Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 272: Định giá tuyết nhĩ và thuốc lá



Thời tiết ngày càng nóng bức, mấy hôm nay ánh nắng gay gắt đến mức không chịu nổi. Tuyết nhĩ phơi trong sân dần chuyển từ màu trắng trong như tuyết sang màu hơi vàng và khô cứng.

Trương Yến Bình đi quanh cái giá phơi hai vòng, không biết lần thứ mấy mong muốn có phép màu thời gian để tuyết nhĩ nhanh chóng được đóng gói và đem bán.

Nhưng trước khi bán đi, còn một vấn đề phải giải quyết.

“Tống Đàm, tuyết nhĩ định giá như thế nào, em nghĩ ra chưa?”

Tống Đàm: ...

Không sao, bây giờ nghĩ cũng chưa muộn.

Cô quay đầu hỏi ông chú Bảy:

“Bình thường tuyết nhĩ tuej nhiên bán giá thế nào hả ông?”

Ông chú Bảy đang xem video ngắn, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên:

“Xem chất lượng như nào thôi.”

“Ở chợ bán, nửa cân 35 tệ, bảo là tuyết nhĩ hoang dã, con có tin không? Hồi trước ta nghe người ta nói, loại tuyết nhĩ đặc biệt từ gỗ trầm, nửa cân phải hơn 300 đến 400 tệ cơ.”

“Tùy con thôi.”

Tống Đàm nghĩ ngợi một chút, lại hỏi:

“Vậy một bát tuyết nhĩ hầm ra thì cần bao nhiêu gam?”

Ai mà trả lời nổi câu hỏi này?

Ông chú Bảy có chút bất lực:

“Con hỏi gì kỳ vậy, ăn đặc hay loãng còn chưa biết. Thà hỏi người ta mỗi ngày hấp thu được bao nhiêu gam—10 gam là đủ rồi!”

Tống Đàm chẳng thèm để ý thái độ của ông chú, cười khanh khách quay sang nói với Trương Yến Bình đầy hào hứng:

“Nghe chưa? Một phần là 10 gam, anh cứ tính xem 10 gam bán giá bao nhiêu là được.”

Trương Yến Bình nghĩ ngợi rồi nói:

“Tuyết nhĩ vụn thì 10 gam 50 tệ, còn tuyết nhĩ nguyên vẹn 80 tệ, em thấy được không?”

Ở lâu với Tống Đàm, Trương Yến Bình cũng đã hiểu nghệ thuật định giá, phải cao, nhưng cũng phải dễ tính toán.

Dù từ trước đến giờ chưa thấy Tống Đàm tính toán gì phức tạp, có gì mà máy tính trên điện thoại không giải quyết được?

Tống Đàm suy nghĩ một lúc:

“Được, nhưng tuyết nhĩ vụn mình không bán, để nhà ăn.”

80 tệ một gram, nếu bán được thì giá trị không khác gì trà quý. Nhưng nếu giữ lại để nhà ăn, chắc chắn Ngô Lan sẽ càm ràm đầu tiên.

Dù sao thì tuyết nhĩ vụn có hàm lượng dinh dưỡng cũng như nguyên, để nhà dùng còn tốt hơn.

“Được rồi!”

Trương Yến Bình vội vàng lên mạng đăng sản phẩm.

Cô em họ biết tính toán này, không nói gì thì ăn uống thực sự hào phóng.

Trà với mật ong bán đắt vậy, mà nhà ai muốn uống thì mỗi ngày vẫn có phần.

Chỉ là giá cao như thế, dù dày mặt như Trương Yến Bình, mỗi ngày cũng chỉ dám thử một lần cho biết vị.



Đang nói chuyện thì thấy Tống Hữu Đức vui vẻ từ ngoài sân bước vào, không nói không rằng liền leo lên chiếc xe máy điện yêu quý của mình.

Tống Đàm không khỏi thắc mắc:

“Ông nội, còn việc gì nữa sao?”

Trên núi tuyết nhĩ cũng chỉ có chút diện tích, một ngày đã làm xong rồi mà!

Tống Hữu Đức cười tươi đến híp cả mắt:

“Đàm Đàm, ông thấy chỗ t.h.u.ố.c lá ở đầu ruộng lớn cao to xanh tốt, lá to mập, có thể thu hoạch được rồi.”

“Ông qua nhà cháu lấy ít gạch về, xây cái lò!”

Nói rồi, ông vặn tay ga, xe máy điện phóng đi.

“Ông nội định làm gì vậy?”

Tống Đàm nghe không rõ.

Trương Yến Bình cũng ngơ ngác.

Ông chú Bảy thì phấn khởi hẳn lên:

“Trồng t.h.u.ố.c lá rồi hả? Ôi chà, thế thì phải xây cái lò thật tử tế, ta còn chưa lên ruộng xem qua!”

Ông cũng bỏ điện thoại xuống, tinh thần phấn chấn.

Không lâu sau, xe máy điện lại ào ào phóng về sân, Tống Đàm nhìn qua, trên yên xe phía sau là chiếc giỏ lớn quen thuộc, trong đó đầy gạch đỏ cũ lấy từ căn nhà bị phá.

Còn có một bao xi măng và ba bao cát đi kèm.

