Cuộc Sống Làm Nông Của Tống Đàm

Chương 209: "Viên Minh Viên" của chúng ta.



Tống Đàm nghĩ thầm: “Vị Đại Vương này khẩu vị nặng cỡ nào mới sinh ra được một bầy heo con thế này chứ?”

Người gây chuyện nhanh chóng bị tìm ra.

Tống Đàm không cần quay đầu lại, chỉ lớn tiếng gọi: “Đại Vương!”

Chẳng mấy chốc, một tràng âm thanh vang lên từ bụi cây. Sau đó, một cơn gió thổi qua, khiến Triệu Phương Viên tò mò quay đầu nhìn lại.

“Ôi trời ơi!”

Cô hét lên một tiếng rồi ngồi phịch xuống đất.

Ngay trước mặt cô là một cái đầu c.h.ó khổng lồ, trông dữ tợn vô cùng!

Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, khi thấy Đại Vương đi ngang qua mình mà không hề làm gì, Triệu Phương Viên lập tức đứng dậy, ánh mắt lấp lánh đầy phấn khích nhìn Đại Vương:

“Tôi muốn sờ nó một cái quá!”

Câu này vừa nói ra...

Tống Đàm cảm thấy chút tự hào: Ai mà nhìn thấy Đại Vương lại không muốn sờ một cái cơ chứ?

Nhưng mà...

“Vừa nãy cô không thấy con c.h.ó sao?”

Triệu Phương Viên khó hiểu: “Không chỉ không thấy chó, mà ngay cả con ngỗng ta cũng không thấy.”

Cô chỉ tay, quả nhiên là Đại Bạch!

Đại Bạch thấy đông người, phấn khích đập cánh loạn xạ: “Cạc cạc cạc…”

Nó duỗi dài cổ lao tới, nhưng nhìn cách nó đi, rõ ràng không phải muốn ôm ai, mà dường như đang chuẩn bị... đánh nhau!

Sức mạnh của một con ngỗng, một người chắc chắn không đấu nổi!

Mọi người vội nhấc chân, nép hết sau lưng Kiều Kiều.

Tống Đàm: …

Không hiểu sao cô cảm thấy Đại Vương bị coi thường mất rồi.

Nhưng giờ đây, Kiều Kiều đã quen thuộc, nhanh chóng làm thân với Đại Bạch. Cậu bé bá vai bá cổ Đại Bạch (dù cánh ngắn của nó không với tới vai hay cổ, nhưng ý nghĩa thì rõ ràng).

“Đại Bạch, anh bảo rồi, sau này có thể nuôi heo con! Vậy là em không cần phải lén lút nữa rồi!”

Cái đứa nhỏ này!

Mọi người nhớ lại gần đây cậu bé thường viện cớ heo ăn nhiều, một ngày cho ăn mấy bữa, ai nấy đều không nhịn được cười.

“Ê này,” Triệu Phương Viên ghé sát, nhỏ giọng hỏi:

“Em trai cô chăm mấy con heo này kỹ vậy, đến Tết g.i.ế.t heo, liệu nó có khóc đến nỗi lấy nước mắt ướp t.hịt không?”

Tống Đàm: …

Không phải là không thể đâu!

Cô nhìn gương mặt ngây thơ đầy mong đợi của Kiều Kiều, cảm thấy thật khó khăn để nói ra sự thật:

“Kiều Kiều, em biết chúng ta nuôi heo để làm gì không?”

“Em biết mà.”

Kiều Kiều tự tin ưỡn ngực: “Cũng giống như rau trong vườn, lớn rồi thì ăn thịt.”

Tống Đàm: ???



Cô thử dò hỏi thêm: “Vậy lúc g.i.ế.t heo em dám nhìn không?”

Kiều Kiều lập tức co rúm lại, sau đó đôi mắt ngấn nước nhìn cô:

“Em có hơi sợ,” cậu bé giơ ngón út ra làm động tác “một chút xíu”: “Em không nhìn được không?”

