nắm tuyết nhĩ vụn, đừng chê hình thức không đẹp nhé.”
Làm ăn là làm ăn, tình nghĩa là tình nghĩa, hai chuyện phải rõ ràng.
Hình thức không đẹp?
Anh Tiểu Trương gần như sắp ngất đi vì hạnh phúc!
Tuyết nhĩ đấy! 80 tệ cho 10 gram, vụn hay nguyên, về nhà ăn chẳng phải cũng sẽ bẻ nhỏ ra sao?
Hơn nữa, nhà mình hoàn toàn có thể cho thêm nước, thêm nguyên liệu, làm loãng ra một chút, đủ ăn cả mấy bữa!
Chê sao được!
Anh ta mừng rỡ đến mức như sắp bay lên.
Lúc này, nhìn cặp đôi trẻ trung đang vui vẻ xem Vương Lệ Phân và Ngô Lan đóng hàng, anh Tiểu Trương chỉ thấy họ như tỏa sáng lấp lánh từ đầu đến chân.
Xem ra, lần sau có khách, nhất định phải nghĩ cách kéo họ đến đây!
Dù sao, giao dịch qua mạng vẫn có chút xa cách. Thực sự đến nhà, ngồi chơi một lát, ăn uống chút gì, giao dịch thế này mới chắc chắn!
Anh ta hừng hực khí thế, ôm kiện hàng mà trông như người được tiếp thêm năng lượng.
Chờ đến khi mọi người rời đi với đầy hàng hóa, bên ngoài sân lại vang lên tiếng gọi:
“Tam Thành, Tam Thành!”
Tống Tam Thành bước ra nhìn:
“Mao Trụ, sao hôm nay lại rảnh mà qua đây?”
Trương Mao Trụ cười chất phác:
“Chẳng phải mưa rồi sao? Tôi nghĩ chiều nay chắc không có trà để làm, cũng coi như nghỉ ngơi một chút.”
Tống Tam Thành cười lớn:
“Khiến anh vất vả rồi.”
“Không vất vả, không vất vả!”
Trương Mao Trụ lắc đầu như cái trống bỏi, ngày nào sao trà ngày đó có tiền, trong làng không biết bao nhiêu người ghen tị với ông ta!
“Trà nhà anh ngon quá, không trả tiền tôi cũng muốn làm. Anh xem, dạo gần đây tinh thần tôi tốt biết bao!”
Tống Tam Thành chẳng dám đáp lời. Trà nhà họ thật sự quá tốt. Nói thêm sợ người ta hỏi giá bán bao nhiêu một cân.
Nhưng ông chưa kịp đáp thì Trương Mao Trụ đã bắt đầu hỏi:
“Tam Thành, trà nhà anh rốt cuộc bán thế nào? Tôi làm mà chẳng cần sàng lọc, cứ thế mà sao lên, hương vị vẫn thơm ngon vô cùng...”
“Trước đó hai cân trà xuân, tôi định giữ lại một cân để nhà uống, một cân cho con trai. Kết quả nó mang đi làm quà, hai hộp đều hết sạch.”
“Nó còn gọi điện về, nói nếu giá hợp lý, thì muốn mua thêm chục cân để biếu người ta…”
“Tôi nghĩ...” – Trương Mao Trụ nói đến đây thì có chút ngại – “Chẳng phải anh nói là sẽ để cho nhà tôi...”
“Được!”
Tống Tam Thành trước đó vì 5 cân trà này mà phải chịu chút áp lực, nhưng đã hứa rồi thì không lật lọng!
Huống hồ, trà nhà họ sao đến độ, hương vị, không chỗ nào chê được, mà kỹ thuật của Trương Mao Trụ lại chẳng thể bàn cãi!