Tống Hữu Đức lần này không khách sáo nữa:

"Đàm Đàm, ông nói với họ là con đồng ý, họ mới để ông kéo về đấy."

Tống Đàm: ...

Chỉ chút xi măng và cát này, cô còn không đồng ý thì sao được chứ. Đội công trình trong lòng cũng rõ mà.

"Ông nội, ông làm cái này để làm gì? Nướng lá thuốc à?"

Tống Đàm phản ứng lại.

Cô hình như chưa từng thấy qua, trông khá mới lạ.

Tống Hữu Đức đã bắt đầu bận rộn, ngay cả ông chú Bảy cũng ở bên cạnh giúp một tay, cầm cái bay gõ cạch cạch lớp xi măng cát dính trên những viên gạch cũ.

"Ừm, lá thuốc lớn tốt thế này không thể lãng phí được."

Hai người đang bận rộn nhưng vẫn dành chút thời gian trả lời cô.

Tống Đàm: ...

Tốt thật đấy, bảo sao hai ông già này lại tích cực như vậy!

Nhưng Tống Đàm cũng hơi thắc mắc:

"Vậy tại sao còn phải xây lò mới? Trước đây nhà mình vẫn nướng thế nào?"

Tống Hữu Đức cúi đầu, không nói gì.



Ngược lại, Vương Lệ Phân ở bên cạnh chẳng nể nang gì mà cười ông:

"Trước đây nướng thế nào à?

"Trước đây làm cho tiện, chỉ xây một cái lò đất vàng bên trên mà nướng! Năm ngoái lá thuốc trồng không tốt, ông ấy làm biếng, củi bên dưới nhiệt độ lúc cao lúc thấp, lá thuốc thì chỗ cháy chỗ ẩm... Ông ấy càu nhàu cả năm trời!"

"Giờ thì sao, vừa thấy cháu trồng cây, đã vội vàng muốn gieo hạt giống ngay. Cháu nghĩ ông ấy mỗi ngày ra đồng thật sự là xem rau à? Rõ ràng là đi ngắm lá thuốc của ông ấy!"

Tống Hữu Đức ngẩng đầu lớn tiếng phản bác:

"Sao lại không xem rau! Mỗi loại rau tôi đều xem qua rồi! Xem lá thuốc chỉ là tiện thể thôi."

Vương Lệ Phân chỉ cười, không nói gì.

Tống Hữu Đức!!!

Ông nuốt một hơi tức, quay đầu tiếp tục dọn gạch.

May mà Tống Hữu Đức còn có chủ đề khác để chuyển sang, lúc này ông đã thoát khỏi sự lúng túng, hào hứng so sánh với ông chú Bảy:

"Ông không biết đâu, lá thuốc bóng mượt, to lớn lắm. Chỗ rộng nhất, hai bàn tay tôi đặt lên cũng không che hết, chắc phải rộng đến ba bốn mươi centimet!"

Ông chú Bảy quả nhiên rất phối hợp, lúc này đầy vẻ mong chờ:

"Sao không hái vài lá về xem?"

"Ấy, lò chưa làm xong, chưa nỡ."

Tống Tam Thành cũng thật thà nói:

"Không phải sao? Lá thuốc tốt thế, làm qua loa thì phí mất! Chúng ta xây lò nướng trước, con rảnh sẽ đi ngắt mấy lá non ở trên đỉnh để thử trước."

Trời đất!

Ông chú Bảy cũng ngớ người:

"Cậu ngay cả lá trên đỉnh cũng không tha?"

Khi cây t.h.u.ố.c lá mọc cao, sẽ nở hoa, trên đỉnh sẽ nở những bông hoa hình kèn nhỏ màu trắng pha tím, đối xứng, trông cũng khá đẹp.

Mấy lá phía dưới bông hoa đó vì quá non nên không dùng được, mà việc ra hoa sẽ ảnh hưởng đến việc hấp thu dinh dưỡng của lá, nên phải ngắt bỏ.

Giờ Tống Hữu Đức nói vậy, đủ thấy ông đã tận dụng triệt để mọi thứ.

Nhưng ông chú Bảy không ngăn cản, ngược lại còn trầm ngâm:

"Tôi biết xây lò nướng. Trước đây làm lò treo vịt quay cho người ta, từ đầu đến cuối đều do tôi làm một mình. Lá thuốc nướng xong, chia tôi một ít."

Bình thường, Tống Hữu Đức thật sự là người hào phóng, trong ruộng có gì, chỉ cần nói là có thể hái.

Nhưng giờ liên quan đến thuốc lá, rõ ràng hai mảnh ruộng sát nhau của Tống Đàm gần như đã trồng đầy, vậy mà ông vẫn do dự mãi, cuối cùng khó khăn lắm mới nói:

"Ông thật sự biết nướng sao?"

Ông chú Bảy cầm cái bay chỉnh sửa gạch, sự tự tin rải đầy đất:

"Yên tâm 100%! Không phải chỉ là lò nướng thôi sao? Chắc chắn ổn!"

Chỉ cần kiểm soát nhiệt độ và giữ ổn định, có thể khó hơn nướng vịt thủ công không?

Ông chú Bảy thật sự rất tự tin.

"Đúng rồi, gạch không đủ, còn xi măng cát cũng không chắc đủ... Ông chờ lát nữa đi kéo thêm vài xe."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.