Bên này, đúng là một cảnh tượng tình chị em sâu sắc, nhưng bên kia, Tống Tam Thành và Tống Hữu Đức đã không kiềm được, hận không thể nhảy thẳng vào chuồng lợn, tách chú lợn rừng con nhỏ nhất ra mà quan sát cẩn thận.

Nhưng cũng không cần phải vào, đứng ngoài hàng rào đã nhìn rõ được rồi.

Lợn rừng con tuy nhỏ, nhưng nhìn qua thì khỏe mạnh lắm.

Giờ có thêm một con lợn, lại là lợn rừng, nghĩ đến miếng t.hịt trong tay thôi đã cảm thấy thơm lừng rồi!

Khoảnh khắc này, cha con hai người như có thần giao cách cảm, trên mặt đồng thời nở nụ cười hài lòng.

Cả hai xoay quanh chú lợn rừng, nhìn trái nhìn phải một hồi, cho đến khi giọng oang oang của ông chú Bảy vang lên giữa núi rừng:

“Ăn cơm thôi!”

Ngay lúc đó, lũ gà và đàn lợn con đều kích động, rối rít chạy đến phía mọi người.

Đám người cũng chẳng chần chừ, bỏ lại chú lợn rừng con, quay đầu hăm hở xuống núi.

Trời đất bao la, ăn cơm là lớn nhất.

May mà Tống Đàm vẫn còn chút lương tâm, lúc này ôm đầu Đại Vương mà vuốt ve:

“Bảo bối à, ngươi giỏi quá đi! Ta quyết định sau này ngươi và Đại Bạch sẽ đóng quân ở đây, chiều nay bảo Kiều Kiều mang mật ong cho các ngươi ăn!”

Đại Vương ngoan ngoãn dụi vào cổ cô, rồi khẽ “gâu” một tiếng.

Nhìn sang Đại Bạch, chỉ thấy chú ngỗng đội mũ vàng nhỏ này chẳng thèm để tâm đến cô chút nào.

Thấy bóng lưng Kiều Kiều rời xa, chú ngỗng quay ngoắt người, cái m.ô.n.g nhọn kiêu ngạo lắc lư, lại chậm rãi chui vào bụi cây.

Nhìn cái dáng vẻ đắc ý đó mà xem!

Tống Đàm móc ngón út một chút, một sợi linh khí tức thì bao quanh.

Đại Vương và Đại Bạch đồng loạt quay đầu lại, chú ngỗng cao ngạo kia liền "cạc" một tiếng, giang cánh như tên đạn lao thẳng về phía cô!

Nhưng… đã muộn.

Linh khí ấy đã được cô cho Đại Vương hưởng hết rồi.

Lúc này, một người một ngỗng nhìn nhau, đôi mắt đậu đen của chú ngỗng toát lên vẻ như sấm chớp đang tích tụ.

“Cạc!”

---

Xuống đến chân núi, chỉ thấy ông chú Bảy, thầy Tân và Ngô Lan đã dọn cơm lên bàn.

Triệu Phương Viên, lần đầu tiên đến đây, nhìn một bàn cơm đầy ắp thì không khỏi ngạc nhiên, luống cuống:

“Ôi, thế này làm sao mà dám nhận đây…”

Cô lẩm bẩm, tay cứ xoắn lại.

Tống Đàm ở bên cạnh bâng quơ nói một câu:

“Có gì đâu mà ngại, nhà tôi ngày ba bữa đều như thế này cả.”

Triệu Phương Viên: !!!

Cô thấy đây như một lời khoe ngầm không chân thực. Nhưng nhìn dáng vẻ ai nấy ngồi ăn thoải mái như vậy, dường như, có lẽ, chắc là…

Nhà họ đúng là ăn như thế thật?



Khoảnh khắc ấy, cán cân trong lòng cô lắc lư điên cuồng, nhảy qua nhảy lại giữa hai trạng thái: giảm giá hay không giảm giá đây.

Đang nói dở thì Trương Yến Bình từ ngoài bước vào.

Hôm nay nhóm đi câu cá vẫn là mười người hôm qua, chỉ khác ở chỗ chín người câu cá, còn một người nhổ cỏ. Nhưng mỗi người đều đặt hai đến ba phần cơm hộp...

Thấy Tống Đàm, anh ta cười bảo:

“Đàm Đàm, người hôm qua làm việc khá nhanh nhẹn, cũng không trốn tránh. Lúc anh mang cơm đến, nhìn thử thì thấy cỏ ở rừng cây dẻ đã được nhổ gần hết rồi.”

Cỏ ở đó hồi tháng Ba mới cày qua một lần, giờ đã mọc lại. Nhưng đất mềm, nhổ cũng không tốn nhiều sức.

Dẫu là như vậy, đối phương có thể làm việc hiệu quả đến thế, Tống Đàm cũng không khỏi gật đầu khen:

“Quả không hổ danh là khách hàng tiềm năng của chúng ta, đúng là chịu khó chịu khổ.”

“Chịu khó chịu khổ ấy à!”

Trương Yến Bình lập tức hùa theo:

“Làm trâu làm ngựa, cống hiến tiền bạc… Chậc chậc, anh xem tối nay chắc còn có người ở lại nhổ cỏ, nhớ sắp xếp trước đấy.”

Tống Đàm nhếch môi cười:

“Cái này phải gọi là… tận dụng mọi nguồn lực mà không cần trả lương, đúng không?”

Trương Yến Bình bật cười lớn:

“Đúng thế, sáng năm giờ, tối sáu giờ, cứ như đi làm chính thức vậy! Hơn nữa, em chẳng phải trả lương ai, bảo sao em là 'tư bản' vui mừng như mở hội.”

Vừa quay đầu lại, ánh mắt anh ta bắt gặp một cô gái lạ ngồi bên cạnh Tống Đàm, không khỏi sững sờ:

“Đây là…?”

Cô gái nọ, dáng vẻ tự nhiên, cười tươi đưa tay ra giới thiệu:

“Tôi là Triệu Phương Viên, chữ Phương là ‘hương thơm’, chữ Viên trong Viên Minh Viên. Anh là Trương Yến Bình phải không?”

Thấy đối phương gật đầu, Triệu Phương Viên cười khúc khích:

“Đúng như cha tôi nói, anh trông không dễ thương bằng Kiều Kiều.”

Trên bàn ăn, mọi người bật cười ầm lên.

Trương Yến Bình: “…”

Anh ta chỉ nhếch mép:

“Đương nhiên rồi, tôi trưởng thành hơn mà, Kiều Kiều thì vẫn chỉ là một đứa trẻ con thôi. Nhưng này, Triệu Phương Viên, cô đến từ Viên Minh Viên sao?”

Nghe vậy, Triệu Phương Viên cũng hơi khựng lại, ngẩn người đôi chút.

Cả bàn ăn lại cười phá lên lần nữa.

Tống Đàn cũng phụ họa một câu đầy hài hước:

"Đúng rồi! Lúc ngươi tự giới thiệu ta đã muốn hỏi rồi."

Có điều khi ấy còn chưa lừa người về được, phải cẩn trọng.*

(*Thật sự mình cũng không hiểu sao khúc này mọi người lại cười tên ‘Viên” trong ‘Viên Minh Viên’ – là một khu vườn lịch sử của Trung Quốc, thông tin chi tiết có thể tra trên Google Search – Lời Editor.)

Chỉ có Tân Quân đứng bên cạnh, khóe môi mỉm cười, lúc này đang thấp giọng giải thích với Kiều Kiều:

"Chữ ‘Phương’ trong ‘Phương Viên’ nghĩa là gì? Một là hương thơm. Hai là hoa cỏ. Ba là biểu trưng cho cái đẹp và sự tốt lành. Thầy kiểm tra em một chút, chữ ‘Phương’ này ghép với chữ nào của ‘Viên’ thì thuận miệng hơn nhỉ?"

Kiều Kiều gật gù ra chiều hiểu biết, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên vẻ tò mò.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.